Kể từ ngày hôm đó, mỗi sáng Lạc Nguyên lại đi dạo một vòng, thấy Phong Hòa ở đâu thì ghé lại giúp đỡ cậu một chút, thỉnh thoảng còn đe dọa mấy tiểu sư phụ trong chùa Phước Duyên: “Các tiểu sư phụ không nên ỷ mạnh hiếp yếu, một lòng tu tập sớm ngộ đạo mới là lẽ phải. Nếu ta còn phát hiện các cậu ăn hiếp Phong Hòa nữa, ta sẽ báo cho sư phụ của các cậu đấy nhé.

Quả nhiên, các tiểu sư phụ còn nhỏ sợ nhất là bị sư phụ mắng, không những không dám bắt nạt Phong Hòa nữa, nhiều khi thấy cậu bé phải làm nhiều việc nặng, họ còn tranh thủ giúp một tay.

Có lẽ là vì lo lắng bà cô già như nàng như nàng lượn qua lượn lại, nhìn thấy lại càm ràm một phen.

Đến ngày làm lễ Trai đàn Chẩn tế, người dân ở thành Tây Hà đến rất đông.

Tri phủ thành Tây Hà còn đích thân dâng hương, chỉ mong sao năm nay mưa thuận gió hòa.

Hôm đó cũng là ngày bận rộn nhất của mấy người bọn họ.

Lạc Nguyên cả đêm không ngủ. Nàng bận rộn chuẩn bị mấy trăm phần ăn sáng. Các tiểu sư phụ của chùa Phước Duyên thì vội vã dọn lên bàn, mỗi người một tay.

Lạc Nguyên bận rộn đến mức quên cả đói. Sau khi nấu xong món cuối cùng, nàng chống lưng đứng dậy, lúc này mới cảm thấy bụng đã dán vào lưng.

Bà Hoàng cười hiền chỉ vào chỗ thức ăn còn lại: “Mọi người tranh thủ vào ăn nhé. Lát nữa còn rửa bát rồi chuẩn bị bữa chiều.

Mấy người phụ trách nấu nướng tự chọn một góc để ngồi ăn.

Lúc Lạc Nguyên múc cơm, nàng suy nghĩ một chút rồi chuẩn bị thêm một phần riêng nữa.

Đi dọc hành lang một lúc thì mới tìm thấy Phong Hòa đang ngồi nghỉ bên một khóm trúc xanh. Cơ thể nhỏ bé sau mấy ngày vất vả lại càng thêm gầy gò.

Lạc Nguyên đi tới, đưa bát cơm đầy cho cậu: “Tiểu sư phụ chưa ăn phải không? Sao lại ngồi ở đây thế này?

Phong Hòa khẽ gãi đầu, ngại ngùng nhận lấy phần nàng đưa: “Tiểu… tiểu tăng định đợi mọi người ăn xong, nếu còn dư gì thì mới ăn. Cô… cô cô đã ăn chưa ạ?

Lạc Nguyên đã quen với xưng hô mới này. Nàng gật đầu: “Ta ăn rồi, mọi người trong bếp cũng đã dùng bữa xong. Nếu cậu không ăn, lát nữa không có sức phụ ta bưng dọn chén bát đâu đấy.

Lúc này, Phong Hòa mới ngại ngùng cầm bát, ngấu nghiến ngon lành.

Lạc Nguyên ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm lấy chiếc quạt nhỏ dắt sau lưng quạt mát cho hai người, tìm chủ đề nói chuyện: “Phong Hòa sư phụ này, cậu đã từng nghĩ tới mục đích sống của mình chưa? Nói dễ hiểu là mong muốn được làm gì khi lớn lên ấy.

Phong Hòa hơi ngừng đũa, cậu dè dặt nói: “Tiểu tăng chỉ muốn lớn lên giống như sư phụ, có thể cứu giúp mọi người. Sư phụ rất hay đi phát gạo cho người dưới chùa đó.

“Nhưng mà…

Cậu bé ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà tiểu tăng nghe sư phụ bảo, tiền của chùa không còn nhiều. Sau lễ Trai đàn này chỉ sợ trong chùa không còn tiền phát gạo. Tiểu tăng vẫn nghĩ mãi, tiền cúng dường chùa nhận của bách tính, sau đó gửi lại cho những người cần nó. Nhưng mà ở thành Tây Hà nghèo như vậy, người dân lấy tiền đâu gửi chùa.

Lạc Nguyên tròn cả mắt. Không ngờ chỉ mới tròn tám tuổi, Phong Hòa lại thông minh và sâu sắc đến vậy. Lạc Nguyên bèn hỏi thêm: “Vậy Phong Hòa nghĩ chùa nên làm thế nào thì mới ổn?

Cậu bé như muốn nói lại thôi, Lạc Nguyên phải động viên lần nữa: “Phong Hòa cứ nói cho dì nghe, ta không cười Phong Hòa đâu.

“Thật đấy. Sợ cậu không tin, Lạc Nguyên còn đưa hai tay lên trời như thề thốt.

