Lâm thượng thư hừ giọng: “Là thượng thư, trách nhiệm của ta còn cao hơn thế nhiều. Cân bằng triều cục, ổn định giữa các thế lực ở trong kinh. Hiện tại đang là lúc nhạy cảm, ta cần có sự ủng hộ của Hộ bộ hơn bao giờ hết.

“Nghĩa là… cha biết hết toàn bộ, nhưng vẫn muốn đứng ngoài cuộc, sống chết mặc bay sao?

Lâm Tuệ An không tin nổi những gì đang diễn ra trước mặt. Người cha tuy nghiêm khắc nhưng vẫn luôn tận tụy, nghiêm minh, giờ đây hình tượng trong lòng nàng lại hoàn toàn đổ vỡ.

Ông không những làm lơ, mà còn tiếp tay cho Trịnh Sưởng hành động ngông cuồng đến như vậy.

Lâm thượng thư trừng mắt nhìn về phía nàng, ông cao giọng quát to: “Thị vệ đâu hết rồi. Đưa tiểu thư về phòng, cấm túc một tháng cho ta. Bao giờ tiểu thư biết sai mới được thả ra ngoài.

Cánh cửa nặng nề khép lại.

Lâm Tuệ An bị nhốt trong chính khuê phòng của mình. Hai nữ nha hoàn của nàng lo lắng đứng bên ngoài, không hiểu tại sao.

Đúng giờ cơm tối, ma ma canh cửa mới cho phép hai người vào đưa cơm cho nàng.

Nha hoàn nhỏ khóc thút thít dọn thức ăn ra bàn, ra vẻ khuyên can: “Tiểu thư à, người đừng chọc giận đại nhân nữa. Người nhanh nhận sai với đại nhân đi. Hôm nay bọn em xuống phòng bếp nhận cơm, họ chỉ cho tiểu thư chút đồ ăn này thôi, ăn như thế này sao chịu nổi?

Trên bàn chỉ có hai món chay, một món mặn, quả thực là ít hơn rất nhiều so với mức bình thường. Cơm canh nguội ngắt, có lẽ nhà bếp làm theo chỉ đạo của một người nào đó.

Lâm Tuệ An đặt đũa xuống bàn nhưng lại bị nha hoàn ngăn cản.

“Tiểu thư cố ăn thêm một chút. Bọn em đã hâm lại bát cháo này rồi, tiểu thư phải ăn thì mới có sức được, đừng bỏ bữa.

Vừa nói, nha hoàn nhỏ vừa cầm bát cháo đặt trước mặt nàng, vừa đưa chiếc thìa tới tận tay. Nhân lúc đó, nàng ấy còn nhét một mảnh giấy nhỏ vào tay nàng.

Lâm Tuệ An liếc nhìn ma ma canh cửa vẫn đang đứng như hung thần phía trước, vờ vịt hắng giọng một tiếng: “Ta chỉ ăn một bát cháo này thôi. Còn lại dọn xuống hết cho ta. Sau này nếu phòng bếp còn làm như vậy nữa, em không cần mang cơm về làm gì. Cứ mặc cho ta chết đói đi cũng được.

Lâm Tuệ An giấu mảnh giấy nhỏ trong tay áo, đợi đến khi ăn xong bát cháo thịt, người hầu và nha hoàn đã lui ra ngoài hết, nàng mới quay lại giường, lén lút mở tờ giấy kia ra.

“Chùa Trường Ân nhận được một khoản cúng dường, những người dân chạy tới ngày hôm đó cũng có người tới gặp rồi cho mấy lượng bạc. Một người hàng xóm cạnh nhà cô nương kia có nói, trước đó mấy hôm, phụ thân của nàng ta còn khoe với họ nữ nhi nhà đó mới kiếm được vụ hời, sau chuyến này, chắc chắn nhà họ sẽ đổi đời, lên hương.

Người mà Lâm Tuệ An thuê còn lần theo dấu vết của những kẻ đưa tiền, tìm ra nơi mà bọn họ quay về báo cáo, chính là phủ của Trịnh Sưởng, như nàng từng suy đoán.

Người nọ còn đưa tin: “Thị vệ của Trịnh Sưởng đang chuẩn bị đưa người rời khỏi Kinh thành tối hôm nay. Chỉ e gia đình cô nương nọ vẫn đang lẩn trốn ở đâu đó trong thành, bọn họ sẽ tiếp tục theo dõi.

Lâm Tuệ An bật người đứng dậy. Tin tức này thực sự rất quan trọng, chỉ cần bắt được cô nương đó, vậy thì oan khuất của Lăng Hà Nhạc có thể được giải quyết rồi.

Lâm Tuệ An đi qua đi lại trong phòng một hồi lâu, nàng thổi tắt nến, xếp chăn đệm lên gối như có một người đang nằm ngủ, sau đó cúi người nấp phía sau cửa, nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài.

Hai ma ma ngáp dài nhìn ánh đèn mới tắt: “Hôm nay tiểu thư ngủ sớm nhỉ? Bình thường phải một canh giờ nữa người mới ngủ kia mà.

