Lăng Hà Nhạc nhìn thấy tên mình đứng chễm chệ vị trí thứ ba trên bảng vàng. Đoàn Hữu Trưng cũng là một trong số hai mươi người cao điểm nhất, tân Tiến sĩ năm nay.

Đoàn Hữu Trưng mừng phát khóc, dáng người gầy yếu ôm lấy vai Lăng Hà Nhạc: “Chúng ta làm được rồi, làm được thật rồi.

Chưa gì Đoàn Hữu Trưng đã có thể tưởng tượng được một tương lai tươi sáng trước mặt mình: “Cha mẹ ở nhà biết tin chắc sẽ vui mừng lắm. Ta về Đông Đô phải tổ chức ăn mừng, mời hàng xóm láng giềng đến chung vui ba ngày ba đêm. Sau đó ta có thể xin vào làm sư gia ở tri phủ được rồi, có khi còn được làm phụ tá của tri huyện nữa ấy chứ.

Hắn ta cười hà hà, quay lại hỏi Lăng Hà Nhạc: “Còn Lăng huynh thì sao? Huynh định như thế nào?

Định như thế nào à? Lăng Hà Nhạc không biết nữa. Hắn không còn phụ mẫu, cũng chẳng còn người thân. Từ năm lên mười hai, hắn đã lủi thủi một mình, tự lo kế mưu sinh qua ngày đoạn tháng.

Có lẽ hắn sẽ đi thăm mộ bọn họ, thắp cho họ một nén hương báo tin. À, người tiếp theo mà hắn muốn chia sẻ tin mừng này có lẽ là ông tú tài già ở đầu thôn. Người đã dạy cho hắn từng con chữ, cũng không lấy của hắn một đồng nào.

Ông là người khuyên hắn đi thi, mong hắn trở thành một vị quan tốt.

Lăng Hà Nhạc chợt siết chặt mảnh giấy trong tay.

Và người cuối cùng hắn muốn báo tin cũng chính là người ghi trong mảnh giấy này.

Trên chuyến thuyền hoa hôm đó, nàng từng nói, mong hắn sẽ trở thành một vị quan thanh liêm, tiếp tục phát triển những ý tưởng đó, phụng sự cho triều đình. Cũng nhờ một trăm lượng của nàng, hắn mới có thể tiếp tục hành trình đi lên Kinh ứng thí.

Lăng Hà Nhạc không bận tâm nhiều nữa, hắn hẹn nhóm sĩ tử hàn môn ở tửu lâu gần đó, một mình chạy tới chùa Trường Ân.

Lăng Hà Nhạc đi một vòng quanh chùa nhưng lại không thấy người nào khác. Có một chú tiểu cầm chổi bước ngang qua, hắn bèn hỏi: “Xin hỏi, chú có thấy cô nương nào đứng đợi ở đây không?

Chú tiểu nhỏ à một tiếng rồi chỉ về phía rừng trúc phía sau chùa: “Có một cô nương đứng đợi bên dòng suối đó.

“Đa tạ.

Lăng Hà Nhạc nghe vậy thì vội vàng sải bước về phía đó. Sau điện chính là một vùng rừng trúc âm u. Tiếng suối róc rách từ phía xa vọng lại.

Lăng Hà Nhạc đi sâu vào trong rừng, men theo tiếng nước tầm một khắc thì cũng nhìn thấy dòng suối chú tiểu vừa miêu tả.

Có một bóng người đứng bên bờ chờ đợi. Có điều…

Bước chân của Lăng Hà Nhạc chợt khựng lại, vẫn là trang phục lụa tơ tằm nhiều lớp kiêu sa và quý phái, nhưng không hiểu sao Lăng Hà Nhạc lại cảm thấy vóc dáng này không giống Lâm Tuệ An.

Đúng vào lúc hắn định quay người lại, một tiếng gió xé ngang kèm theo một lực đánh cực mạnh đập vào gáy hắn, khiến Lăng Hà Nhạc hôn mê bất tỉnh.

*

“Trời đất ơi, sao lại có người kinh khủng như thế, dám làm vấy bẩn chốn thanh tịnh thế này?

“Nghe nói là tân khoa Thám hoa, có học thức có tiền đồ, nhưng không ngờ lại không có đạo đức.

“Tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt, lại làm ảnh hưởng đến cửa chùa, phải gọi quan phủ tới.

Tiếng ồn ào không dứt vang lên bên tai Lăng Hà Nhạc. Đúng lúc đó, có tiếng người la hét ầm vang: “Quan phủ tới, quan phủ tới rồi. Bắt bọn họ lại, giải tới phủ nha thôi.

Lăng Hà Nhạc mở cặp mắt nhập nhèm của mình ra, đột nhiên hắn giật bắn người, ngồi bật dậy.

Xung quanh hắn có rất nhiều người đang tụ tập, một nhóm quan sai từ đằng xa tiến lại, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn hắn chằm chằm. Người dẫn đầu hừ lạnh: “Đúng là ngông cuồng, khá khen cho tân Thám hoa nhà ngươi. Để xem tri phủ đại nhân sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Lăng Hà Nhạc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, có một người bỗng bổ nhào tới bên cạnh hắn.

