Phượng Nhã ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.

Lăng Hà Nhạc của thời điểm vài năm sau, gương mặt thư sinh non nớt đã thêm nét trưởng thành, đĩnh đạc. Trái ngược với hình ảnh nghiêm nghị trên công đường, đứng trước mặt cô nương này, vẻ mặt chàng lại có vẻ dịu dàng, quan tâm.

Cô nương còn đương tuổi cập kê, đôi mắt sáng bừng không giấu được tình yêu nơi đáy mắt. Bím tóc đung đưa theo từng chuyển động của nàng ấy.

Một cảnh tượng ngọt ngào đến rung động lòng người.

Kính Lăng Hoa chớp nháy mấy cái rồi tắt ngúm. Nhưng hình ảnh đó vẫn còn đọng lại nơi đáy mắt của nàng.

Phượng Nhã rời khỏi điện Lăng Hoa, bên ngoài vẫn chen chúc đầy linh hồn vội vàng tới đầu thai. Có người khóc lóc, có người cười. Mạnh Bà vẫn bận rộn múc canh, Đầu Trâu Mặt Ngựa đang lớn giọng yêu cầu mấy linh hồn xếp thẳng theo hàng.

Không khí âm u nơi địa phủ càng khiến cho lòng nàng rầu rĩ.

Phượng Nhã ngồi xuống bậc thềm trước điện, chống tay thở một hơi dài.

Rõ ràng nàng và chàng đã gần nhau đến vậy. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, Lăng Hà Nhạc sẽ có tình cảm với nàng rồi. Sau đó sẽ là một hồi tình cảm ngọt ngào, hạnh phúc của nàng tiểu thư nhà giàu xinh đẹp và chàng thư sinh nghèo thiên phú hơn người.

Quả thật là đẹp biết bao nhiêu!

Tự dưng vì gã khùng điên đó, nàng lại bỏ mạng một cách lãng xẹt như thế này. Để chàng tri huyện tuấn tú của mình theo người khác.

Càng nghĩ lại càng thấy đau lòng.

Phượng Nhã ngồi thở dài thườn thượt, đến mức Diêm Vương đang ngồi trong điện cũng thấy gió rét thổi rít ở bên tai. Ông ta kéo hai tà áo lại, run rẩy bước ra đi tới lựa lời khuyên nhủ: “Dù sao vẫn còn nhiều kiếp nữa, Phượng Nhã cô cô đừng lo lắng quá. Hay là cô cô thử tìm Ti Mệnh tinh quân xem thử nàng ta có cách gì thay đổi mấy kiếp tiếp theo của hai người không?

Phượng Nhã ủ rũ lắc đầu: “Kiếp số của chàng là thiên định, không ai biết trước sẽ xảy ra chuyện gì, càng không thể sắp xếp được chuyện gì sẽ diễn ra. Với cả… việc ta xuống nhân giới đợt này là bí mật. Ngay cả Ngọc Hoàng và Vương Mẫu cũng không biết, ông phải giữ kín cho ta đấy.

Vương Mẫu yêu thương Thiên Quân như vậy, một lòng mong chàng trở thành một vị Thần xa rời tình kiếp chốn nhân gian. Vậy mà lại có người sử dụng mánh khóe bám theo chàng như vậy, Vương Mẫu không nổi điên mới lạ.

Diêm Vương tròn mắt như biết được một bí mật động trời, vội đưa tay thề thốt: “Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi. Nhất định ta sẽ giữ bí mật. Nhưng mà cô cô nói vậy có nghĩa là, chiến thần Thiên Quân cũng không hề biết người đã đi qua hai kiếp với ngài ấy chính là cô cô sao? Ôi chao! Thảo nào kiếp trước khi chiến thần xuống đây, ngài ấy nhanh chóng đi đầu thai, không dừng lại dù chỉ là một phút.

Nói tới đây, ông ta chợt ngẩn ra: “Nhưng mà, nếu vậy, cho dù ở kiếp tiếp theo, chiến thần có phải lòng cô đi chăng nữa, thì sau khi xuống đây, ngài ấy cũng đâu có vương vấn được gì?

Lúc này Phượng Nhã mới cười tươi đắc thắng, ngón tay đưa ra lắc lắc trước mặt Diêm Vương: “Ông nhầm rồi. Chỉ cần chàng yêu ta mấy kiếp, sau khi chàng thành Thần, ta sẽ đi nhắc lại chuyện xưa, bắt chàng chịu trách nhiệm. Không phải trong thoại bản đều viết như vậy à? Còn sợ chàng ấy bỏ trốn không chịu nhận hay sao? Hơn nữa, ta sẽ khơi gợi lại những kí ức năm xưa, tình cảm lúc đó quay về, còn lo gì chàng không yêu ta chứ? Ha ha!

Diêm Vương nhìn nàng chống lưng cười đắc thắng thì hoang mang không thôi. Không phải người ta vẫn nói thành Thần sẽ không còn hỉ nộ ái ố, yêu ghét hận thù nữa à? Sao Phượng Nhã cô cô còn si tình hơn cả cục đá Tam Sinh ngoài kia vậy? Mà cho dù Phượng Nhã là trường hợp ngoại lệ, chắc gì chiến thần Thiên Quân vẫn giữ được tình cảm giống như nàng?

