Chỉ có điều, hình như nàng vừa giải thích hơi nhiều lời… Lâm Tuệ An khóc thầm ở trong lòng. Rõ ràng là một cô nương tri thư đạt lễ, sao trước mặt Lăng công tử, nàng lại cứ hành xử ngốc nghếch như vậy nhỉ? Để cứu vớt bầu không khí ngượng ngùng lúc này, Lâm Tuệ An lại đưa một đĩa hoa quả sang, luôn miệng giới thiệu: “Hôm qua bằng hữu của phụ thân mang tới mấy loại trái cây ở phương Nam, ăn ngon mà lạ lắm. Lăng công tử dùng thử đi. Nàng nhiệt tình đưa một quả vải tới, Lăng Hà Nhạc định đưa tay từ chối nhưng không kịp. Tay hắn vô tình chạm phải bàn tay nàng. Làn da mềm mại như tơ lụa, man mát tựa ngọc bích, nơi hai người chạm vào như có một dòng điện khiến cơ thể bất giác run lên. Lăng Hà Nhạc vội vàng đứng bật dậy, bối rối cầm lấy một quả vải trên khay: “Đa… đa tạ Lâm tiểu thư. Lăng mỗ xin nếm thử. Lâm Tuệ An cũng hoảng hốt thu tay về, ngại ngùng vén sợi tóc qua tai, nét ửng hồng từ từ lan rộng nơi gò má. Bầu không khí ngượng ngùng khiến người ta bức bối không chịu nổi. May là đúng lúc này, Đoàn Hữu Trưng đã tất tả quay về. Hắn ta thở dốc mấy hơi rồi khom lưng cúi chào Lâm Tuệ An: “Tại hạ thất lễ rồi, để Lâm tiểu thư phải đợi lâu. Đoàn Hữu Trưng nhìn thấy trâm cài trên bàn thì cũng đoán được Lăng Hà Nhạc đã đưa nó cho Lâm Tuệ An. Hắn ta cười hì hì, nói tiếp: “Món quà cảm ơn của bọn tại hạ hơi ít, mong tiểu thư đừng chê. Lâm Tuệ An lắc đầu: “Không có, ta còn phải cảm ơn hai vị công tử nữa chứ. Nói tới đây, nàng mới chợt để ý đến dấu mộc bên ngoài hộp gỗ đựng cây trâm. Là Quỳnh Dao các nổi danh trang sức ở kinh thành. Mấy món đồ được bày bán trong đó đều đắt hơn mức giá trung bình đến mấy lần. Lâm Tuệ Anh không nhịn được hỏi: “Hai vị… chiếc trâm này mua ở Quỳnh Dao các sao? Ta nghe nói giá cả ở đó không hề rẻ, các vị đều là sĩ tử lên kinh ứng thí, đâu có nhiều tiền? Đoàn Hữu Trưng sợ Lâm Tuệ An hiểu nhầm hắn ta làm chuyện gì không chính đáng, vì thế vội vàng nói: “Chúng ta nói thật mong tiểu thư lượng thứ. Chiếc trâm này… là cái rẻ nhất ở trong Quỳnh Dao các, nhờ Lăng huynh chi trả bằng tiền thắng được trong đêm hội giải đèn ở tửu quán Đông Đô. “Vậy Lăng công tử còn đủ kinh phí trang trải ở kinh thành nữa không? Hay là, hai người mang trâm này trả lại. Ta nhận tấm lòng của hai vị là đủ, không cần những món quà quý giá thế này đâu. Lăng Hà Nhạc từ chối ngay lập tức: “Quà tặng rồi có lý nào lấy lại. Lâm tiểu thư đừng suy nghĩ quá nhiều. Tại hạ vẫn có thể tự lo cho bản thân. Những sĩ tử như tại hạ còn có thể viết thuê trong thư viện, công việc mưu sinh không hề thiếu. Nói đến vậy rồi, Lâm Tuệ An không cưỡng cầu thêm nữa. Nàng nhẩm tính trong lòng, còn hơn mười ngày nữa là niêm yết kết quả, có lẽ Lăng Hà Nhạc sẽ không quá khó khăn. Hai người ngồi lại thêm một khắc rồi đứng dậy cáo từ. Trên đường về, Đoàn Hữu Trưng vui vẻ ngâm nga, liên tục khen ngợi Lâm tiểu thư vừa xinh đẹp lại vừa có lễ nghĩa, đúng là như tiên nữ giáng trần. Thỉnh thoảng Lăng Hà Nhạc lại ậm ừ mấy tiếng, đáp lại câu được câu chăng. Đêm đó, trong giấc mơ của Lăng Hà Nhạc xuất hiện một cảnh tượng tuyệt đẹp như tiên cảnh. Chiếc thuyền hoa lững lờ trôi bên sông, có một cô nương đội mũ vải che đầu, tay nàng nhẹ nhàng lướt trên dây đàn tạo nên những âm thanh kỳ diệu. Một làn gió nhẹ nhàng thoáng qua, thổi tung một góc màn phía trước, lấp ló phía sau là khuôn mặt khuynh thành. Trùng hợp là, khuôn mặt đó trùng khớp với người ngồi đối diện uống trà cùng hắn ở tửu lâu hôm đó, càng không khác gì cô nương