Trịnh Sưởng đang ngồi trong một nhã gian được bao riêng ở tầng hai, mua vui cho gã còn có hai cô nương vừa đàn vừa hát, một người yêu kiều tựa vào trong lòng gã, lúc rót rượu khi lại gắp thức ăn.

Trịnh Sưởng ngả người ra sau ghế, dáng vẻ biếng nhác trông vô cùng hưởng thụ.

Hai cô nương dẫn Lăng Hà Nhạc và Đoàn Hữu Trưng lên nhã gian, nhìn thấy Trịnh Sưởng thì cung kính nói: “Trịnh công tử, người công tử đợi đã tới rồi.

Trịnh Sưởng giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục híp mắt đợi nữ tử ngồi bên cạnh mình mớm rượu cho. Khung cảnh tục tĩu khiến cho Đoàn Hữu Trưng đỏ mặt phải nhìn sang chỗ khác.

Một lúc lâu sau, gã mới nhếch môi nhìn về phía hai người đứng trước cửa, cười cợt: “Sao thế? Không vào chẳng lẽ còn đợi Trịnh mỗ ta ra mời các ngươi vào?

Đoàn Hữu Trưng khúm núm bước tới ngồi xuống ghế đối diện, còn chưa kịp đặt mông, Trịnh Sưởng đã đập mạnh chén rượu xuống mặt bàn, hét lên: “Ta đã cho ngươi ngồi xuống đó chưa?

Đoàn Hữu Trưng run rẩy suýt nữa thì ngã nhào xuống đất. May nhờ có Lăng Hà Nhạc đứng bên cạnh đỡ tay.

Lăng Hà Nhạc mím chặt môi, bình tĩnh nói: “Không biết hôm nay Trịnh công tử hẹn bọn ta tới đây có việc gì? Bọn ta tài sơ học thiển, mong Trịnh công tử cứ nói thẳng giúp cho.

Trịnh Sưởng cười khẩy một tiếng: “Chúng sĩ tử hàn môn không phải lúc nào tự cao tự đại đầu mình đầy chữ, văn chương lai láng hay sao, còn hay khinh thường mấy kẻ lông bông ăn chơi trác táng như bọn này. Sao giờ ngươi lại khiêm tốn nói mình ít học vậy? Hay là muốn nói móc ta đây?

Lăng Hà Nhạc hít sâu một hơi, từ tốn đáp: “Trịnh công tử hiểu nhầm rồi. Học không chỉ kiến thức trong sách vở, học còn ở cả cách đối nhân xử thế với người đời. Bọn ta chưa được tiếp xúc nhiều với tầng lớp huân quý, cho nên nhiều phép ứng xử và lễ giáo vẫn chưa được chu toàn, mong Trịnh công tử lượng thứ cho.

Trịnh Sưởng được khen cũng không hề vui sướng, gã mỉa mai vung ống tay áo lên: “Quả là miệng lưỡi kẻ văn nhân, nói sao cũng nói được. Ngồi đi, hai cô nương tới châm trà đi chứ.

Lúc này, hai cô nương lả lướt vừa dẫn bọn họ lên tầng mới dám bước tới đây rót rượu. Bản lĩnh giả ngây giả ngô của họ đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, giống như cảnh giương cung bạt kiếm trước đó không hề có.

Người ngồi bên cạnh Lăng Hà Nhạc hơi nghiêng người sang, mùi son phấn nồng nặc làm hắn hơi gay mũi. Cô nương đó cười hỏi: “Công tử muốn dùng điểm tâm gì, để em lấy cho chàng.

“Đa tạ cô nương. Lăng Hà Nhạc chủ động nhích người sang bên cạnh: “Ta không muốn ăn, cô nương đừng để tâm tới Lăng mỗ.

Cô nương Tiểu Hoa bật cười thành tiếng, phe phẩy khăn trêu chọc: “Công tử là khách của Lan Nhã. Nếu như em không phục vụ chu đáo, danh tiếng của Lan Nhã biết để vào đâu.

Trịnh Sưởng nhếch môi nhìn về phía bên này. Gã uống thêm hai ly rượu rồi phất tay ra hiệu cho nhóm cô nương và tấu nhạc rời đi, nhã phòng mới quay về trạng thái yên tĩnh.

Trịnh Sưởng rút một tờ giấy trong ống tay áo ra, ném về phía Đoàn Hữu Trưng, nói thẳng: “Đây là phí giặt giũ của cửa hàng lụa Tô Châu, các ngươi chủ động mang tiền tới đó trả cho ta, sau đó đưa áo giao tới Trịnh phủ. Vậy thì xem như ân oán giữa chúng ta chấm dứt, ta cũng không rảnh làm khó dễ ngươi nữa.