Ma ma kia khẽ cười: “Chắc là còn chưa bình tĩnh được. Tiểu thư đang làm mình làm mẩy với đại nhân đấy. Dù sao cũng vẫn còn nhỏ dại, sau lần này tiểu thư sẽ hiểu chuyện hơn, không dám trái lời đại nhân nữa.

“Thôi, chúng ta cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi. Ta sang phòng bên nghỉ hai canh giờ, lúc nào đổi ca thì bà gọi ta nhé.

Ma ma còn lại đứng canh trước cửa cũng gật gà gật gù. Chẳng mấy chốc, tiếng ngáy khe khẽ đã vang lên.

Lâm Tuệ An đợi thêm một lúc thì rón rén mở cửa sổ đối diện.

Khuê phòng của nàng ở lầu hai, do đó bên ngoài cửa sổ không có ai canh gác.

Nàng nhìn chiều cao từ nơi này xuống đất, dũng khí vừa mới tích cóp cũng bốc hơi.

Sao mà cao quá vậy? Nàng không biết khinh công, càng không hiểu võ thuật, nhảy xuống có gãy chân không nhỉ?

Lâm Tuệ An nhìn một vòng quanh phòng mình, rốt cuộc cũng thấy được mấy đồ vật có ích.

Tấm rèm cửa được nàng cắt ra rồi buộc chặt, vừa bằng khoảng cách thả từ trên cửa sổ xuống dưới kia.

Lâm Tuệ An hít sâu một hơi, kéo váy leo qua khung cửa.

Một cô nương từ bé chưa từng hoạt động mạnh như vậy, lúc gần xuống đất, nàng lại trượt tay ngã thẳng từ trên cao. May mà tiếng động không quá lớn. Lâm Tuệ An ngồi im một lúc thấy căn viện của mình vẫn lặng lẽ như tờ, không có ai thức dậy thì mới dám bỏ chạy tới cửa sau.

Kinh thành giới nghiêm sau giờ Tuất. Phố xá vắng lặng không có một bóng người.

Lâm Tuệ An chạy tới địa điểm trong tờ giấy, đột nhiên có một người kéo nàng vào trong hẻm.

Còn chưa kịp hét lên, người nọ đã bịt miệng nàng lại: “Lâm tiểu thư, là Hạ mỗ.

Hạ Bình là người ở thương đội mà Lâm Tuệ An thuê. Người của thương đội có mối quan hệ rộng, thân thủ phi phàm, lại thông hiểu chuyện tìm kiếm tin tức, do đó, có rất nhiều người tìm tới họ nhờ vả.

Lâm Tuệ An hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới thấp giọng hỏi: “Bọn họ đã tới chưa? Người của Hạ đại ca vẫn đang theo sát chứ?

Hạ Bình gật đầu. Hắn cũng khá bất ngờ khi thấy Lâm Tuệ An tới đây. Nhưng hiểu mức độ quan trọng của vấn đề, có lẽ Lâm Tuệ An sợ bọn họ bỏ lỡ nên không ngồi yên được.

“Lâm tiểu thư yên tâm. Xe ngựa của bọn họ đã đợi ở đó được một khắc. Bây giờ ta sẽ tới xem xét tình hình. Nếu số người không đông, bọn ta sẽ xử lý để cướp được người về.

“Bên kia nguy hiểm, Lâm tiểu thư chỉ nên đứng đợi ở đây thôi.

Lâm Tuệ An gật đầu, nhìn bóng đen nhanh chóng thoắt ẩn thoắt hiện chạy về phía cầu Bắc. Trên cầu, hai chiếc xe ngựa đang đứng đợi, xung quanh xe có khoảng bốn năm người, có lẽ là hộ vệ hộ tống bọn họ rời khỏi đây.

Có điều, đợi thêm một khắc nữa vẫn chưa thấy bóng dáng gia đình Loan cô nương kia đâu. Lâm Tuệ An lạnh cóng đến mức run cầm cập.

Lúc nãy đi vội vàng, nàng còn không kịp mang áo khoác. Lâm Tuệ An không nhịn nổi, đành phải đứng dậy đi lòng vòng một lúc cho đỡ lạnh.

Trong con hẻm nơi nàng đứng, thình lình có tiếng cửa gỗ kẽo kẹt mở ra.

Lâm Tuệ An giật mình đứng nép vào một góc.

Ánh sáng le lói từ chiếc đèn lồng nhỏ khiến nàng không thấy rõ người phía trước là ai.

Bây giờ vẫn còn đang giới nghiêm, có người rời khỏi nhà lúc này thì đúng là rất lạ.

Giọng một phụ nhân trung niên bỗng vang lên: “Loan Nhi à, sao kế hoạch lại thay đổi vậy? Không phải đi tới cầu Bắc sao? Chỗ đó gần như thế, tự dưng lại đổi sang cổng Tây làm gì?

Một cô nương trẻ tuổi tiếp lời: “Nương à, chúng ta phải nghe theo họ thôi. Họ là người cho tiền, đưa chúng ta rời khỏi Kinh thành mà. Nương chỉ cần nghĩ tới quãng thời gian sau này chúng ta sống sung sướng thế nào thì sẽ thấy vui vẻ ngay thôi.

Lâm Tuệ An trợn to hai mắt, là Loan cô nương?