Lạc Nguyên không dám chậm trễ, vội đi theo sư cô Tịnh Nhi tới sảnh đường. Lúc quay đầu nhìn lại, nàng còn thấy Diêm Vương đang phất tay tạm biệt, bóng dáng ông ấy nhạt đi rồi biến mất giữa không trung. Có lẽ những chuyện ông ấy cần nói đã nói xong, Lạc Nguyên không bận tâm thêm nữa. Sảnh chính là nơi tiếp khách của nhà chùa, bên trong sảnh có trụ trì, ngồi bên cạnh còn có các sư cô chủ sự của Thiên Minh. Vị trụ trì ấy tuổi tác tầm sáu, bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ đem đến cảm giác như đã tu hành đắc đạo. Vị trụ trì nọ đang giải thích: “Số lượng Tăng Ni Phật tử tham dự dự tính là hai trăm người. Ba ngày liên tục, mỗi ngày ba bữa ăn, lượng công việc quả thực rất nhiều. Nguyên liệu cũng phải chuẩn bị trước. Từ giờ tới đó còn khoảng một tuần nữa, không biết chùa Thiên Minh có thể cho mượn ba người phụ trách nấu nướng được không? Trong chùa chỉ có hai người chuyên phụ trách nấu nướng, Hòa sư cô suy nghĩ một chút rồi đưa ra ý kiến: “Lạc Nguyên và Lạc Thịnh là hai người duy nhất phụ trách công việc này của chùa, nhưng mà Duyệt sư cô cũng có tài nghệ nấu nướng, có thể đi theo cùng hỗ trợ. Không biết ý của mọi người thế nào? Duyệt sư cô hơi lo lắng: “Nếu như chúng ta đi hết, vậy chuyện quán xuyến trong chùa ai sẽ lo? Hòa sư cô thoải mái cười xòa: “Trai đàn năm nay là lễ lớn. Dĩ nhiên cả chùa chúng ta nên cùng tham dự rồi. Cử một hai người ở lại để trông coi là ổn. Dĩ nhiên, Lạc Nguyên không có ý kiến gì. Sau buổi trưa, ba người họ đi theo thầy trụ trì của chùa Phước Duyên đến phòng bếp xem xét tiện thể làm quen. Hiện tại đã có năm người phụ trách nấu nướng, tám người sẽ do bà Hoàng quản lý và phân công. Bà Hoàng giao cho Lạc Nguyên việc chuẩn bị dưa muối. Về phần bắp cải được đưa tới sáng hôm nay đang được Lạc Nguyên tỉ mỉ cắt rửa ở bên cạnh giếng. Nhìn số cải chất đống trong sáu sọt, nàng lại thấy đau lưng. Có lẽ mình nàng phải mất hai ba ngày mới dọn xong hết được. Tối hôm đó, Lạc Nguyên ở lại dùng bữa tại khu vực dành cho khách nghỉ ngơi ở trong chùa Phước Duyên. Bà Hoàng chỉ vào căn phòng cuối cùng của dãy nhà, giới thiệu: “Đó là nhà tắm nhé. Nghe nói nhà chùa đã cho người nấu nước nóng chuẩn bị cho mọi người. Cháu tắm sớm mà đi nghỉ sớm đi. Lạc Nguyên cảm ơn bà rồi về phòng lấy đồ. Lúc đi dọc hành lang tới căn phòng cuối cùng, Lạc Nguyên nhìn thấy một chú tiểu nhỏ đang hì hục xách thùng nước vào trong, thùng nước nóng còn bốc hơi nghi ngút, có vẻ quá sức với một cậu nhóc còn bé tí thế này. Nàng vội vàng đi tới, xách thùng nước lên, tránh cho nó tạt lên người cậu bé. Lúc này, Lạc Nguyên mới để ý thấy mu bàn tay của cậu đỏ rần vì bị bỏng, có lẽ là vì nước nóng trong thùng sánh ra ngoài. Lạc Nguyên lo lắng cầm tay cậu lên xem, quan tâm nói: “Tiểu sư phụ ạ, sao lại để vết thương nặng thế này, cậu còn nhỏ như vậy, đâu thể xách nổi mấy thứ nặng như thế này chứ? Sao cậu không nhờ mấy sư huynh xách giúp. Tiểu sư phụ ngại ngùng muốn rụt tay mình về. Lạc Nguyên mới chuyển tầm mắt, nhìn gương mặt tròn trịa, non nớt của cậu bé kia. Ngay giây phút đó, nàng cảm giác tim mình chợt run lên bần bật. Gương mặt này… chẳng phải giống hệt như Doãn Kha ngày bé của kiếp trước đó sao? Chẳng lẽ tiểu sư phụ này là chuyển kiếp của Thiên Quân thật à? Vậy tại sao vết bớt trên tay nàng không sáng? Lạc Nguyên nhìn vóc dáng nhỏ bé của cậu, tính toán số tuổi thì khá khớp với lời Diêm Vương từng nói với nàng sáng hôm nay. Không ngờ người đó ở gần nàng như vậy, mà nàng lại không hề hay biết, cứ thế bỏ lỡ bao nhiêu năm thế này. Lạc Nguyên bối rối ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng với tầm mắt kia, nàng dịu dàng hỏi: “Tiểu sư phụ tên là gì vậy? Cậu bé thu hai bàn tay vào trong ống tay áo, bộ đồ màu nâu đậm rộng thùng thình càng khiến cho cơ thể của cậu nhỏ bé hơn. Cậu bé rụt rè đáp đưa một tay lên trước làm lễ: “Adidaphat, tiểu tăng gọi Phong Hoà. Lạc Nguyên cảm giác trái tim mình như sắp bay lên, Thiên Quân ở kiếp này đáng yêu quá thể. Nàng vui vẻ kéo tay cậu bé tới, lấy một chiếc khăn sạch nhúng vào chậu nước lạnh rồi đắp lên mu bàn tay của cậu: “Làm thế này thì vết bỏng sẽ đỡ đau, trong phòng ta còn có cao trị bỏng, lát nữa ta sẽ đưa cho tiểu sư phụ nhé. Đôi mắt Phong Hòa hơi đỏ lên, đôi môi mím chặt chỉ khẽ gật đầu như đáp lại. Lạc Nguyên tiếp tục tò mò: “Phong Hòa sư phụ đến chùa Phước Duyên bao lâu rồi? Phong Hòa ngẫm nghĩ một hồi rồi mới đáp: “Từ khi còn rất bé, tiểu tăng đã sống ở đây rồi. Nếu vậy có lẽ cũng như nàng, Phong Hòa bị cha mẹ bỏ lại trước cửa chùa, không nơi nương tựa. Lạc Nguyên đau lòng nói: “Ở chùa mọi người có tốt với tiểu sư phụ không, có bị các sư huynh sư đệ bắt nạt không? Thật ra ở đâu cũng có những chuyện này. Không trách Lạc Nguyên hỏi Phong Hòa như vậy. Ngay ở trong chùa Thiên Minh đi nữa, khi còn bé nàng cũng hay bị các sư tỷ ăn hiếp, giao cho nhiều việc nặng. Bây giờ nhìn thấy Phong Hòa phải làm những việc quá sức như thế này, Lạc Nguyên cũng đoán được mấy phần. Phong Hòa tỏ ra hơi sợ hãi, cậu bé lắc đầu liên tục, sau đó rụt tay về, ngập ngừng nói: “Tay đã hết đau rồi. tiểu tăng phải quay lại làm việc đây, nếu không sẽ không kịp chuẩn bị nước tắm cho mọi người mất. Nói rồi, cậu bé quay lưng vội vàng chạy đi. Lạc Nguyên suy nghĩ một chút rồi vào phòng tắm rửa. Sau khi giặt đồ xong, nàng quay lại trước cửa phòng tắm, đợi một lúc thì thấy Phong Hòa cẩn thận xách xô nước mới vào. Lạc Nguyên nhanh tay ra đỡ. “Đưa tới đây được rồi, ta sẽ xách vào cho tiểu sư phụ. Chỉ còn một vị sư tỷ chưa tắm mà thôi. Cậu có thể nghỉ ngơi rồi đấy. Phong Hòa không giấu được nét vui mừng trong đáy mắt. Lạc Nguyên lấy lọ cao trị bỏng trong túi ra, dúi vào tay cậu: “Phong Hòa về bôi thuốc đi nhé. Một ngày hai lần, tránh chạm vào nước thì vết thương sẽ nhanh lên da hơn. Phong Hòa ngượng ngùng cầm lấy lọ thuốc nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, khẽ nói: “Cảm ơn cô cô. Sau đó lại chạy biến quay về. Lạc Nguyên đứng đờ đẫn một hồi mới phản ứng lại được, nàng lắp bắp: “Cái… cái gì? Cô? Chàng gọi ta là cô? Ừ thì kiếp này nàng có hơi lớn tuổi hơn chàng thật, nhưng dù sao hiện tại Lạc Nguyên cũng chỉ mới hai mươi, rõ ràng là một cô nương xinh đẹp trẻ trung, sao lại bị gọi thành bà cô nào rồi? Lạc Nguyên cảm giác trái tim của mình lúc này sắp tan thành trăm mảnh. Cú sốc tinh thần trước đó đến tận lúc này nàng mới cảm giác được rõ ràng. Không nói tới khoảng cách thế hệ, ngay cả thân phận lúc này cũng đã rất đặc thù. Lạc Nguyên thà rằng mình không nhận ra chàng, không có ký ức của kiếp trước còn hơn. Vậy thì đâu phải đau xót như thế này. Khó khăn lắm mới cùng nhau kịch kiếp, thế mà sau hai kiếp chết trẻ, kiếp này họ lại rơi vào hoàn cảnh oái ăm đến như thế. Nàng sắp bỏ lỡ thêm một kiếp nữa rồi!!! Lạc Nguyên thở dài một hơi, vờ vịt lau nước mắt. Dù sao cũng đã đến bước này, thôi thì tận tình làm một bà cô dịu dàng đôn hậu, giúp chàng làm thật nhiều việc tốt. Kiếp này tích nhiều phúc đức hơn một chút, hy vọng thiên lôi lịch kiếp của sau này sẽ nhẹ hơn mấy phần.