Là một cô nương trùm kín chăn, quần áo trên người nửa kín nửa hở.

Nàng ta khóc lóc cầu xin: “Mong đại nhân thương tình, ta… ta có biết gì đâu. Lăng Thám hoa hẹn ta ra đây tâm tình trò chuyện, nào ngờ… nào ngờ hắn lại làm chuyện cầm thú, ta không có cách nào… hu hu hu.

Lăng Hà Nhạc cảm thấy bên tai mình như ù đi, hắn cúi đầu nhìn xuống y phục ngổn ngang trên người, còn chưa kịp giải thích đã bị hai sai nha khống chế hai tay lại, áp giải đến phủ nha.

Trên đường phố ngay lập tức lan truyền tin đồn tân Thám hoa vừa mới được đề tên trên bảng vàng đã làm chuyện cầm thú với cô nương nhà người ta, hơn nữa hành động còn vô cùng đồi bại, dám làm chuyện đó ngay trên chùa.

Tri phủ đại nhân cũng phải quan tâm chuyện này hơn.

Ngay sau khi đưa người về đại lao, tri phủ Lý đại nhân nhanh chóng lấy lời khai.

“Người đang quỳ dưới kia, khai tên tuổi, quê quán cho bản quan nghe.

Lăng Hà Nhạc bị hai sai nha đè xuống quỳ sát dưới mặt đất. Cơ thể bị họ tấn công đau nhức không chịu nổi.

Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, gắng gượng nói: “Đại nhân minh oan, tiểu nhân hoàn toàn không làm gì sai trái. Tiểu nhân bị người ta hãm hại.

Một nắm đấm cực mạnh đánh thẳng vào bụng hắn, sai nha bên cạnh còn đá thêm một cái, làm cả người hắn ngã nhào sang bên cạnh.

“Hỗn xược, đại nhân hỏi ngươi lại không trả lời mà nói khùng nói điên gì thế hả?

Sai nha còn lại xốc người Lăng Hà Nhạc lên, bàn tay túm lấy tóc hắn kéo ngược ra sau, ép hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lý đại nhân trước mặt: “Trả lời câu hỏi của đại nhân đi.

Lăng Hà Nhạc chưa bao giờ chịu khuất nhục đến vậy. Gương mặt hả hê và hành động tàn độc của nhóm tay sai như có thâm thù đại hận với hắn. Lý đại nhân ngồi trước công đường đang nhàn nhã ăn một chùm nho, dường như không mấy quan tâm tới lời kêu oan đau đớn của hắn.

Lăng Hà Nhạc nhổ một ngụm máu trong miệng ra, gằn giọng đáp: “Thưa đại nhân, tiểu nhân là Lăng Hà Nhạc, mười tám tuổi, quê ở Đông Đô. Tháng trước tiểu nhân mới lên Kinh để tham gia thi Đình.

Lý đại nhân nhổ một hạt nho vào trong dĩa, nghiêng người lại nhìn về phía Lăng Hà Nhạc: “Bản quan nhận được đơn kiện ngươi cưỡng hiếp dân nữ nhà lành, lại còn làm ô uế chốn thanh tịnh, ngươi trả lời cho bản quan, mọi chuyện có phải như vậy không?

Lăng Hà Nhạc cố gắng sắp xếp câu từ cho rõ ràng, nghiến răng đáp: “Thưa đại nhân, tiểu nhân nhận được lời mời của một bằng hữu ở Đông Đô, hẹn tới chùa Trường Ân gặp mặt. Lúc đi ra sau chùa, tiểu nhân bị một người tấn công từ phía sau làm ngất xỉu. Sự việc sau đó tiểu nhân không hay biết gì cả, khi tỉnh lại thì đã thấy quan sai tới bắt tiểu nhân rồi.

Lý đại nhân đập mạnh bàn một tiếng, hét to: “Ngươi còn dám chối tội, nhân chứng vật chứng đã rõ ràng. Trong phòng trên chùa Trường Ân có dấu vết nam nữ làm chuyện xằng bậy, chú tiểu trong chùa và Loan cô nương cũng là nạn nhân của ngươi đều đứng ra làm chứng, ngươi còn dám chối?

Lăng Hà Nhạc bị đè rạp dưới đất, hắn ngẩng đầu lên, gào đứt quãng: “Sau đầu tiểu nhân chắc chắn vẫn còn dấu vết bị đánh, tiểu nhân có làm chuyện xằng bậy hay không, tiểu nhân tin là đại phu có thể kiểm tra ra được. Kính mong đại nhân cho mời một đại phu tới, tiểu nhân sẵn sàng làm kiểm tra, chỉ cần có thể lấy lại được trong sạch cho mình.

“Hoang đường. Lý đại nhân cười khẩy: “Bản quan làm quan đã bao năm, chẳng lẽ còn không biết quy trình xử án, không biết đánh giá nhân chứng bằng chứng à? Còn cần một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như ngươi chỉ đạo không? Thế nào, ỷ mình vừa mới đạt được chức Thám hoa mà lên mặt dạy đời bản quan sao? Đánh, đánh mười bản vì tội khinh nhục mệnh quan triều đình.

“Đánh.