Lạc Nguyên còn chưa kịp đáp lời, một giọng nói cao cao hơi trầm vang lên từ phía sau lưng họ: “Phong Hòa sư phụ ở đây sao? Tại hạ vừa hay cũng đang tìm sư phụ.

Lạc Nguyên nheo mắt nhìn về phía xa xa, có một bóng người đi ngược chiều nắng tới. Sau khi tới gần nàng mới nhìn rõ được, mắt phượng mày ngài, da dẻ trắng mịn, trông rất ra dáng mấy vị thư sinh ở Kinh thành.

Phong Hòa đứng lên, khẽ chào: “Đăng Thiên thí chủ tìm bần đạo có việc gì gấp sao?

Đăng Thiên gật đầu chào Lạc Nguyên rồi ngồi xuống ghế đá cùng hai người. Trên người người này toát lên khí chất của một vị công tử với lễ giáo đã ngấm vào xương tủy, mỗi động tác đều lịch sự thanh tao, tuy nhiên hắn lại rất tự nhiên với Phong Hòa như hai người bằng hữu thân thiết vậy:

“Cũng không có chuyện gì quan trọng cả. Chẳng qua ta đang nghĩ tới vấn đề Phong Hòa sư phụ đặt ra trước đó, mặc dù đã thống kê đủ số hộ khẩu và lượng lương thực tiếp tế, nhưng nhỡ có kẻ gian trà trộn lấy đi, vậy những người thực sự cần nó không còn lương thực nữa, chúng ta sẽ phải làm thế nào?

Đăng Thiên khẽ gãi đầu, cười ái ngại: “Chuyện này làm tại hạ suy nghĩ mất ngủ cả đêm, lượng lương thực cứu tế không nhiều nên phân chia chắc chắn đầu có khẩu phần, nếu chuyện đó xảy ra thì lương thực chúng ta đưa đến quả thật không thể đủ. Trước khi xuất phát, tại hạ nghĩ cũng nên tìm cách giải quyết vấn đề này. Tìm đến Phong Hoà sư phụ là để xin cao kiến từ sư phụ.

Thái độ của hắn rất cầu thị, lời lẽ cũng không hoa mỹ đạo lý gì, khiến cho Lạc Nguyên dù không biết chuyện gì giữa hai người cũng có thể hiểu được khá rõ ràng.

Phong Hòa thoáng trầm ngâm một lúc, sau đó chàng mới nói: “Việc này có lẽ cần sự giúp đỡ của nhiều người, chúng ta có thể chia số lượng cứu tế ra từng ngày cho từng ấp, thôn. Mỗi nơi sẽ có một ngày cố định, trưởng làng sẽ chịu trách nhiệm rà soát thôn dân của mình, người nào lạ mặt, người nào muốn trục lợi chúng ta sẽ biết ngay. Cách này không những giúp chúng ta quản lý được số lượng lương thưucj mà còn giup việc phân phát không xô đẩy, chen lấn. Càng nghe, hai mắt Đăng Thiên càng sáng lên. Hắn liên tục gật đầu: “Phương pháp này lại vô cùng đơn giản, tại sao tại hạ không nghĩ ra kia chứ? May nhờ Phong Hòa sư phụ gợi ý, tại hạ sẽ đi sắp xếp ngay.

Đăng Thiên vừa đi vừa lẩm nhẩm mấy câu, Lạc Nguyên ngồi sau cũng nghe thấy loáng thoáng: “Phong Hòa sư phụ mà ra làm quan, chắc chắn sẽ là một vị quan liêm minh. Được như vậy, dân chúng đúng là có phúc.

Nhìn chàng trai nọ đến và đi như một cơn gió, Lạc Nguyên cũng thấy hơi buồn cười, nàng hỏi: “Đây là quý công tử nhà tri huyện mà Phong Hoà vừa nhắc tới đó sao? Trông rất nhiệt tình nhỉ?

Phong Hòa khẽ gật đầu: “Nhờ có Đăng Thiên công tử mà chuyến đi lần này đỡ vất vả hơn nhiều.

Phong Hòa chợt nhớ tới gì đó, chàng vội hỏi: “Lần trước cô cô đưa cho ta nhiều tiền như vậy, cửa hàng có đủ tiền xoay vòng vốn không?

Lạc Nguyên bật cười, xua tay tỏ ý không sao: “Vẫn ổn, vẫn ổn. Ta có gửi thư cho quản sự ở La thành rồi. Nếu Phong Hoà có việc cần cứ nhắn với quản sự. Ông ấy là người gốc La thành, có quan hệ khá rộng, có lẽ sẽ giúp được nhiều.

Phong Hòa cảm giác được sự quan tâm lo lắng của nàng dành cho mình, chàng không biết nói gì, ngay cả lời cảm ơn cũng trở nên sáo rỗng, cuối cùng chàng đành cầm chuỗi Phật châu, lẩm nhẩm một đoạn kinh, mong Phật Tổ có thể phù hộ nàng bình an suốt kiếp.