Phong Hòa và thêm một miếng cơm, cười nói: “Tú tài hay tới dạy mọi người có nói, chỉ có buôn bán mới tạo nên tài sản. Tiểu tăng thấy sau chùa có rất nhiều đất trống, khí hậu ở Tây An lại rất phù hợp với việc trồng dược liệu, dược liệu do mấy sư phụ trồng ở đó rất nhiều. Chúng ta có thể trồng thêm nhiều loại quý, sau đó mang tới các thành trì lớn để bán, không phải sẽ kiếm được nhiều tiền hay sao?

“Còn nữa, còn nữa, sau chùa còn có một cái hồ rất lớn, chúng ta có thể trồng thêm sen. Lá sen có thể làm phấn trang điểm cho các cô nương đấy. Nghe nói ở thành Tri Châu, người dân ở đó mua đồ trang điểm rất nhiều.

Lạc Nguyên mắt tròn mắt dẹt nhìn cậu bé. Ở cái tuổi ham ăn ham chơi này, không ngờ cậu nhóc lại có đầu óc kinh doanh đến vậy. Những câu chuyện mà phu tử hay kể, chẳng qua là vài câu về thế giới bên ngoài, giải thích cho các thơ từ ca phú mà thôi. Nhưng Phong Hòa lại nhớ kĩ về nó, hơn nữa còn muốn dùng những gì học được để kiếm tiền.

Có điều, ở thời đại khinh thường nghề buôn bán bây giờ, chỉ sợ suy nghĩ này sẽ làm cho nhiều người hoảng hốt.

Lạc Nguyên gật đầu khen ngợi: “Ý tưởng này rất hay. Ta nghe nói các sư phụ ở Phước Duyên đều biết về y thuật. Nếu có thể chế tạo ra được mỹ phẩm tốt như ở các hiệu buôn, chắc chắn sẽ bán chạy cho xem.

Phong Hòa mừng rỡ kéo ống tay áo nàng, hỏi vội: “Đúng không? Cô cô cũng thấy vậy đúng không? Ý tưởng này rất khả thi mà. Có điều…

Cậu bé thở một hơi dài, trông già dặn hơn nhiều so với tuổi: “Sư phụ lại không đồng ý. Sư phụ nói nhà chùa không làm chuyện buôn bán trục lợi. Cái đó không phù hợp với con đường tu tập. Tiểu tăng tất nhiên hiểu những điều sư phụ nói,nhưng cứ tiếp tục như thế này, sao có thể có tiền cứu tế người dân đây.

Lạc Nguyên chợt búng tay một cái, cười nói: “Cái này thì ta có cách. Không phải người ta có câu, nên đưa cần câu cá chứ không nên đưa tiền sao? Mục đích của tiểu sư phụ là giúp cuộc sống người dân thành Tri An tốt hơn, vậy chi bằng chỉ cho bọn họ cách kiếm tiền. Họ thu hái dược liệu, các sư phụ trong chùa giúp họ kiểm tra, phân loại. Hay là chỉ cho họ cách điều chế đồ trang điểm. Nếu họ có thể kiếm tiền rồi, chẳng phải nhà chùa không cần lo đến chuyện cứu tế họ nữa sao? Khi đó chúng ta có thể nghĩ xa hơn, đến những thành trì khác.

Hai mắt của Phong Hòa sáng bừng, cậu buông vội bát cơm xuống, túm chặt lấy tay nàng mừng rỡ: “Đúng như vậy nhỉ? Vậy mà cháu lại không nghĩ ra. Hại mấy lần nói chuyện với sư phụ đều bị người trách mắng. Cô cô Lạc Nguyên thực sự rất thông minh.

Lạc Nguyên được khen thì sướng hết cả người. Nàng xoa nhẹ lên đầu cậu bé, cười nói: “Được rồi, chuyện này cứ giao hết cho ta. Ta thường xuyên vào trấn mua nguyên liệu, ta sẽ chọn một số gia đình hoàn cảnh khó khăn nhất, gợi ý cho họ lên chùa xin dược liệu đem đi trồng thử xem. Hy vọng bọn họ có thể nghe theo lời chúng ta.

Phong Hòa gật đầu lia lịa, giọng nói cũng run run: “Ngày thường tiểu tăng vẫn phải đi học, không thể giúp gì cho cô cô được. Nhưng mà nếu cần giúp đỡ, cô cô cứ nói với tiểu tăng nhé.

Lạc Nguyên cười thành tiếng: “Dĩ nhiên rồi. Tiểu sư phụ là người đưa ý tưởng kia mà. Cách tuần ta sẽ sang đây báo tin cho Phong Hòa.

Nàng đứng dậy, kéo cậu nhóc dậy theo: “Được rồi, có lẽ mọi người ăn trưa xong rồi đấy, Phong Hòa giúp ta bưng bát đũa ra sau giếng, ta ra đó rửa bát đũa trước nhé.

Phong Hòa đã xem Lạc Nguyên như đồng minh của mình, hơn nữa còn là một đồng minh vô cùng tin tưởng và hiểu ý.

Bóng dáng cậu thoăn thoắt chạy về phía sảnh đường. Lạc Nguyên khẽ lắc đầu một cái rồi quay người ra giếng, khóe môi nàng bất giác cong lên.

Nếu như nàng và chiến thần mà có một đứa trẻ giống như Phong Hòa thì tốt thật.