Ngày đoàn sư phụ chùa Phước Duyên khởi hành, Lạc Nguyên cũng đội mưa, vội vàng tới tiễn.

Phong Hòa nhìn túi thức ăn mà nàng chuẩn bị riêng cho mình, khẽ thở dài một hơi: “Trong đoàn đã có người lo việc ăn uống, sao cô cô vẫn lo lắng thế này?

Chàng thiếu niên với gương mặt phúc hậu, ánh mắt trong veo chỉ biết lo nghĩ cho người khác. Chàng đâu biết sau mỗi chuyến đi cứu trợ như thế này, người chàng lại gầy đi trông thấy.

Lạc Nguyên rầu rĩ đáp: “Ta đã sắp xếp công việc ở trong tiệm, đáng lẽ có thể đi cùng mọi người chuyến này. Tiếc là Hòa sư cô lại đúng lúc ốm nặng như vậy, sư cô trong chùa đều đi hết, không có ai ở lại chăm sóc cho người được.

Phong Hòa nhận lấy túi đồ ăn, đeo lên vai rồi đáp: “Cô cô ở lại mới phải. Trong đoàn đã có rất nhiều người, đường xá xa xôi, cô cô đi cùng lại thêm vất vả cho bản thân. Giờ là lúc Hòa sư cô đang cần người chăm sóc nhất, có cô cô chăm sóc Phong Hoà cũng thấy yên tâm.

Đoàn người ý ới gọi nhau để chuẩn bị khởi hành. Phong Hòa cũng không nói nhiều hơn, chỉ cúi người chào nàng rồi đi.

Tịnh Nhi đi theo nàng tới đây, thấy đoàn xe đã ra khỏi cổng thành thì dịu dàng an ủi: “Cô nương đừng buồn. Chẳng phải cô nương đã nhờ mấy chưởng quỹ ở La thành để ý đến Phong Hòa sư phụ rồi đó sao? Có chuyện gì họ sẽ báo tin ngay lập tức. Nhưng mà chắc là không có chuyện gì đâu.

“Chỉ mong là vậy.

Lạc Nguyên không giải thích gì nhiều. Cảm giác bất an trong lòng mấy ngày qua khiến nàng ăn không ngon ngủ không yên, nhiều lúc cảm thấy thật sự bất lực vì thân xác phàm nhân này.

Nếu nàng vẫn là một Phượng cô cô tu vi đầy mình, chẳng phải chỉ cần bấm tay tính toán, nàng sẽ đoán được vận kiếp sắp tới của bọn họ hay sao?

Đã không cho nàng quyền năng gì, ấy vậy mà kiếp sống này còn cướp đi của nàng cơ hội theo đuổi người ta nữa.

Lạc Nguyên hờn giận nhìn lên trời cao, đám mây đen kịt không hiểu sao lại giống khuôn mặt tươi cười từ bi của Phật Tổ, nàng hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm trong lòng: “Ta biết rồi, ta nào dám làm gì đệ tử của ngài. Không phải chỉ là ở bên cạnh giúp đỡ chàng thôi sao? Ta còn sợ ngài gọi Quan Thế Âm xuống đây trách phạt ta lắm đấy.

Có điều, linh cảm của nàng lần này đã không sai.

Hơn một tháng sau, tình hình cứu trợ ở La thành kết thúc. Đoàn tăng ni của chùa chuẩn bị khăn gói quay trở về, nhưng nào ngờ biến cố lại xảy ra với Phong Hòa.

Lạc Nguyên sững người nhìn bức thư hỏa tốc trong tay, cơ thể bất giác run lên không kìm được.

Người chưởng quầy thân thiết ở La thành báo tin cho nàng. Từ sau khi triều đình biết được nạn đói và dịch bệnh ở La thành đã được kiềm chế, Hoàng đế hết sức vui mừng, ra lệnh cho khâm sai và thứ sử tới La thành để nắm rõ tình hình, tận tình khen thưởng.

Tri phủ La thành tiếp đón khâm sai rất tận tình, Đăng Thiên là nhi tử của ông ta cũng ứng cử tự mình dẫn nhóm khâm sai tới các địa điểm cách ly và phát gạo trong thành.

Mấy ngày sau, thánh chỉ ban xuống, phong cho Đăng Thiên làm Thư lại Bát phẩm, nhận chức ở bộ Lại. Đây được xem là đặc cách rất lớn với một người không qua các kỳ thi.

Nhóm tăng ni cũng được Hoàng đế có lời tuyên dương, tri phủ đại nhân còn tổ chức một bữa tiệc để mừng công cho họ. Mọi người hồ hởi tới mừng.

Nào ngờ, trong buổi tiệc, thái độ của khâm sai đối với họ hơi khác lạ, còn liên tục khen ngợi kế sách và tinh thần của Đăng Thiên khi khuyên giải nhóm tăng ni, vận động họ và hiệu triệu quần chúng, giúp La thành vượt qua khó khăn này. Chắc chắn trong tương lai, con đường công danh của hắn sẽ vô cùng rộng mở.

