Lâm Tuệ An đập mạnh xuống mặt bàn, gương mặt hơi nghiêm lại: “Cửa hàng lụa Tô Châu phải không? Được, mai mọi người cứ theo ta tới đó. Ta sẽ đòi lại công bằng cho mọi người. Nàng nhìn về phía Trịnh Sưởng, tri kỉ nói thêm: “Chắc chắn là do bọn họ tưởng Trịnh huynh là nam nhân, không để tâm đến mấy chuyện này nên mới lấy giá đắt. Ngay cả vải Ba Tư thượng đẳng cũng chỉ tốn mười lượng phục chế, đâu ra giá hai trăm lượng để giặt giũ bộ đồ. Đúng là hoang đường hết sức. Gương mặt của Trịnh Sưởng cứng đờ. Đoàn Hữu Trưng nghe nàng nói vậy thì như nắm được một ngọn cỏ cứu mạng, vội vàng bước tới trước mặt Lâm Tuệ An: “Cô nương đại ân đại đức. Nếu ngày mai cô nương có thể đi cùng với tại hạ tới cửa hàng lụa Tô Châu thì còn gì tốt bằng. Tại hạ là sĩ tử hàn môn, quê ở Quế Châu, lần đầu tiên tới Kinh thành còn chưa biết giá cả của tầng lớp thượng lưu. Cả họ hàng tại hạ bán hết ruộng đất cũng không biết có thể gom được hai trăm lượng hai không nữa. Giọng hắn ta run rẩy, không cầm được nước mắt. Đến lúc này rồi, nếu như Trịnh Sưởng vẫn khăng khăng đòi tiền hai người họ, chỉ sợ chút mánh khóe của gã ở cửa hàng lụa sẽ bị Lâm Tuệ An vạch trần. Nếu là người khác, gã đã cho nô tài đánh người kia chục gậy vì tội xía vào chuyện người khác. Nhưng mà, người này lại là Lâm Tuệ An, trưởng nữ của Lâm thượng thư khuynh đảo triều đình. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Lâm Tuệ An, trông nàng như nữ hiệp thấy chuyện bất bình muốn ra tay tương trợ, gã có muốn giận cũng chẳng được. Trịnh Sưởng cười khan hai tiếng, xua tay nói: “Hóa ra là như vậy. May nhờ Tuệ An nói ta mới biết là mình bị lừa rồi. Muội không cần lo, bây giờ ta sẽ cho nô tài tới đó làm rõ với bọn họ, nếu cần sẽ kiện lên quan phủ. Đâu ra kiểu muốn ăn cướp giữa ban ngày như thế. Lâm Tuệ An lo ngại: “Có được không? Ta sợ nô tài của huynh không giỏi ăn nói, rồi lại bị bọn họ lừa thêm. Cứ để ta đi thì hơn. “Không cần, không cần đâu. Trịnh Sưởng hơi toát mồ hôi hột: “Ta biết mình bị lừa thì sẽ có cách xử lý bọn chúng. Trịnh Sưởng ta tung hoành ngang dọc ở Kinh thành này đã bao năm, chẳng lẽ lại để cho người ta leo lên đầu lên cổ mình như vậy. Lúc này, Lâm Tuệ An mới không nằng nặc đòi theo nữa. Nàng chợt hỏi: “Vậy còn hai vị công tử này thì sao? Dù gì họ cũng vô tình đụng phải huynh, đâu phải do cố ý. Huynh đừng làm khó họ như vậy. Hoàng thượng thường nói, văn nhân là nền móng nước nhà, sĩ tử như họ là rường cột, có gì không phải cũng có thể bỏ qua. “Tất nhiên, tất nhiên rồi. Trịnh Sưởng cười gằn, gương mặt hơi căng cứng, gã nhìn về phía Lăng Hà Nhạc: “Không nghe thấy Lâm cô nương vừa mới nói gì sao? Nể tình Lâm cô nương ra mặt xin giúp cho hai người, ta cũng đại nhân đại lượng tha cho hai người đó. Về đi. Đoàn Hữu Trưng vẫn còn ngơ ngác không tin nổi, cảm giác như vừa rơi xuống mười tám tầng địa ngục lại ngay lập tức được đưa lên thiên đàng. Hắn ta lắp bắp: “Thật sao ạ? Trịnh công tử, ta không cần phải trả tiền giặt giũ cho ngài nữa sao? Không cần bồi thường gì nữa à? Trịnh Sưởng xua tay, mất kiên nhẫn nói: “Đi đi, đã cho các ngươi đi rồi còn nói nhiều thế hả? Nam nhi đại trượng phu, Trịnh Sưởng ta nói chẳng lẽ ngươi còn sợ ta nuốt lời hay sao? Nghe nói vậy, Đoàn Hữu Trưng mừng rỡ vô cùng, vội vàng kéo Lăng Hà Nhạc rời khỏi nhã gian. Lúc đi đến cửa, hắn nghe thấy giọng nói lấy lòng của Trịnh Sưởng vang lên. “Còn mấy ngày nữa là sinh thần của Lâm thượng thư rồi, gia đình muội chuẩn bị đã xong chưa? “Chuyện