mời trà đưa bánh nơi đình thủy tạ sáng hôm nay. Trước khi trở thành Tuệ Nương danh chấn thượng kinh, nàng từng ngồi trên chiếc thuyền hoa, nhiệt tình phản biện với hắn về vấn đề trị thủy suốt một ngày, để rồi khiến hắn ngộ ra nhiều điều mới lạ từ cách nhìn đầy phá cách của nàng, cũng làm lòng hắn xao xuyến bao đêm. Đến khi gặp lại ngày hôm đó, từ lúc nghe tiếng đàn da diết từ trên cao vọng xuống, hắn đã chắc chắn người đó chính là người hắn vẫn nhớ vẫn thương. Nhưng bài ca đó lại khiến lòng hắn như chìm vào băng lạnh. Chẳng lẽ trong lòng Tuệ Nương đã có hình bóng khác, cho nên mới có thể tương tư khắc khoải viết nên những lời hát đó chăng? Nhưng hắn không có dũng khí hỏi nàng câu hỏi đó. Một trăm lượng như khoai lang bỏng tay, khiến hắn không biết nên nhận hay từ chối. Mãi đến ngày gặp lại nàng ở thanh lâu, Lăng Hà Nhạc chỉ mong nàng sẽ không nhận ra hắn, giữa lúc bản thân chật vật và thảm hại nhất, cuối cùng lại một lần nữa được nàng ra tay hỗ trợ. Lăng Hà Nhạc giật mình tỉnh lại từ cơn mơ, trên trán là mồ hôi ướt sũng. Hắn ngồi dậy chong đèn, định đi xuống lầu xin tiểu nhị một ít nước nóng pha trà thì thấy có một lá thư được nhét qua khe cửa. Hắn hơi nhíu mày, cúi người nhặt lấy. Bên ngoài lá thư không đề tên người gửi, chỉ được niêm phong kín hai đầu. Lăng Hà Nhạc không quen người nào ở Kinh thành, những sĩ tử cùng quê đều ở trong khách điếm này cả, có chuyện gì có thể í ới nhau, càng không có chuyện trao đổi thư từ như thế này. Hắn quay lại bàn sách, mở thư ra. Từng nét bút thanh mảnh xinh đẹp đập vào ngay trước mắt: “Ngày mai niêm yết bảng vàng, mong quân tâm tưởng sự thành, bình an. Cố nhân nương lại Trường An, chờ người nơi tự Trường Ân đón mừng. Phía dưới là hai chữ đầy nắn nót: Tuệ Nương. Lăng Hà Nhạc mở to hai mắt, không tin nổi. Hắn đọc tới đọc lui bức thư hơn chục lần, nhịp tim trong ngực phi nước đại như muốn bay ra ngoài. Là thư Tuệ Nương gửi cho hắn sao? Sao nàng ấy biết hắn ở nơi này mà gửi thư như thế? Khoan đã, nàng ấy còn muốn hẹn hắn ngày mai tới chùa Trường Ân sau khi xem niêm yết bảng vàng nữa sao? Ngày mai đúng là ngày yết bảng. Lăng Hà Nhạc không dám mong cầu mình sẽ được Trạng Nguyên, nhưng hắn cũng cảm thấy với những gì phát huy ngày hôm đó, khả năng có tên trên bảng vàng không hề nhỏ. Phía dưới khách điếm là tiếng nói chuyện rôm rả của mấy sĩ tử ở cùng lầu. Ai nấy đều lo lắng kết quả của ngày mai nên không ai ngủ được. Chỉ có Lăng Hà Nhạc bình tĩnh lên phòng đóng cửa ngủ sớm như thế này. Không ngờ khi tỉnh dậy lại có một bất ngờ như thế. Đi qua đi lại trong phòng thêm năm vòng, nhịp tim dồn dập trong lồng ngực mới dần bình tĩnh lại. Hắn nhíu mày sầu tư. Lăng Hà Nhạc không biết nét chữ của Tuệ Nương, nhưng với tính cách của nàng mà hắn biết, nét chữ của nàng phải phóng khoáng hơn nhiều. Hơn nữa, Tuệ Nương lại chính là Lâm Tuệ An mới gặp ngày hôm trước. Dường như nàng ấy không muốn thừa nhận thân phận đó với hắn, sao bây giờ lại muốn hẹn hắn tới chùa để gặp riêng? Lăng Hà Nhạc không hiểu được, nhưng hắn lại không dám xem như không biết gì. Chỉ sợ bỏ lỡ một cơ hội gặp nàng, lại khiến Lâm Tuệ An phải đợi hắn quá lâu. Đắn đo suy nghĩ đến gần sáng, chúng sĩ tử gọi Lăng Hà Nhạc cùng đi tới trước cửa Đại Lý Tự, cũng là nơi bảng vàng của kỳ thi Đình được niêm yết ở đây. Phía trước đã có rất đông sĩ tử xem kết quả. Lăng Hà Nhạc vừa mới bước tới đã có người hớn hở vỗ vai hắn: “Chúc mừng tân Thám hoa nhé, Lăng huynh phải đãi lớn rồi.