Mười năm sau.

Thành Tây Hà vẫn đầy nắng và gió. Nhưng dáng vẻ thành trì không còn giống như xưa.

Tường thành cao hơn một trượng được trang hoàng tráng lệ. Bước qua cổng thành, nhà dân san sát và kiên cố. Phố xá sầm uất, náo nhiệt hơn rất nhiều. Người dân đi lại tấp nập trên đường, tiếng rao từ những quầy hàng ven đường hoà vào nhau nghe thật nô nức.

Gần cổng thành Bắc có một cửa hàng bán phấn thơm trang điểm dành cho nữ giới tên là Lạc Hòa quán. Chủ tiệm tuổi tác chừng ba mươi thế nhưng dáng vẻ của nàng vẫn trẻ trung, xinh đẹp không kém những cô nương mới tuổi cập kê, khác ở chỗ nàng đã bớt đi chút ngây ngô, khờ dại mà thêm vào phần trưởng thành, phóng khoáng.

“Bà chủ ơi, phấn hồng Tây Sơn có chưa vậy? Phu nhân nhà ta chờ mãi, giục ta tới hỏi lần nữa đây này.

Lạc Nguyên mỉm cười bước tới bên giá gỗ, lấy một hộp phấn màu hồng nhạt đưa cho cô nương kia: “Vừa mới có hàng ngày hôm qua. Người tới mua nhiều nhưng ta đã dặn phải đặc biệt để lại một hộp cho Trịnh phu nhân đó. Cô nương kia vui vẻ đi tới quầy đưa bạc.

Trong tiệm còn có hai người giúp, một tiểu cô nương lanh lợi mới mười lăm, thường giúp Lạc Nguyên tính toán sổ sách và tiếp khách, bà Hoàng cũng tới phụ nàng đã mấy năm, chịu trách nhiệm quản lý hàng trong tiệm.

Tiếp xong người khách cuối cùng, giờ đã vào trưa, Lạc Nguyên cầm lấy giỏ thức ăn chuẩn bị từ trước đó, cầm thêm một túi tiền nhỏ dưới tủ quầy.

Bà Hoàng cười hỏi: “Lại lên chùa đấy à? Cuối tháng rồi nhỉ? Ta quên mất cứ đến cuối tháng cháu lại lên chùa quyên tặng cho người nghèo.

“Vâng ạ, cháu sẽ đi hơi lâu, dì giúp cháu trông cửa hàng với nhé.

Nói rồi, Lạc Nguyên vui vẻ rời khỏi tiệm.

Bà Hoàng nhìn theo nàng một lúc mới tặc lưỡi nói với cô nhóc ở bên: “Bà chủ của cháu ấy à, các gì cũng tốt nhưng lại không chịu lấy chồng. Ngày xưa còn ở trong chùa thì không nói, bây giờ con bé đã chuyển ra ngoài sống, kinh doanh phát đạt như vậy, nhân duyên với mọi người cũng tốt, không biết bao nhiêu bà mối tới ngỏ ý với nó đâu, vậy mà nó vẫn không đồng ý.

Tiểu cô nương bên cạnh tò mò hỏi: “Hay là vì Lạc tỷ tỷ còn chưa tìm được ý trung nhân của mình?

Bà Hoàng chỉ cười, khẽ lắc đầu: “Có lẽ cũng là duyên nghiệp từ kiếp trước mà con bé phải trả.

Lạc Nguyên đi ra khỏi cổng Bắc, sau khi ghé qua đưa bánh cho Hòa sư cô ở chùa Thiên Minh, nàng lại đi tiếp đến cổng chùa Phước Duyên, cúi đầu chào hỏi một tiểu sư phụ đang quét lá đa ở bên ngoài: “Tiểu sư phụ có thể thông báo cho Phong Hòa sư phụ một tiếng, nói là có Lạc thí chủ tới tìm y được không?

Tiểu sư phụ đáp một tiếng rồi vội vàng đi báo.

Lạc Nguyên ngồi xuống đình tiếp khách trước cổng chùa.

Hộp bánh bên trong vẫn còn hâm hẩm nóng.

Nàng nhìn quanh một lượt. Mười năm qua đi, cổng chùa hơi xuống cấp ít nhiều, các sư phụ trong chùa không có tâm trạng nào tu bổ, chỉ một lòng trợ giúp người dân gặp khó khăn.

Sắp tới đây chùa Phước Duyên lại có đợt đi cứu tế ở La thành vừa mới qua mùa lũ. Trong chùa đang tất bật chuẩn bị, người mang đồ tới quyên góp như nàng cũng rất nhiều.

Chưa đầy một khắc sau, một vóc người cao ráo xuất hiện trước cổng chùa, dáng người vẫn gầy gầy như trước, nhưng chiều cao của Phong Hòa đã vượt xa cả nàng, đường nét trên gương mặt cũng bắt đầu trưởng thành, nam tính hơn xưa.

Lạc Nguyên nhìn qua lại đau lòng đưa tay vờ vịt lau nước mắt. Một chàng trai tuấn tú như vậy, nhưng kiếp này lại ngộ đạo mất rồi.

Phong Hòa đi tới ngồi xuống trước mặt nàng, chàng bối rối khẽ thở dài một câu: “Sao cô cô lại như vậy rồi? Lúc nào gặp Phong Hòa cũng bi thương như vậy?