Vì còn buổi tụng kinh buổi chiều, Phong Hòa không thể ngồi lâu hơn. Lạc Nguyên tung tăng cầm giỏ bánh đi quanh chùa một lúc rồi mới định về thành.

Phía sau chùa mấy dặm là khu rừng trồng dược liệu của nàng và người dân Tây Hà.

Lạc Nguyên tranh thủ đi ra ngoài kiểm tra tình hình phát triển của cây thuốc, không ngờ lại thấy hai bóng người lấp ló phía sau.

Người đứng quay lưng mặc cẩm y màu tím, chẳng phải là vị quý công tử Đăng Thiên mà Phong Hòa vừa nói chuyện đó sao?

Trông có vẻ hắn đang dặn dò người giúp việc của mình.

Lạc Nguyên không định quấy rầy nên rẽ sang hướng khác. Không ngờ một tiếng bụp nặng nề vang lên làm nàng giật mình quay đầu lại.

Người hầu đứng trước mặt Đăng Thiên đã ngã gục xuống đất, hai tay ôm lấy bụng. Đăng Thiên liên tục vung tay chân đấm mạnh lên người hắn.

Giọng hắn hạ xuống thật thấp, nhưng cũng không giấu được sự đay nghiến bên trong: “Sao ngươi ngu thế hả? Nãy giờ ta nói với ngươi bao nhiêu thứ mà ngươi cũng không nhớ được, thử hỏi ngươi ở bên cạnh ta làm gì?

Gã người hầu liên tục kêu tha, hai tay lúc thì ôm đầu, khi thì ôm lấy chân quý công tử, luôn miệng cầu xin và nhận lỗi.

Lạc Nguyên sững người một thoáng, ánh mắt từ dưới chân chuyển lên trên mặt của Đăng Thiên.

Gương mặt của hắn hơi vặn vẹo như đang kìm nén cơn tức giận, đôi mắt híp lại lóe lên tia sáng lạnh trông vô cùng độc đoán, làm cho Lạc Nguyên rợn cả sống lưng.

Rõ ràng chỉ mới một khắc trước, hắn vẫn còn là quý công tử ngọc thụ lâm phong, nho nhã lịch thiệp vô cùng. Nhưng giờ đây, hắn lại như một con quái vật khoác lên mình chiếc áo thư sinh vậy.

Sau khi đánh đấm một hồi lâu, hình như cơn giận trong người Đăng Thiên được xả ra ngoài hết, hắn mới lấy lại bình tĩnh, gằn xong nói: “Nhớ kỹ những lời ta vừa dặn. Nhanh chóng quay về La thành làm việc đi, có gì thì phi ngựa hỏa tốc tới báo cho ta biết.

“Nhớ, ngươi không được đề cập với ai bất cứ chuyện gì ở đây. Rõ chưa? Ngay cả phụ thân ta hỏi cũng không được nói.

Gã sai vặt nén đau quỳ rạp dưới đất, liên tục vâng dạ.

Đợi đến khi hắn quay người đi vào lại sân chùa, gã sai vặt mới đổ gục xuống mặt đất lần nữa, miệng không ngừng rên đau.

Một dự cảm chẳng lành bất giác nảy sinh trong lòng của Lạc Nguyên.

Nàng nhíu mày thật chặt như suy nghĩ. Một lúc sau, Lạc Nguyên mới sải bước lại gần, giả vờ lo lắng thốt lên: “Ôi chao, vị thí chủ này có làm sao không vậy? Sao huynh lại nằm ở đây? Để ta vào gọi mấy vị sư phụ tới giúp đỡ huynh nhé.

Lạc Nguyên vừa xuất hiện, gã sai vặt sợ hãi đến mức muốn đứng lên bỏ chạy. Nhưng mà vết thương trên người hắn quá nặng, nhất thời không sao đứng lên được. Hắn chống tay rồi lại ngã quỵ xuống, gương mặt nhăn nhó, đau đớn vô cùng.

Gã sai vặt vội giải thích: “Ta… ta… ta bị ngã trên núi nên mới bị trật chân. Nghỉ ngơi một lúc là ổn thôi. Cô nương không cần gọi người khác tới đâu.

Lạc Nguyên nhìn gương mặt bầm tím của hắn, ái ngại hỏi: “Thật vậy sao? Ta cứ tưởng huynh bị ai đó đánh không đấy. Ôi chao, sao lại bị thương nghiêm trọng thế? Để ta dìu huynh xuống núi nhé, ta có quen một đại phu ngay dưới chân núi thôi, tay nghề rất giỏi. Huynh cứ tới đó thăm khám trước, không thể chủ quan như vậy được.

Người nọ tưởng Lạc Nguyên là khách vãng lai tới thăm chùa nên không quá đề phòng, hắn liên tục nói cảm ơn Lạc Nguyên, được nàng dìu xuống núi.

Nhờ đó, Lạc Nguyên mới nghe ngóng được không ít thông tin về “chủ nhân của gã sai vặt Tiểu Triệu này.

Cảm giác bất an trong lòng Lạc Nguyên càng lúc càng trở nên nặng nề.

Giống như dự cảm về một chuyện không hay sắp sửa xảy ra.