Cổng Lâm phủ nguy nga tráng lệ, hai con sư tử đá hai bên to gấp đôi một người trưởng thành, dòng chữ thiếp vàng phía trên nghe nói là do chính Hoàng thượng ngự bút.

Đoàn Hữu Trưng run rẩy một hồi mới dám đưa tay lên gõ cửa. Một lát sau, một sai vặt đi ra, lịch sự chào hỏi hắn ta: “Xin hỏi vị huynh đài đây muốn tìm ai?

Thấy Đoàn Hữu Trưng lắp bắp không nói được, Lăng Hà Nhạc bèn giải thích: “Trước đó vô tình được Lâm tiểu thư giúp đỡ, hôm nay chúng tại hạ có mang một phần lễ vật tới đây, là tấm lòng cảm ơn của mình muốn được gửi tới Lâm tiểu thư.

Rõ ràng sai vặt nọ cũng có vẻ bất ngờ, nhưng gã nhanh chóng bình tĩnh lại, ra vẻ đáp: “Ta sẽ vào thông báo cho tiểu thư. Chưa chắc tiểu thư đã nhận quà của các vị đâu nhé.

Nói rồi thì đóng cửa im lìm.

Lúc này Đoàn Hữu Trưng mới thở dài một hơi, đưa tay ngại ngùng gãi sau đầu: “Ta thật là, chưa gì đã hoảng sợ đến vậy. Nhưng mà đúng là phủ đệ lớn nhất ở trong kinh, ngay cả sai vặt quần áo cũng tốt hơn của chúng ta nữa nhỉ?

Lăng Hà Nhạc chỉ quay đầu không đáp.

Chừng một khắc sau, sai vặt nọ nhanh chóng quay lại, lịch sự mở cổng ra, mời bọn họ vào nhà:

“Tiểu thư cho mời hai vị vào trong. Tiểu thư đang ở đình thủy tạ trước hoa viên, ta dẫn hai vị tới đó.

Đoàn Hữu Trưng nghe vậy thì căng thẳng ra mặt, dáng đi rất bồn chồn. Sau khi rẽ qua mấy đoạn hành lang uốn lượn, vừa mới bước vào cổng hoa viên, Đoàn Hữu Trưng đã nhăn mặt không chịu nổi, hai tay ôm lấy bụng mình quằn quại.

Lăng Hà Nhạc vội bước lên đỡ: “Đoàn huynh sao vậy? Huynh đau ở đâu sao?

Đoàn Hữu Trưng thấp giọng hừ hừ: “Không hiểu sao ta thấy đau bụng quá. Vừa nãy chỉ hơi lâm râm thôi, vẫn còn chịu được, nhưng mà giờ…

Người sai vặt đi phía trước cũng nghe thấy động tĩnh phía sau lưng, gã quay lại, quan tâm hỏi: “Vị công tử đây có muốn đi nhà xí không, ta có thể dẫn đường.

Đã lúc này rồi, Đoàn Hữu Trưng cũng không thể bận tâm quá nhiều tới mặt mũi của mình nữa, vội vàng gật đầu đi cùng người sai vặt.

Lăng Hà Nhạc cầm theo gói quà, không biết phải làm sao.

Một cô nương mặc áo bông từ vườn hoa đi tới, ghé mắt, tò mò hỏi: “Công tử tới tìm tiểu thư phải không ạ? Tiểu thư đang đợi trong vườn rồi, sợ công tử không tìm được đường nên sai ta tới dẫn đây.

“Đa tạ cô nương.

Lăng Hà Nhạc không còn cách nào khác, đành phải đi theo nha hoàn nọ. Vườn hoa của Lâm phủ rộng bạt ngàn, muôn hoa khoe sắc, cây cối tốt tươi. Chính giữa vườn là một hồ sen nhỏ và chiếc đình thủy tạ.

Bên trong đình có một người ngồi đó, trước mặt bàn có trà bánh vừa pha. Lăng Hà Nhạc đi theo cô nương nọ tới bên ngoài đình thì dừng lại, người nọ đưa tay ra: “Mời công tử bước vào, ta chỉ đứng hầu ngoài này thôi.

Vốn Lăng Hà Nhạc còn muốn đợi Đoàn Hữu Trưng quay về rồi cùng nhau gặp mặt, nhưng giờ đã tới đây rồi, Lâm tiểu thư còn vừa rót trà ngồi đợi sẵn.

Nghĩ vậy, Lăng Hà Nhạc bèn cất bước vào đình.

Lâm Tuệ An cũng vừa đặt ly trà nóng sang phía đối diện, ánh mắt sáng trưng nhìn chàng nam tử đi tới: “Mời công tử ngồi, lúc nãy có người vào báo, ta còn không biết đó là ai, không ngờ lại là công tử.

Lăng Hà Nhạc chắp tay, cúi chào: “Ân tình của Lâm tiểu thư ngày hôm qua, Lăng mỗ và Đoàn huynh hết lòng cảm kích. Hơn nữa tối qua rời đi quá vội vàng, chưa kịp nói lời cảm ơn Lâm tiểu thư, hôm nay chúng tại hạ mới mạo muội tới đây.

