Lăng Hà Nhạc không biết mình đã quay lại nhà lao như thế nào. Trên người hắn đã không còn cảm giác. Phía sau lưng nơi chịu đánh mười bản giờ máu thịt lẫn lộn, quần áo rách tươm. Trong ngục tù tối tăm và ẩm thấp, Lăng Hà Nhạc cuộn người nằm giữa đại lao, mơ mơ tỉnh tỉnh vì sốt cao. Cửa lao thình lình mở ra, một đại phu tất tả cầm thêm hòm thuốc đi vào. Cai ngục cao giọng mắng: “Chữa qua loa thôi, chỉ cần không để cho hắn chết là được. Đại phu gật đầu, cười lấy lòng: “Lương y như từ mẫu, đại nhân cho ta hai canh giờ là được, ta sẽ chữa xong cho cậu nhóc này. Lúc này, cai ngục mới hầm hừ bỏ đi. Đi cùng với đại phu còn có một phụ tá nhỏ người, đầu luôn cúi thấp. Khi không còn ai bên ngoài nữa, nàng mới dám ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt đỏ bừng trước cảnh tượng đập ngay vào mắt. Một chàng nam tử tuấn tú, nho nhã là vậy, thế mà chỉ trong một đêm, hắn đã bị bọn họ tra tấn đến không ra hình người. “Trần đại phu, xin ông, xin ông cứu lấy chàng với ạ. Trần đại phu thở dài một hơi: “Vậy thì đừng khóc nữa, nhanh phụ ta lấy thuốc trị thương lại đây, phải xử lý miệng vết thương này. Hai người bận bịu hơn một canh giờ, Trần đại phu mới đưa cho nàng một viên đan dược nhỏ: “Đây là thuốc hạ sốt, ngươi cho hắn uống đi. Ta không tiện đi xa, chỉ đứng bên ngoài cửa một lúc. Hai người muốn nói gì thì phải nói cho nhanh, nếu không cai ngục lại tới. Cô nương nhỏ nhắn vội gật đầu. Người đó không phải là ai khác mà chính là Lâm Tuệ An đến từ phủ thượng thư. Lúc nàng biết tin đã là chiều hôm qua, Lăng Hà Nhạc bị đưa vào lao ngục. Nàng vận dụng quan hệ, nghe được tin hắn bị tra tấn ngay hôm đó. Vì thế nàng mới tới nhờ ân sư Trần đại phu tới đây xem bệnh giúp cho hắn, cũng sắp xếp người đút lót cai ngục, chỉ mong hắn ở trong này thoải mái hơn một chút. Nhưng ai mà ngờ được, có người đã ra tay mua chuộc đám quan sai tri phủ, ra lệnh phải ép Lăng Hà Nhạc nhận tội, ý đồ hủy hoại công danh của hắn rất rõ ràng. Lâm Tuệ An cúi người xuống, vỗ nhẹ lên mặt hắn: “Lăng công tử, Lăng Hà Nhạc… Sau mấy lần gọi, rốt cuộc Lăng Hà Nhạc cũng mở mắt ra. Nàng mừng rỡ nói: “Lăng Hà Nhạc, huynh nghe được lời ta nói chứ? “Lâm… Lâm tiểu thư? Đôi mắt nhập nhèm của hắn dần sáng rõ. Rốt cuộc tảng đá đè nặng trong lòng nàng cũng vơi bớt ít nhiều. Lâm Tuệ An nhỏ giọng, nói: “Lăng Hà Nhạc, ta sẽ tìm người minh oan cho huynh. Huynh cố gắng cầm cự, không được nhận tội, biết không? Lăng Hà Nhạc thở dốc một hơi: “Ta… ta không bao giờ nhận, những chuyện đó không phải do ta làm… có người hãm hại ta. “Ta biết. Lâm Tuệ An vỗ nhẹ trấn an hắn: “Có người lấy danh nghĩa của ta lừa công tử tới đó. Cho nên chắc chắn ta sẽ lấy lại danh dự cho huynh. Trong lao tù tối mịt và đầy mùi ẩm mốc đó, không hiểu sao Lăng Hà Nhạc lại có cảm giác như ánh sáng chiếu rọi, khiến cả người Lâm Tuệ An sáng rực như tiên. Có một người bằng lòng nói tin hắn, cố gắng để minh oan cho hắn. Một người như hắn, sao xứng chứ? Lăng Hà Nhạc chống khuỷu tay xuống đất, khó nhọc nhấc người lên: “Lâm tiểu thư, cô đừng mạo hiểm. Ta biết sau chuyện này còn có người cầm đầu. Ngay cả tri phủ cũng xử án không giống bình thường nữa. Ta sợ sẽ nguy hiểm đến cô. Lâm Tuệ An nghiến răng, hừ lạnh: “Kinh thành này ngay dưới chân thiên tử, sao có thể để bọn họ muốn làm gì thì làm như vậy được? Huynh yên tâm, ta tự có cách. Nghe tiếng bước chân của cai ngục đang lại gần, Lâm Tuệ An không dám nói nhiều lời hơn nữa. Nàng nắm lấy tay Lăng Hà Nhạc, ánh