Lúc này mọi người mới lờ mờ nhận ra, công trạng của chuyến đi lần này được quy hết cho cậu công tử quần là áo lụa Đăng Thiên đó. Còn nhóm tăng ni bọn họ chẳng qua chỉ là những người được khai sáng và vận động tới hỗ trợ mà thôi.

Sau bữa tiệc, một thí chủ đồng hành cùng nhóm sư phụ chùa Phước Duyên không nhịn được đứng ra lên tiếng, yêu cầu Đăng Thiên phải làm rõ. Rõ ràng sư phụ Phong Hòa là người đứng ra kêu gọi người dân ở thành Tây Hà kia mà, các sư phụ lên kế hoạch và thu mua lương thảo, bận rộn chuẩn bị cả tháng trời. Sao bây giờ lại trở thành làm nền cho người khác?

Dẫu biết các sư phụ không ham chút công danh, khen thưởng của triều đình, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, không thể khinh nhờn và cướp đoạt trắng trợn công sức của người khác như vậy.

Khi đó Đăng Thiên chỉ cười, vẫn khiêm tốn cúi đầu chắp tay đáp lại: “Chắc chắn tại hạ sẽ nói rõ với khâm sai. Có lẽ có hiểu nhầm gì đó thôi mà. Mong chư vị thông cảm, đừng lo lắng quá. Bữa tiệc hôm nay mọi người chưa ăn uống được nhiều, tại hạ đã đặt mấy mâm cơm chay đưa về dịch trạm nơi mọi người đang ở, các vị nhớ dùng nhé.

Phong Hòa khẽ gật đầu, gọi mọi người quay lại.

Thí chủ lúc nãy vẫn còn đang hậm hực, hắn nói với Phong Hòa: “Phong Hòa sư phụ nên cẩn thận, con người Đăng công tử không chính trực như hắn vẫn thể hiện bên ngoài, chỉ sợ sau này sẽ gây thêm phiền phức cho chúng ta.

Phong Hòa thở dài một hơi, nhẹ nhàng đáp: “Chỉ vài ngày nữa chúng ta sẽ quay lại Tây An. Nghiệp quả do mình gây ra, cũng phải do bản thân gánh chịu, thí chủ đừng quá bận lòng.

Kết quả là, tối hôm đó mọi người đều ra về không vui. Sau khi dùng xong bữa cơm chay ở dịch trạm, đoàn tăng ni quay về phòng nghỉ ngơi. Nhưng đến sáng hôm sau, bọn họ phát hiện không tìm thấy Phong Hòa đâu cả. Cửa phòng của chàng mở toang, hai phòng bên cạnh không hiểu sao tối qua lại ngủ cực kỳ say, không biết bên này có động tĩnh gì không.

Nhóm tăng ni hoang mang tìm kiếm không dấu vết. Chưởng quỹ hay tin mới lo lắng viết thư gửi tức tốc cho người gửi tới Lạc Nguyên.

Lạc Nguyên siết chặt bức thư trong tay, đoán chắc Phong Hòa đã bị Đăng Thiên bắt cóc rồi.

Vừa cướp công giờ lại muốn thủ tiêu nhân chứng, hắn ta có còn lương tâm nữa không đây?

Nàng tức giận đến mức run cả người, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được.

Lạc Nguyên cao giọng gọi sai vặt trong cửa tiệm vào phòng, sai hắn ngay lập tức triệu tập nhóm hộ vệ của mấy tiêu cục lớn, nhanh chóng cùng nàng tăng tốc ngày đêm chạy tới La thành.

Lạc Nguyên vội đến mức không ngừng không nghỉ, quãng đường hai ngày đêm được rút ngắn lại chỉ còn trong một ngày.

Rạng sáng hôm đó, Lạc Nguyên đã có mặt ở cổng thành La.

Chưởng quỹ lo lắng chờ đợi ngay trước cổng, vội báo tin: “Ta đã tập trung một số đại ca trong chợ như cô nương yêu cầu, nhưng nếu không có lệnh của quan phủ, chúng ta huy động tìm kiếm có ổn không?

Lạc Nguyên cười gằn thành tiếng: “Quan phủ giải quyết sao? Phong Hòa đã mất tích hai ngày, mấy sư phụ đánh trống kêu oan đâu có thấy tri phủ giải quyết? Nếu chúng ta không tự mình tìm, Phong Hòa sẽ đợi đến khi nào?

Nàng không để mất thời gian nhiều hơn, dựa trên kinh nghiệm của mấy đại ca lang bạt giang hồ ở La thành, chúng hộ vệ chia làm mười hai nhóm, cầm tranh của Phong Hòa đi tới từng xóm một. Trời vừa mới sáng, người dân ở trong thành và ngoài thành đã có người tới từng nhà để hỏi.

Rất nhanh sau đó, đã có người tiết lộ manh mối về một nhóm người bịt mặt, đi xe ngựa tới biệt phủ ngoại thành.

Biệt phủ này bỏ hoang đã nhiều năm, bình thường không có ai lui tới, ấy vậy mà mấy hôm nay người dân quanh đó còn nghe thấy tiếng ầm ĩ loáng thoáng phát ra từ bên trong.

Lạc Nguyên lập tức dẫn hộ vệ tới đó.