Căn nhã gian im lặng như tờ. Sắc mặt của Đoàn Hữu Trưng tái nhợt như không còn sắc máu. Hắn ta hoảng hốt nhìn về phía Trịnh Sưởng, rồi lại nhìn sang phía Lăng Hà Nhạc. Trong lòng không sao hiểu nổi, tại sao người gây chuyện với Trịnh Sưởng là mình, mà giờ gã lại muốn ức hiếp Lăng huynh rồi? Lăng Hà Nhạc chững lại một nhịp mới giữ bình tĩnh, từ tốn đáp lời: “Không biết Trịnh công tử có hiểu lầm gì với Lăng mỗ chăng? Hay là Lăng mỗ đã làm gì đó mạo phạm tới Trịnh công tử? Trịnh Sưởng nhếch môi, cười khẩy: “Đừng nhiều lời nữa. Nếu ngươi không chịu liếm giày cho ta, vậy thì hai ngươi có thể ra về rồi. Đúng giờ Mão ngày mai, các ngươi phải mang áo đến Trịnh phủ cho ta. Nếu không thì hẹn nhau ở công đường quan phủ. Đoàn Hữu Trưng bối rối không biết làm thế nào. Chuyện liếm giày mất mặt đến như vậy, hắn ta cũng không có can đảm khuyên Lăng huynh làm. Nhưng mà nếu như bị kiện ra quan phủ, đường làm quan của hắn ta xem như sẽ chấm dứt tại đây. Đoàn Hữu Trưng run rẩy quỳ xuống đất, hai tay chắp lại khúm núm trước mặt Trịnh Sưởng: “Trịnh công tử, chuyện này… chuyện này không liên quan gì đến Lăng huynh cả. Nếu công tử muốn có người liếm giày, vậy… vậy… thì để ta làm. Đoàn Hữu Trưng nhắm mắt lại, dẹp hết nỗi khuất nhục trong lòng để khom người xuống, không ngờ Trịnh Sưởng lại vung chân ra đá mạnh về phía hắn ta một cái, làm hắn ta ngã nhào xuống đất. Đoàn Hữu Trưng nằm bẹp dưới đất không dậy nổi, Lăng Hà Nhạc vội vàng đỡ bằng hữu của mình lên, nhìn hai tay hắn ta ôm lấy vị trí vừa bị đánh, mặt mày nhăn nhó. Trịnh Sưởng cười gằn: “Ngươi tưởng ai muốn liếm giày cho bổn công tử cũng được hay sao? Ha, ngươi không xứng. “Trịnh công tử, ngươi đừng có quá đáng. Lăng Hà Nhạc không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, đứng bật dậy muốn nói rõ lý lẽ với Trịnh Sưởng thì cũng bị gã vung nắm đấm thốc thẳng vào bụng phải ngã nhào. Trịnh Sưởng là con nhà tướng, từ nhỏ đã được tập luyện võ công, sức khỏe của gã chắc chắn phải vượt xa mấy thư sinh yếu ớt bọn họ rồi. Trịnh Sưởng đánh còn chưa đã tay, gã xông tới, túm lấy cổ áo của Lăng Hà Nhạc định đánh tiếp. Không ngờ một tiếng rầm vang lên, cánh cửa phòng đóng chặt bị người ta đá tung từ bên ngoài. Nhã gian riêng do Trịnh công tử thuê lại bị người khác xâm nhập khi chưa được phép như vậy. Trịnh Sưởng nghiến răng, quay đầu lại quát: “Đứa nào dám bước vào đây hả? Đúng lúc đó, một bóng người thướt tha váy lụa áo tà xuất hiện bên khung cửa. Trên đầu nàng là trâm phượng đính ngọc ngà lấp lánh, vạt áo thêu chỉ vàng khiến người ta không dám đoán bừa giá trị của những vật phẩm kia. Gương mặt thanh tú với đường nét yêu kiều, lại không kém phần phóng khoáng khẽ mỉm cười một tiếng, nhướng mày hỏi lại: “Không ngờ Trịnh huynh lại khó tính như vậy. Nếu không chào đón, vậy Tuệ An xin phép, đã làm phiền rồi. Trịnh Sưởng vừa nhìn thấy người kia thì ngây ra một thoáng, sau đó mặt gã không khác gì gắn thêm một chiếc mặt nạ bên ngoài, tươi cười hớn hở buông cổ áo của Lăng Hà Nhạc ra, bước về phía kia: “Tuệ An muội muội, sao muội lại ở đây? Nếu biết muội tới, chắc chắn ta đã trải thảm, đốt pháo, tiếp đãi muội từ xa rồi kìa. Lâm Tuệ An che miệng cười duyên, thoải mái bước vào căn nhã gian. Lúc nhìn thấy hai người đang dìu nhau ngồi dưới đất, nàng hơi giật mình: “Có chuyện gì vậy, trong này vừa xảy ra vụ ẩu đả gì sao? Trịnh Sưởng xua tay, muốn mời nàng đi sang phòng khác: “Có gì đâu. Toàn mấy thằng sĩ tử ngông nghênh, bị huynh đây dạy dỗ cho một trận ấy mà. Cạnh bên là nhã gian Mẫu Đơn, muội sang bên kia ngồi đi, huynh sẽ gọi nhà bếp mang mấy món muội thích cho muội nhé. Lâm Tuệ An dễ dàng tránh thoát được bàn tay của gã, ngồi xuống chiếc ghế dài quý phi trong căn phòng, ánh mắt nhìn quanh một lượt: “Không cần phiền phức vậy đâu. Muội chỉ ngồi một chút rồi đi thôi. Hôm nay được phụ thân cho ra ngoài đi dạo, lúc ngang qua thanh lâu Lan Nhã, nghe nói Trịnh huynh đang tiếp khách trong này nên muội mới định ghé vào chào một tiếng. Không thể ở lâu hơn. Trịnh Sưởng nghe vậy thì trong lòng sướng rơn, giống như vừa nhận được một món hời rất lớn. Xưa nay, mặc dù Lâm Tuệ An vẫn lịch sự và khách sáo với gã, nhưng chưa từng chủ động chào hỏi gã như vậy. Chẳng lẽ rốt cuộc bao ngày mặt dày theo đuổi của gã cũng đã khiến nàng rung động rồi? Phải nói, mặc dù nhan sắc của Lâm Tuệ An không quá mức nổi bật, càng không phải là Kinh thành đệ nhất mỹ nhân, nhưng cốt cách tiểu thư con nhà quan lại khiến cho nàng có một phong phạm không ai có thể bắt chước được. Điều đó càng khiến nàng trở nên xinh đẹp và cao quý hơn người. Chưa kể đến tài văn chương và học thức uyên thâm của nàng, chỉ riêng cái danh trưởng nữ của Lâm thượng thư quyền cao chức trọng thôi cũng đủ khiến phân nửa nam tử ở Kinh thành say mê nàng đắm đuối. Từ sau khi Lâm Tuệ An cập kê, ngày nào cũng có bà mối tới cửa Lâm phủ để hỏi thăm hôn sự. Trịnh Sưởng cũng không ngoại lệ, phụ thân của gã liên tục úp mở xa gần với Lâm thượng thư, gã thì theo đuổi, quà cáp gửi cho Lâm Tuệ An như núi. Gần một năm trôi qua, vậy mà mọi chuyện vẫn đâu vào đấy, Trịnh Sưởng còn thấy hơi nản lòng. Không ngờ hôm nay gã lại thấy có chuyển biến tích cực đến vậy. Trịnh Sưởng cười tít mắt, vội vàng nói ngay: “Đâu có được, muội chịu tới nơi này đã là niềm vinh dự của ta rồi. Đâu thể tiếp đãi xuề xòa được. Ta sẽ gọi người chuẩn bị trà ngon đồ ngon ngay. Tiếng quát tháo của Trịnh Sưởng vang lên ngoài hành lang, chỉ huy mấy gã sai vặt nhanh chóng xuống bếp chuẩn bị món. Lúc này, Lâm Tuệ An mới quay đầu nhìn về phía hai người trên mặt đất. Đoàn Hữu Trưng đã bình tĩnh hơn nhiều, được Lăng Hà Nhạc đỡ đứng lên. Hai người phủi hết bụi bẩn trên quần áo. Lăng Hà Nhạc nhận ra ánh mắt chăm chú của Lâm Tuệ An thì cũng hơi khó xử, bối rối quay đầu. Lâm Tuệ An làm như hứng thú, nàng tò mò hỏi: “Hai vị huynh đài à, hai vị có khúc mắc gì với Trịnh Sưởng sao? Đoàn Hữu Trưng ngập ngừng một chút rồi cũng nói sự thật: “Tại hạ chỉ vô tình làm đổ nước lên áo của Trịnh công tử, nhưng ngài ấy yêu cầu tiền giặt áo hai trăm lượng, nếu không trả kịp trong ngày mai thì sẽ trình báo lên quan phủ. Tại hạ… vì quá bất lực nên mới có chút tranh chấp nhỏ. Vừa mới nói xong, Trịnh Sưởng đã hớn hở vào phòng. Hôm nay tâm trạng của gã đang vui, không muốn đôi co với hai người này nữa. Gã phất tay: “Đi đi, ngày mai nhớ làm theo ta nói. Bây giờ ta đang phải tiếp đãi một vị khách quan trọng, tạm thời tha cho hai ngươi đấy. Hai người đang định rời khỏi phòng thì lại bị Lâm Tuệ An gọi lại: “Khoan đã, chúng ta còn chưa nói xong mà. Nàng cười ngây thơ nhìn về phía Trịnh Sưởng, hào hứng hỏi: “Trịnh huynh à, nghe nói huynh có một chiếc áo quý, riêng tiền giặt giũ chiếc áo cũng đã hai trăm lượng. Ta cũng thấy tò mò, không biết chiếc áo đó thượng đẳng như thế nào, liệu ta có cơ hội diện kiến? Trịnh Sưởng trừng mắt nhìn về phía Đoàn Hữu Trưng, đoán ngay là do hắn ta vừa mới kể. Chút kế vặt đó chẳng qua chỉ là để hiếp đáp bọn nhà nghèo, trước mặt Lâm Tuệ An, gã đâu dám nhắm mắt nói mò như vậy. Trịnh Sưởng cười khan mấy tiếng: “Cửa hàng lụa Tô Châu lấy giá cao vậy đó. Ta cũng không có cách nào cả.