Chỉ sợ lúc ấy tình cảm từ một phía, một người vẫn nhớ còn người nọ lại quên.

Diêm Vương vội vã lắc đầu, không muốn mọi chuyện diễn ra theo xu hướng tồi tệ đến như vậy. Ông ta suy nghĩ một chút rồi đề xuất:

“Ta thấy nhiều người hay khắc tên mình và người thương lên tảng đá Tam Sinh. Hay là cô cô thử xem sao, đến lúc chiến thần xuống dưới này, ta sẽ tìm cơ hội dẫn cô cô sang đó, gợi lại chút kỉ niệm cũ kiếp vừa rồi.

Phượng Nhã sáng mắt đầy hứng khởi. Đúng rồi nhỉ! Sau khi xuống được Hoàng tuyền, Lăng Hà Nhạc sẽ trở về với linh hồn Thiên Quân, ký ức trước đó sẽ nhanh chóng được chàng xem như một câu chuyện kể của một người nào đó. Nếu Diêm Vương đồng ý giúp nàng nhắc nhở hắn, chẳng phải hiệu quả sẽ cao hơn nhiều lần?

Phượng Nhã gật gù, vỗ vào vai Diêm Vương: “Nếu chuyện này thành công, chắc chắn ta sẽ không quên công sức của ông đâu. Trên núi Phượng Hoàng có rất nhiều kỳ trân dị bảo, ông muốn thì cứ tới chọn lựa, ta sẽ không keo kiệt.

Diêm Vương liên tục gật đầu, xem như hai người đã ký thành hiệp ước.

Lúc này Phượng Nhã mới yên tâm xếp hàng tới chỗ Mạnh Bà đang phát canh.

Nhìn thấy nàng lần nữa, Mạnh Bà không khỏi tặc lưỡi một hồi: “Sao lại là cô nữa? Không có việc gì hay sao mà đầu thai suốt vậy?

Phượng Nhã trừng mắt nhìn bà ta một cái, lại nhìn xuống nồi canh đã cạn đáy: “Ta nào muốn vậy chứ. Bà mà thấy gã nào tên Trịnh Sưởng xuống đây, nhất định phải múc cho hắn nhiều canh hơn chút nhé. Hắn chính là kẻ hại ta ra nông nỗi này đấy. Cho hắn uống đến mức kiếp sau sống ngây ngô luôn đi.

Mạnh Bà đã quen với những yêu cầu vô lý của Phượng Nhã, bà ta tặc lưỡi làm như không nghe thấy: “Có muốn uống thì cũng phải đợi thôi. Canh vừa mới hết, khoảng một hai khắc nữa nồi mới sẽ ra lò. Cô đứng đợi đó đi.

Phượng Nhã trợn trừng hai mắt, đang định cãi nhau với Mạnh Bà vì tác phong làm việc lề mề, thiếu quy tắc thì sau lưng bỗng vang lên giọng nói í ới như giết gà giết vịt của Diêm Vương: “Ôi… ôi chao… Chiến thần đại nhân, Thiên Quân đại nhân đấy à? Sao ngài đã xuống Hoàng Tuyền rồi? Kiếp này cũng ngắn như vậy sao?

Nàng giật mình quay đầu nhìn lại. Nơi hành lang chật hẹp và u tối dẫn xuống Hoàng Tuyền, cánh hoa bỉ ngạn đung đưa như chào đón một linh hồn cập bến.

Chàng mặc chiếc áo bào tím nhạt giống như ngày mà họ gặp nhau ở Thiên đình. Bước chân vẫn từ tốn thong dong, cả không gian sáng bừng lên trông thấy.

Cách đó không xa, nơi đầu cầu Nại Hà, Diêm Vương đang luống cuống vẫy hai tay sau lưng như ra hiệu, muốn nàng nhanh chóng nhảy xuống cửa đầu thai.

Tiên lực của Thiên Quân sắp hồi phục, chỉ cần có sự xuất hiện của một nguồn linh lực trung bình nơi địa phủ, chắc chắn chàng ấy sẽ nhận ra.

Nhưng mà Mạnh Bà còn chưa nấu canh xong mà.

Phượng Nhã hoảng hốt vội vàng chạy tới chỗ bà ta, thấp giọng nài nỉ: “Canh đâu, canh của bà đâu rồi? Nhanh cho ta một bát đi, ta phải đi đầu thai ngay bây giờ.

Mạnh Bà trừng mắt quay đầu lại, gắt giọng không hiểu nổi: “Sao tới cô cũng thế này rồi hả? Học bọn quỷ đói đòi đầu thai hay gì? Chưa có canh đâu, còn một khắc nữa mới hoàn thành.

“Nhưng mà ta không thể chờ thêm một khắc nào được đâu.

Nói rồi, trước ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Bà, Phượng Nhã vội vàng cầm lấy muôi múc canh, không ngại đang nóng mà đổ ngay vào miệng.

Sau đó nàng lao thẳng xuống cửa đầu thai, tiếng hét vang lên í ới khiến cho Mạnh Bà đứng trên cũng giật mình nhìn xuống: “Ôi chao, bỏng chết ta rồi.