Bọn họ thay đổi kế hoạch rồi?

Lâm Tuệ An quay đầu lại, muốn chạy đi báo tin cho Hạ Bình nhưng lại sợ tới khi quay lại sẽ lỡ dấu vết của ba người bọn họ.

Ba người không mang nhiều đồ đạc. Mỗi người đeo một chiếc tay nải rồi cầm đèn lồng đi dọc về phía kia con hẻm.

Lâm Tuệ An mím môi, quyết định bám theo họ.

Lát nữa có được địa chỉ chính xác rồi, nàng sẽ tìm cách báo tin cho người của Hạ Bình sau vậy.

Tiếng gió rít qua từng kẽ lá càng làm tăng thêm cảm giác rùng rợn giữa màn đêm.

Kinh thành có bốn cổng, Đông Tây Nam Bắc, để đi ra đó cần phải bước qua bốn cây cầu nhỏ bắc qua kênh rạch ở Kinh thành.

Bọn họ đi tầm một khắc thì tới được cầu Tây, trên đó cũng có hai chiếc xe ngựa đang đợi giống như ở cầu Bắc.

Lâm Tuệ An trốn sau một hòn đá dưới cầu, nghe mấy người ở phía trên nói chuyện.

“Loan cô nương, bọn ta phát hiện có người bám đuôi nên phải chuyển sang phía bên này. Chúng ta đi nhanh thôi, tránh có sự cố bất ngờ xảy ra nữa.

Loan Tiểu Nương mỉm cười gật đầu, dẫn theo cha mẹ lên trên xe.

Gã cầm đầu vừa buông rèm cửa xuống, hắn liếc nhìn ba bốn gã áo đen đang đứng xung quanh ngựa, khẽ gật đầu một cái.

Một gã trong số đó rút gươm ra, hắn nhảy lên trên xe, vừa tung rèm lên là liên tục đâm chém người bên trong.

Gần như bọn họ không thể thốt lên một câu nào phản kháng đã bị lưỡi dao sắc lẻm và chí mạng kết thúc mạng sống ngay tức thì.

Gã áo đen ném thân đao dính đầy máu đỏ vào trong xe, tung rèm nhảy xuống.

Hắn cười khà khà: “Đúng là đại ca nghĩ ra kế hay, giết bọn chúng trong xe vừa sạch sẽ, lại đỡ tốn công phải giải quyết hiện trường. Bây giờ chỉ cần lái chiếc xe này tới một vùng đồng không mông quạnh, cho một mồi lửa là xong thôi.

Gã cầm đầu cười khẩy không nói, đang định chỉ huy mọi người nhanh chóng rời đi. Đột nhiên, hắn nhìn về phía Lâm Tuệ An đang nấp, hét lên: “Ai, ai đang ở đó?

Từ lúc chứng kiến vụ thảm sát đến nay, Lâm Tuệ An vẫn co người, run rẩy, bịt chặt miệng của mình. Chỉ sợ lúc giật mình nàng lại hét lên thành tiếng.

Rõ ràng là ba người vẫn còn sống sờ sờ, vậy mà chỉ trong chớp mắt, mạng sống của họ lại bị kết thúc bằng một cách man rợ đến như vậy.

Lâm Tuệ An đỏ mắt như gần khóc, nàng không dám phát ra tiếng động nào, nhưng không ngờ linh cảm của một sát thủ chuyên nghiệp lại có thể phát hiện ra nơi mà nàng đang ẩn nấp.

Lâm Tuệ An giật mình, sợ hãi đến tột độ. Nàng quay người hoảng hốt định chạy đi. Nhưng gã cầm đầu đã bay thẳng xuống dưới, lưỡi đao sắc lẻm chặn ngay trước mặt nàng. Ánh mắt gã như tu la đến từ địa ngục, hung ác và đầy sát ý.

“Ngươi là ai? Ngươi thấy được gì rồi?

Lâm Tuệ An vội vã lắc đầu: “Không có, ta… ta không thấy được gì cả… ta… A!

Còn chưa nói hết câu, Lâm Tuệ An đã bất cẩn trượt chân, ngã thẳng xuống dòng sông.

Dòng nước mùa đông lạnh căm tê tái. Lâm Tuệ An lại còn không biết bơi. Sức nước nhanh chóng đè lên khiến nàng không thở nổi. Cơ thể căng cứng mất cảm giác làm nàng không vùng vẫy được gì, chỉ còn cách để mặc cho dòng nước từ từ nhấn chìm toàn bộ cơ thể.

Chẳng mấy chốc, mặt sông gợn sóng đã từ từ bình lặng, êm đềm trôi như từ trước đến giờ.

Mấy gã áo đen chạy tới bên chỗ gã cầm đầu, lo lắng hỏi: “Sao rồi đại ca, nàng ta là ai vậy?

Gã cầm đầu hừ lạnh một tiếng: “Không quan trọng, dù sao giờ nàng ta cũng phải im miệng thôi. Nhanh đánh xe ngựa ra khỏi thành đi.

*

Bóng tối bao trùm nàng không biết bao lâu, tới khi mở mắt lại, xung quanh nàng là mấy khóm hoa bỉ ngạn đỏ rực và lấp lánh.