Lâm Tuệ An nhìn thấy hộp quà mà Lăng Hà Nhạc đưa tới, nàng vui vẻ nhận lấy: “Thực ra ta cũng không giúp được gì nhiều cả, đáng lẽ không nên nhận lễ vật của công tử, nhưng mà nếu không nhận lấy, chắc hai vị công tử sẽ cảm thấy bận lòng, vậy thì chi bằng Tuệ An đứng ra làm người xấu vậy.

Nàng trả lời quá hào sảng tự nhiên, giống như hai người là bằng hữu lâu năm, thuận tiện trêu chọc nhau mấy lời. Lăng Hà Nhạc bất giác đưa mắt nhìn nữ tử đối diện.

Hôm qua hắn không kịp nhìn kĩ, lúc này mới dám cả gan nhìn từng đường nét trên mặt nàng. Mắt phượng mày ngài, hoa thần vẽ trên trán màu hồng nhạt như sáng bừng khuôn mặt.

Lăng Hà Nhạc chợt nhận ra mình nhìn một cô nương chằm chằm như vậy thì có phần khiếm nhã, hắn vội quay đầu đi, cầm lấy tách trà trước mặt đưa lên nhấp một ngụm, che giấu sự lúng túng của mình.

Chiếc trâm gỗ đính trân châu được Lâm Tuệ An đưa lên cao ngắm nghía. Nàng không tiếc lời khen ngợi: “Chiếc trâm này đẹp quá, vừa thanh thoát lại không hề dung tục, họa tiết khắc trên thân trâm cũng vô cùng tinh tế. Hai vị công tử tặng cho Tuệ An món quà quý giá như thế này, làm ta ngại quá.

Lăng Hà Nhạc hơi đỏ mặt: “Thực ra chiếc trâm này không đắt tiền gì cả, chỉ mong Lâm tiểu thư không chê.

“Dĩ nhiên là không chê rồi. Của Lăng công tử tặng cho ta, sao ta có thể chê được chứ?

Lăng Hà Nhạc chưa từng bị một cô nương nói năng sỗ sàng đến như vậy, nhất thời vệt đỏ lan tới tận mang tai.

Trong lòng hắn hoang mang tột độ. Nghe nói Lâm tiểu thư của phủ Lâm thượng thư tri thư đạt lễ, sao có thể bông đùa với nam tử khác được? Chẳng lẽ đây là phong thái nói chuyện tự nhiên của người ở Kinh thành?

Nhưng mà…

Lăng Hà Nhạc chợt ngẩng đầu lên: “Tiểu thư biết tại hạ họ Lăng sao?

Lần này đến lượt Lâm Tuệ An sững người, nàng che miệng cười ấp úng mấy tiếng: “Hôm trước hai công tử từng giới thiệu mà, trí nhớ của ta tốt lắm.

Lăng Hà Nhạc thoáng suy tư. Tối qua bọn họ có giới thiệu thật sao? Hắn cũng không dám chắc.

Lâm Tuệ An thấy hắn không hỏi han gì thêm mới lặng lẽ thở phào, đưa một đĩa bánh ngọt sang bên:

“Lăng công tử cũng dùng thêm bánh đi, ngon lắm đấy. Nhưng mà, người bằng hữu của công tử đâu rồi?

“À, huynh ấy bận chút việc nên sẽ tới muộn một khắc. Có lẽ chuẩn bị tới ngay thôi. Đoàn huynh rất muốn đích thân cảm tạ Lâm tiểu thư mà.

Lăng Hà Nhạc ngập ngừng một thoáng rồi nói thêm: “Còn việc này tại hạ vẫn luôn canh cánh. Hôm qua Lâm tiểu thư nói giúp cho chúng ta như vậy, không biết Trịnh công tử có làm khó tiểu thư không? Ta thấy quan hệ giữa hai người không tệ, chỉ mong là tiểu thư không khó xử.

Lâm Tuệ An nghe vậy thì bật dậy khỏi ghế, hai mắt trợn tròn: “Gì cơ? Quan hệ giữa ai với ai không tệ? Ta và Trịnh Sưởng ấy hả? Làm gì có chuyện đó!

Nàng cũng nhận ra phản ứng của mình hơi gay gắt, vội hắng giọng, tao nhã ngồi xuống bàn: “Lăng công tử hiểu nhầm rồi. Mặc dù ta và Trịnh Sưởng đều cùng một thế hệ thế gia ở Kinh thành, nhưng bình thường không giao tiếp gì cả. Hôm qua nghe nói gã đang làm khó hai vị sĩ tử nào đó ở thanh lâu, ta tiện đường ghé ngang mới đi vào xem thử. Hơn nữa, chuyện này rõ ràng là gã sai, sao gã dám làm khó bổn tiểu thư chứ? Ta nói năng nhẹ nhàng như vậy cũng là giữ thể diện cho gã và Trịnh phủ lắm rồi.

Nàng thở than một hơi: “Dù sao cũng là tầng lớp huân quý ở trong kinh, có nhiều việc không tiện làm rùm beng lên, khó nhìn mặt nhau lắm. Nếu như sự việc không quá nghiêm trọng, có thể giải quyết nhẹ nhàng thì nên ưu tiên giải quyết trong hòa bình mà thôi.

Nói xong, nàng còn khẽ gật đầu tâm đắc. Sao có thể để Lăng công tử hiểu nhầm mối quan hệ giữa nàng và Trịnh Sưởng được? May mà nàng vừa giải thích rõ ràng, hơn nữa còn ca ngợi sự tinh tế trong đối nhân xử thế của mình nữa.