này ấy à… Thì ra là con gái của Lâm thượng thư, thảo nào Trịnh Sưởng, thứ nam của Hộ Bộ thị lang Trịnh Phát lại nghe lời như vậy. Đoàn Hữu Trưng kéo hắn chạy một mạch ra khỏi con phố đó. Lúc này hắn ta mới chịu dừng lại, chống tay vào bức từng bên cạnh mà thở dốc. “May quá, may mà có Lâm cô nương ra tay tương trợ, nếu không ta cũng không dám tưởng tượng chuyện gì có thể xảy ra ngày mai nữa. Nói tới đây, hắn ta chợt giật mình quay phắt lại, trợn mắt nhìn về phía Lăng Hà Nhạc: “Chết rồi, ta đi vội quá, quên mất cảm ơn Lâm cô nương rồi. Lăng Hà Nhạc bật cười, vỗ vai người bằng hữu của mình: “Không sao, vẫn còn cơ hội. Nếu muốn huynh có thể gửi quà tới phủ cho nàng ấy. Ta nghĩ chắc nàng ấy không quá để tâm đâu. Đoàn Hữu Trưng hơi ngẩn ra: “Sao ta biết phủ của Lâm cô nương ở nơi nào? Lăng Hà Nhạc thoáng trầm ngâm rồi cũng nói: “Là Lâm phủ. “… Lâm phủ nào? “Lâm phủ, phủ của Lâm thượng thư. Đoàn Hữu Trưng sững người như chết đứng. “Sao Lăng huynh lại biết? Có khi nào huynh nhầm lẫn gì không? Lăng Hà Nhạc khẽ thở dài: “Lúc nãy ta vừa nghe Trịnh Sưởng nói chuyện với Lâm tiểu thư, cũng có đề cập tới phụ thân thượng thư của nàng ấy. Một lúc sau, Đoàn Hữu Trưng mới thở than một hơi: “Không ngờ Lâm tiểu thư lá ngọc cành vàng lại tốt bụng như vậy, nếu không có nàng, gã họ Trịnh kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. “Nhưng mà… trông quan hệ giữa hai người họ tốt như vậy, người ta vẫn còn vật hợp theo loài, không biết Lâm tiểu thư có bất nhân bất nghĩa giống như gã họ Trịnh kia không? Lăng Hà Nhạc khẽ thở dài một hơi: “Thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa. Ngày mai ta sẽ đi chọn quà cùng huynh. Cả ngày hôm nay huynh cũng mệt lắm rồi, chúng ta nhanh quay về khách điếm thôi. Hai người khoác vai nhau nhanh chóng quay về khách điếm đang ở trọ. Cửa phòng vừa đóng lại, vẻ mặt của Lăng Hà Nhạc thoáng nặng nề. Suy đoán trong lòng mấy ngày nay gần như đã được xác nhận vào lúc đó. Hắn khẳng định, người mà Trịnh Sưởng muốn nhắm tới là hắn. Đoàn Hữu Trưng chỉ là lý do bị liên lụy mà thôi. Trong khi hắn và Trịnh Sưởng chưa từng gặp nhau, cũng không hề có khúc mắc gì cả, vậy thì người duy nhất mà hắn nghĩ tới chỉ có thể là Trịnh Tây Sơn, người mà hắn đã thắng trong đêm hội đố đèn ở Đông Đô. Lăng Hà Nhạc vẫn nhớ vẻ hằn học và câu nói uy hiếp của Trịnh Tây Sơn trước khi đi. Cùng là họ Trịnh, hắn còn nhớ họ Trịnh ở Đông Đô vẫn luôn tự hào về dòng họ nhà họ có người làm quan lớn Kinh thành. Rất có thể Trịnh Sưởng đang muốn xả giận giúp cho Trịnh Tây Sơn. Nghĩ vậy, hắn lại thấy có lỗi với Đoàn Hữu Trưng hơn. Trằn trọc một đêm khó ngủ, sáng hôm sau, Lăng Hà Nhạc đi cùng Đoàn Hữu Trưng tới cửa hàng trang sức có tiếng ở Kinh thành. Hai người đờ đẫn suốt nửa ngày cũng chưa chọn được một món trang sức nào, không phải bởi vì kiểu cách không tinh tế, mà là vì mức giá ở đây đã phá vỡ hoàn toàn nhận thức của bọn họ về cuộc sống xa xỉ ở Kinh thành. Một chiếc trâm mai bằng gỗ có đính một viên trân châu nhỏ đã có giá ba mươi lượng bạc, cũng là mức giá rẻ nhất trong cửa hàng. Thấy Đoàn Hữu Trưng sờ túi tiền mỏng dính trên eo, Lăng Hà Nhạc bèn nói: “Ta vẫn còn mấy chục lượng phần thưởng của tửu lâu, số tiền này ta định mang về Đông Đô quyên góp cho thư viện. Bây giờ chúng ta dùng nó trước, sau này lấy tiền viết sách để bù vào cũng được. Đoàn Hữu Trưng mừng rỡ không thôi, vội vàng thanh toán với chủ quầy rồi cùng nhau đi về hướng Lâm phủ ở thành Tây.