mắt đầy kiên định: “Huynh đừng quên bản thân đã cố gắng thế nào mới có thể đi đến ngày hôm nay. Tương lai của huynh không thể bị chôn vùi nơi này được. Huynh còn phải ra làm quan, thực hiện những lý tưởng trước đó chúng ta từng tranh luận. Vì thế, chúng ta ở bên ngoài sẽ không bỏ cuộc, huynh ở trong này lại càng phải cố gắng. Nhé! Lăng Hà Nhạc bất giác siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay mình. Nơi cổ họng như có gì nghẹn ứ, khiến hắn không thể nói thành lời. Hắn gật đầu thật mạnh, khàn giọng đáp: “Ta sẽ cố tự minh oan cho mình. Dù có bỏ mạng ở đây, nhất định ta sẽ không nhận tội. Tiếng cai ngục thúc giục đã hết thời gian thăm khám. Lâm Tuệ An đành phải đứng dậy xách hộp thuốc rời đi. * Liên tục mấy ngày sau, Lâm Tuệ An liên lạc với rất nhiều sĩ tử hàn môn đồng môn của Lăng Hà Nhạc, để bọn họ cùng đứng ra làm chứng. Đoàn Hữu Trưng viết rất nhiều thơ văn, rải khắp ngách nhỏ đường lớn ở Kinh thành, một lòng muốn minh oan cho người bằng hữu của mình. Thị vệ của Lâm Tuệ An truy tìm tung tích của cô nương tố cáo Lăng Hà Nhạc thì mới biết, cả nhà cô ta đã rời khỏi Kinh thành ngay trong đêm viết xong bản tường trình, ngay cả tờ giấy hẹn Lăng Hà Nhạc đến chùa Trường Ân cũng biến mất không thấy tung tích. Vụ án như đi vào ngõ cụt. Đoàn Hữu Trưng bị quan phủ cảnh cáo sau khi đã phát nhiều tờ rơi, chúng sĩ tử cảm thấy tình hình lần này hơi không ổn nên dần dần rút cả. Lâm Tuệ An nhìn căn phòng chỉ còn duy nhất Đoàn Hữu Trưng mặt mày ủ dột thì siết chặt nắm đấm. Một thị vệ từ bên ngoài bước vào, đưa cho Lâm Tuệ An một mảnh giấy. “Tình hình sức khỏe của Lăng công tử không ổn lắm, chỉ sợ nếu còn tiếp tục thì sẽ không chịu nổi. Mảnh giấy là bút ký của Trần đại phu. Hôm qua, Lăng Hà Nhạc lại bị lấy khẩu cung lần nữa. Nghe nói Lý tri phủ định đè tay hắn lại, ép hắn phải in dấu tay vào trong bản án thừa nhận tội cưỡng dâm, nhưng Lăng Hà Nhạc lại đập đầu xuống đất, quyết dùng cái chết của mình để phản kháng, Lý tri phủ mới chịu ngừng thẩm án. Lâm Tuệ An càng đọc đôi mắt càng đỏ hoe. Nàng không thể chậm chạp như thế nữa, Lăng Hà Nhạc không thể đợi được nàng. Lâm Tuệ An xách váy chạy thẳng tới thư phòng của phụ thân, không đợi nô bộc ở bên ngoài vào thông báo, nàng đã đẩy cửa bước vào trong. Bịch một tiếng, nàng quỳ gối trước án thư, liên tục dập đầu: “Tuệ An xin cha, xin người hãy can thiệp vào chuyện này đi. Đừng để một nhân tài của đất nước bị người ta hãm hại, phải bỏ mạng trong lao tù như vậy. Con xin người. Lâm thượng thư đặt cây bút lông trong tay xuống. Không phải là ông không biết hành động của Lâm Tuệ An mấy ngày nay, nhưng ông chỉ cho rằng nàng hành hiệp trượng nghĩa, muốn chơi đùa gì đó cũng mặc nàng. Không ngờ gã đó còn đủ sức khiến Lâm Tuệ An đích thân tới xin ông như vậy. Ngẫm lại, từ bé đến giờ, Lâm Tuệ An không mấy thân thiết với phụ thân, cũng rất ít khi nhờ ông một việc gì. Vậy mà lần này nàng lại làm thế vì một gã sĩ tử nhà nghèo. Lâm thượng thư nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Tuệ An, không phải cha đã dặn con phải học hết nữ tắc rồi hay sao? Đây là cách hành xử của một tiểu thư dòng chính nhà quan lại đấy hả? Lâm Tuệ An bất ngờ ngẩng đầu lên, nức nở: “Bình thường con vẫn làm đúng những gì cha mong muốn. Duy chỉ có lần này, con mới quỳ xuống để xin cha. Gã Trịnh Sưởng làm mưa làm gió trong kinh thành như vậy, thân là Thượng thư đại nhân, chẳng lẽ cha không nên đứng ra bảo vệ công bằng, lẽ phải cho bách tính hay sao?