Phượng Nhã run cả người. Ký ức của một kiếp vừa rồi vẫn còn rõ mồn một trong đầu nàng.

Nàng lại chết rồi?

Sao lại nhanh như thế?

Vậy còn Lăng Hà Nhạc thì sao? Vụ án của chàng sẽ thế nào?

Phượng Nhã hốt hoảng bay thẳng đến sau điện Diêm Vương, nơi có kính Lăng Hoa soi chiếu được mọi vật trên đời.

“Rốt cuộc Phượng Nhã cô cô cũng muốn sử dụng kính rồi à?

Phượng Nhã giật mình quay đầu lại, không biết Diêm Vương đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào, chòm râu đen ngòm che kín mắt nhưng không giấu được ánh mắt hóng hớt muốn xem chuyện vui của ông ta.

Phượng Nhã đen mặt, hừ lạnh đáp: “Ta không biết Diêm Vương lại nhiều chuyện thế đấy. Không phải ngày trước ông mới bảo ta dùng thử nó hay sao? Bây giờ vừa hay ta đang thấy tò mò nên muốn trải nghiệm xem thế nào.

Diêm Vương cười khà khà mấy tiếng: “Dĩ nhiên rồi, cô cô cứ thoải mái sử dụng.

“Có điều… Ông ta ngầm ngừ mấy tiếng, thấy Phượng Nhã tỏ vẻ mất kiên nhẫn mới hí hửng nói thêm: “Có điều kính Lăng Hoa vừa mới bị một nhóc quỷ làm rơi vài ngày trước, chất lượng không đảm bảo, đôi khi hình ảnh sẽ ngắt quãng giữa chừng. Ta nói trước để cô cô chuẩn bị.

“Hơn nữa, tính từ khi sổ sinh tử viết tên Lâm Tuệ An đến bây giờ, trên hạ giới chắc đã trải qua hai ba năm gì rồi chứ không phải tức thì. Cô cô cứ xem thử ra sao.

Ông ta nói xong mấy câu thì chắp tay sau lưng, vui vẻ đi ra ngoài.

Trong căn điện chỉ còn lại một mình Phượng Nhã. Kính Lăng Hoa to bằng một người trưởng thành, viền kính tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ như trăng rằm, thôi thúc người khác phải chạm tay vào nó.

Phượng Nhã từ từ nhắm mắt lại, truyền tiên khí vào trong. Đầu nàng xuất hiện hình ảnh cuối cùng của Lăng Hà Nhạc ở đại lao, miệng thì thầm mấy chữ: “Lăng Hà Nhạc.

Mặt gương như mặt hồ phẳng lặng bỗng xuất hiện mấy gợn sóng lao xao. Ngay sau đó, trên mặt gương hiện lên hình ảnh của một phiên phúc thẩm. Người ngồi bên trên là Điền đại nhân của Đại lý tự, chuyên thẩm tra các vụ án cực khó ở Kinh thành. Bên công đường còn có một chiếc ghế kê sẵn, dành cho những người liên quan tới vụ án có thân phận cực kỳ đặc biệt. Phượng Nhã nhìn thấy Lâm thượng thư, phụ thân của Lâm Tuệ An.

Chính giữa công đường là một người áo vải gầy gò, hai tay mang gông xiềng, đầu tóc được chỉnh lại gọn gàng hơn, có lẽ là vì chuẩn bị cho phiên xét xử ngày hôm nay. Không ai khác, người đó chính là Lăng Hà Nhạc.

Phượng Nhã nhìn thấy Điền đại nhân gõ bàn ba cái, cao giọng tuyên bố: “Tuyên, Lăng Hà Nhạc vô tội, phục chức tân Thám hoa, tiếp tục nhậm chức ở Hộ Bộ. Tuyên, xử tử Trịnh Sưởng vì tội cố ý giết hơn năm người, trong đó có nữ nhi của Lâm thượng thư, mệnh quan triều đình. Trịnh gia không biết âm mưu và toan tính của Trịnh Sưởng cho nên không xét tội. Tuy nhiên, Trịnh đại nhân quản gia không nghiêm, phạt bổng lộc hai năm, không được xét thăng chức.

“Bãi đường.

Bàn tay siết chặt của Phượng Nhã rốt cuộc cũng buông ra. Người đó được phán vô tội rồi. Những vất vả mà chàng phải chịu, cuối cùng cũng không hề uổng phí.

Nhiều hình ảnh lướt qua trên kính Lăng Hoa như bị nhiễu. Có cảnh chàng đứng chỉ huy một công trình thủy lợi, có cảnh chàng thăng đường xử án. Phượng Nhã nhận ra con sông ngày đó ở Đông Đô, có lẽ Lăng Hà Nhạc lựa chọn quay về quê hương, trở thành tri huyện.

Đột nhiên, có một hình ảnh dừng lại thật lâu trước mắt nàng. Lăng Hà Nhạc trong một bộ quan phục màu tím, mũ mão đĩnh đạc đứng chắp tay sau lưng.

Trước mặt chàng là một cô nương trẻ tuổi đang nói chuyện, chàng còn khẽ mỉm cười đáp lại nàng ta.