Năm Vạn Niên thứ mười sáu, thành Tây Hà ở biên giới miền Bắc, tiết trời khắc nghiệt.

Quanh năm ở thành Tây Hà chỉ có hai mùa, mùa hè cực nóng và mùa đông cực lạnh. Khí hậu khắc nghiệt khiến cho đất đai ở nơi này cằn cỗi, cây cối không sinh trưởng được nhiều. Có những năm hạn hán hay bão tuyết, người dân ở thành Tây Hà còn phải chống chọi với bệnh dịch và thiên tai, cuộc sống vô cùng vất vả.

Chùa Thiên Minh nằm dưới chân núi Lạc, phía Bắc thành Tây Hà. Hằng năm, nơi này thường xuyên đón tiếp khách thập phương, cũng dùng tiền hương đèn cứu tế phát gạo cho dân làng nên rất được người dân ở Tây Hà kính ngưỡng.

Ở nhà bếp chật chội sâu trong chùa Thiên Minh, một nữ tử khoảng tầm hai mươi tuổi đang miệt mài nhen lửa nấu cơm chay.

Một ni cô nhỏ chạy lại cười hỏi: “Lạc Nguyên tỷ tỷ đã chuẩn bị xong cơm chưa ạ?

Lạc Nguyên cao giọng đáp: “Còn món măng xào này nữa thôi. Tịnh Nhi sư cô mời mọi người ra bàn giúp ta nhé.

“Vâng ạ.

Bóng dáng nhỏ nhắn của Tịnh Nhi nhanh chóng chạy như bay. Lạc Nguyên chia thức ăn ra làm ba đĩa, bưng lên phòng ăn dành cho tăng ni Phật tử ở trong chùa.

Lúc quay lại bếp chuẩn bị dọn dẹp đống nồi niêu chất đống ở bên giếng, một ngọn gió rợn gáy chợt lướt qua người, thình lình, trước mặt nàng xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Lạc Nguyên trợn tròn mắt, nàng vội quay đầu nhìn đằng sau, xem thử có ai để ý tới phía mình hay không.

Lúc này, nam tử kia mới từ từ lên tiếng: “Cô không phải sợ, không ai có thể thấy ta đâu.

Lạc Nguyên không dám mạo hiểm đến như vậy. Nàng xách làn váy đi ra sau nhà bếp, thấp giọng hỏi: “Sao ông lại lên đây? Diêm Vương xuất hiện ở trần gian như vậy, không trái với luật Thiên Đình à?

Diêm Vương hừ lạnh một hơi, chống tay đáp trả: “Vậy cô cô Phượng Nhã đầu thai mang theo ký ức linh hồn cũ, không phải càng trái với thiên luật hơn sao?

Không sai, nữ tử đang làm phụ bếp trong chùa này chính là Phượng Nhã. Bát canh chưa đủ lửa của Mạnh Bà chưa luyện đủ công hiệu, nó chỉ giúp Phượng Nhã ngây ngô sống được mười lăm năm trong cơ thể Lạc Nguyên, một đứa bé đáng thương bị cha mẹ bỏ lại nơi cửa chùa Thiên Minh. Từ nhỏ, nàng đã sống như một tiểu ni cô cùng với các sư cô trong chùa. Tập đọc kinh, cùng tu tập, đến hôm chuẩn bị quy y cửa Phật, đột nhiên một luồng ánh sáng lóe lên trong đầu nàng, màn sương mờ mịt che phủ trước mắt mười mấy năm tự dưng tan biến. Lạc Nguyên nhớ ra thân phận thật của mình, cũng nhớ được mục đích mình tới đây.

Nhưng mà, bao nhiêu năm qua các sư cô trong Thiên Minh một lòng che chở, chăm sóc nàng, Lạc Nguyên không đành lòng đi được.

Mỗi một năm qua đi, nhìn lưu dân khốn khó lầm than vì bệnh tật, thiên tai, nàng ra sức cùng các sư cô phát gạo cứu đói, đưa người bệnh vào trong chùa chăm sóc. Các sư cô càng lúc càng lớn tuổi, mấy ni cô nhỏ lại đang đến tuổi ăn tuổi lớn, nàng càng không thể nhẫn tâm mà rời bỏ nơi này.

Giữa lúc hoang mang rối rắm đó, Lạc Nguyên không ngờ mình lại có thể gặp Diêm Vương.

Nàng tức giận, thở phì phò, đổ hết lý do của những suy tư này do Mạnh Bà làm ăn tắc trách, Diêm Vương lại quản lý không nghiêm:

“Cái này không phải tại ông sao? Linh hồn đầu thai đông như vậy, canh Mạnh Bà phải chuẩn bị sẵn chứ. Người ta đang vội đi đầu thai, ta cũng ngoan ngoãn uống canh rồi, ai mà ngờ canh của ông lại không có tác dụng? Ta muốn vậy lắm sao?

Khi đó, nàng sẽ thoải mái quy y như định mệnh sắp xếp từ trước đó, cắt đứt với hồng trần, kiếp này đành phải vô duyên với Thiên Quân mất rồi.

Diêm Vương vò đầu bứt tai, không muốn tiếp tục tranh cãi với nàng nữa. Ông ta giơ hai tay lên chịu trận: “Thôi, thôi, cô cô à. Hôm nay ta có chuyện quan trọng muốn nói với cô cô, không phải tới đây để cãi nhau đâu.

Lạc Nguyên lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc ông tới có chuyện gì?

“Chuyện là… Lúc này, Diêm Vương mới thở dài một hơi: “Chiến thần có nghi ngờ chuyện cô cô đầu thai cùng với ngài ấy rồi.

“Cái gì???

Lạc Nguyên hét lên. Nàng vội vàng che miệng lại, nghiêng đầu nhìn quanh một lúc đầy cảnh giác, may là bây giờ mọi người đều đang tập trung ở sảnh để ăn trưa, có lẽ không có ai đi ra chỗ phòng bếp lúc này.

Nàng mới hít sâu một hơi, vội hỏi: “Ông nói vậy là sao? Tại sao lại nghi ngờ được chứ? Chàng nghi ngờ cái gì rồi?

Diêm Vương gãi đầu giải thích: “Thì lúc cô cô vừa xuống cửa đầu thai, ta cũng nhanh chóng đi tiếp đón chiến thần, dẫn ngài ấy tới tảng đá Tam Sinh nhìn xem thử.

“Lúc nhìn thấy cái tên Lâm Tuệ An, chiến thần dừng lại một lúc lâu, sau đó mới hỏi: Linh hồn của nàng đã đi qua đây sao?

“Ta mới sướt mướt kể lại rằng, cô nương Lâm Tuệ An hết sức đau lòng, bỏ ra ba ngày ba đêm để khắc tên hai người lên tảng đá, xong xuôi mới chịu đi tới cửa đầu thai, đúng là một tình yêu khiến đất trời cảm động.

Lạc Nguyên trợn mắt trước mấy lời hoang đường do Diêm Vương tự biên tự diễn, nàng hỏi tiếp: “Rồi sao nữa?

“Chiến thần mới hỏi: Ông có thể tra được các kiếp sống linh hồn đã trải qua hay không? Ta có cảm giác kiếp trước ta đã từng có một thời gian tiếp xúc với người đó. Có khi nào hai người cùng nhau đầu thai, duyên phận chưa dứt nên kiếp sau gặp lại?

Diêm Vương thở dài một hơi: “Lúc đó ta đâu biết phải trả lời thế nào, đành phải nói mỗi ngày địa phủ có trăm ngàn người xuống, ta không thể nhớ hết. Ta sẽ kiểm tra cho Thiên Quân sau.

“Thiên Quân đứng đó thêm một lúc mới chịu đi đầu thai, cộng thêm hàng dài dằng dặc mấy linh hồn đang xếp hàng trước đó, mặc dù ta đã ưu tiên cho Thiên Quân đi trước, nhưng ngài vẫn muốn theo hàng đúng thứ tự, rốt cuộc…

“Rốt cuộc cái gì? Ông có thể nói nhanh được không hả? Lạc Nguyên không chịu nổi phải hét to thành tiếng.

“Thì… ta tính toán thời gian, hình như cô cô đầu thai sớm hơn Thiên Quân đến chục năm. Ta mới lo lắng, không biết liệu kiếp này hai người có thể…

Còn chưa nói hết câu, tiếng ni cô Tịnh Nhi cất tiếng gọi í ới ở bên ngoài đã cắt ngang câu chuyện.

“Lạc Nguyên tỷ tỷ ơi, tỷ đâu rồi?

Sau khi lấy lại ký ức của chính mình, Lạc Nguyên cúi đầu xin sư cô cho mình khoan quy y, một người còn chưa dứt được hồng trần như nàng, cho dù đã là Thần, nàng cũng không dám khinh nhờn ngay trước mặt Phật Tổ. Nàng vẫn tiếp tục ở lại làm mấy việc lặt vặt ở trong chùa, tóc vẫn giữ nguyên, chỉ có điều y phục sẽ mặc theo quy định và màu sắc ở đây. Các tiểu ni cô trong chùa đều gọi nàng là Lạc Nguyên tỷ tỷ.

Lạc Nguyên cầm lấy chiếc rổ ở dưới chân, hấp tấp chạy ra ngoài, giả vờ mình đang tìm rau dại: “Có chuyện gì vậy Tịnh Nhi ni cô, Lạc Nguyên đang hái rau phía sau nên không nghe muội gọi.

Tịnh Nhi lon ton chạy tới trước mặt nàng, kéo lấy vạt váy của Lạc Nguyên: “Hòa sư cô gọi tỷ tới. Nghe nói ở chùa Phước Duyên bên cạnh sắp tổ chức trai đàn, cầu cho năm nay mưa thuận gió hòa, tri phủ và người dân sẽ tới dự rất đông. Trong chùa Phước Duyên chỉ sợ đầu bếp không thể xoay xở kịp, cho nên hỏi xem bên chùa chúng ta có thể hỗ trợ không. Hình như sư cô cho gọi tỷ tới để hỏi ý kiến đấy.