Từ sau khi lớn, chàng đã biết cách xưng hô với mọi người, danh xưng “thí chủ không rời miệng. Nhưng với Lạc Nguyên, chàng vẫn luôn gọi nàng là cô cô như ngày bé.

Lạc Nguyên từng đứng ra khuyên các sư cô ở Thiên Minh vận động dân chúng trồng dược liệu, cải thiện cuộc sống. Lúc đầu không ai tin nàng cả. Cũng chẳng sao, Lạc Nguyên đích thân tự mình mở một cửa hàng son phấn.

Năm năm trời, mình nàng dầm mưa dãi nắng đi rao bán son phấn và dược liệu khắp nơi, tìm được các đầu mối gửi hàng danh tiếng ở mấy thành lân cận. Sau khi có nguồn thu mua hàng đảm bảo, lúc này Lạc Nguyên mới dám thuê người trồng, mở rộng quy mô sản xuất.

Người dân Tây Hà thấy nàng có thể thu lợi nhuận, họ mới bắt đầu muốn tham gia.

Chỉ trong năm năm, Tây Hà đã trở thành một vùng trồng dược liệu nổi tiếng, cung cấp cho cả khu vực phía bắc ở Vạn Niên.

Thành Tây Hà khoác lên mình một diện mạo hoàn toàn mới, đó là điều mà ngay cả triều đình cũng không sao tin nổi.

Mặc dù là người cung cấp công thức mỹ phẩm cho Lạc Nguyên, nhưng Phong Hòa vẫn luôn áy náy vì bản thân đã khiến nàng phải bôn ba như vậy, lại không thể đồng hành cùng nàng vào những thời điểm khó khăn, vất vả nhất. Lạc Nguyên là người duy nhất tin tưởng và cố sức ủng hộ cho suy nghĩ của chàng, có lẽ vì thế, trong lòng Phong Hòa, Lạc Nguyên giống như gia đình của mình vậy, luôn quan tâm, săn sóc và bảo vệ cho chàng.

Chàng thường nghe nhiều vị thí chủ cảm thán và tiếc nuối cho cuộc đời của nàng, vì hành thiện tích đức mà lỡ dở tình duyên.

Có nhiều lần chàng muốn hỏi Lạc Nguyên, nhưng lại thấy thân phận của mình không phù hợp, nên không biết phải mở lời thế nào.

Lạc Nguyên thấy chàng trầm ngâm như vậy thì bật cười khúc khích: “Đùa Phong Hoà thôi, ta còn đang hạnh phúc vì nuôi được vị tiểu sư phụ năm ấy thành dáng vẻ như thế này. Nào, ăn bánh đi.

Phong Hòa đỏ mặt rần rần. Bao nhiêu năm qua, dẫu cho ngày đêm tu hành thì chàng vẫn chưa làm quen được với kiểu nói đùa trêu chọc đó.

Phong Hòa thở dài một hơi, trông có phần bất lực: “Cô cô không cần tốn kém như vậy mà. Trong chùa cái gì cũng có cả, Phong Hoà muốn ăn gì đều có hết. Lần sau cô cô đừng mua vậy nữa.

Lạc Nguyên trợn trắng mắt: “Ở chùa sao lại có nhiều loại bánh nhất phẩm Tây Hà được? Người tu hành không được nói dối thế nên Phong Hoà không được nói dối ta.

Nàng chống cằm rầu rĩ: “Hơn nữa, nhìn Phong Hoà sư phụ ăn ngon là niềm vui thích của ta mà, Phong Hoà cũng đừng tước đoạt thú vui của ta như vậy.

Phong Hòa biết không thể nào nói lại nàng, đành cầm lấy một miếng bánh đưa lên miệng cắn.

Lúc này Lạc Nguyên mới cười hì hì, nói vào chuyện chính: “Đã chuẩn bị xong để đi cứu tế ở La thành chưa?

Phong Hòa gật đầu: “Tạm thời cũng ổn hết rồi ạ. Năm tấn gạo, thịt và trứng được mua ở Tuy thành sát bên, chúng ta cũng đỡ được tiền và công sức vận chuyển. Tiền công đã thanh toán một nửa, còn một nửa sẽ trả đủ khi các sư phụ tới La thành.

Phong Hòa khẽ cười, nói thêm: “May mà các thí chủ ở huyện chúng ta ủng hộ cho rất nhiều. Trần thúc lo chuyện xe đưa đón, Phúc thẩm cũng đưa năm người con trai theo cùng để phụ giúp phân phát và kiểm tra các hộ khẩu ở La thành. May mắn là tri phủ La thành cũng rất tạo điều kiện cho nhà chùa, họ còn thống kê các hộ chịu thiệt hại nặng nhất để ưu tiên hỗ trợ trước khi viện trợ của triều đình chuyển đến.

Lạc Nguyên nghe vậy cũng mừng rỡ không thôi: “Thật sao? Tri phủ La thành tốt bụng quá. Làm sao chùa liên lạc được với bọn họ vậy?

“Thực ra chùa không hề quen biết gì họ cả. Quý công tử của tri phủ nghe tin thì không ngại đường xá xa xôi tới Phước Duyên để cùng nhau thương thảo. À, hiện tại quý công tử vẫn còn đang ở cư xá của chùa, cô cô có muốn gặp gỡ trò chuyện cùng vị thí chủ đó không?