Đoàn Hữu Trưng mừng rỡ mở tờ giấy kia ra. Ánh mắt lướt tới giá tiền thì giống như chết lặng, hai mắt mở lớn, đôi bàn tay run rẩy đến mức không giữ nổi tờ giấy.

“Cái này… sao… sao có thể?

“Sao có thể? Ý ngươi là ta khai khống giá tiền giặt giũ này hay sao?

Trịnh Sưởng cười to vài tiếng rồi thình lình ném mạnh ly rượu trên tay xuống mặt đất.

Một tiếng choang inh tai nhức óc vang lên, làm Đoàn Hữu Trưng càng thêm run rẩy.

“Không có… tại hạ không hề có ý đó… chỉ là…

“Chỉ là cái gì? Trịnh Sưởng chống hai tay lên mặt bàn, gương mặt dữ tợn áp sát về phía trước: “Ngươi thấy cái giá hai trăm lượng này đắt quá, không thể tưởng tượng nổi?

“Ngươi có biết, nó chỉ đáng giá một bữa ăn sáng của ta không? Có gì mà không tưởng tượng nổi. Nếu có nghi ngờ, ngươi cứ việc cầm hóa đơn này tới cửa hàng vải Tô Châu để hỏi thăm, chắc chắn sẽ nhận được kết quả như mong muốn.

Gã ngồi lại vị trí của mình, ánh mắt ngả ngớn nhìn sang nam tử từ nãy tới giờ vẫn luôn yên lặng. Ngón tay gõ gõ trên mặt bàn theo nhịp.

“Còn ngươi thì sao? Đi theo bằng hữu của mình nhưng lại không giúp đỡ? Hai trăm lượng đâu phải là nhiều. Các ngươi vay mượn chắc cũng đủ đấy nhỉ? Ngày mai nhanh chóng tới đó mang áo về cho ta.

Lúc này thì Lăng Hà Nhạc đã có thể khẳng định chắc chắn, Trịnh Sưởng muốn làm khó bọn họ. Thậm chí rất có thể gã đã thỏa thuận trước với cửa hàng lụa đó, viết một hóa đơn với cái giá trên trời.

Nhưng bọn họ lại không thể ý kiến, vải lụa được xử lý thế nào, định giá ra sao là trách nhiệm của cửa hàng bán vải. Quan phủ chỉ chiếu theo hóa đơn rồi xử theo luật pháp.

Hai trăm lượng? Cả cuộc đời hắn từ khi sinh ra còn chưa nhìn thấy nhiều tiền như thế này. Ngày ngày chép sách làm thuê ở thư viện kiếm sinh hoạt phí cũng chỉ tính bằng hào mà thôi.

Bọn họ kiếm đâu ra hai trăm lượng trong nhóm sĩ tử hàn môn được?

Đoàn Hữu Trưng cũng nghĩ đến những chuyện này. Hai tay hắn ta run run không cách nào khống chế, nước mắt bất giác rơi: “Trịnh công tử. Không phải là ta muốn trốn nợ… nhưng mà chỉ trong một đêm, ta không biết phải xoay xở ở đâu được khoản tiền lớn vậy. Trịnh công tử có thể thư thả cho ta ít ngày… ta sẽ cố…

Trịnh Sưởng đập mạnh tay xuống bàn, hừ lạnh, nói: “Các ngươi gây ra tai họa thì phải có khả năng chịu tội. Ngày mốt ta phải tham dự tiệc mừng thọ của Lâm thượng thư, cần mặc chiếc áo đắt tiền đó. Nếu như các ngươi không chuộc áo, ta biết lấy gì đi dự tiệc, các ngươi có thể đền bù thể diện cho công tử được không?

Lúc này, Lăng Hà Nhạc mới lên tiếng giải vây: “Trịnh công tử, công tử cũng nói hai trăm lượng chỉ bằng một bữa sáng của ngài. Nhưng với những sĩ tử hàn môn bọn ta, nó lại là một gia tài lớn cả đời chưa tích đủ. Công tử rộng lòng thương xót, có thể chuộc chiếc áo về trước để mặc vào dịp lễ. Một tuần sau, bọn ta sẽ cố gắng gom đủ, mang tới Trịnh phủ trả lại cho công tử. Ngài thấy ý này có được không?

Trịnh Sưởng nhếch môi, ngả người ra phía sau, ánh mắt đầy vẻ khinh thường không chút nào che giấu: “Ngươi tưởng ta ngu lắm đấy à? Bỏ tiền túi ra chuộc chiếc áo về trước, nhỡ đâu sau đó các ngươi trở mặt, không chịu trả tiền cho ta nữa thì sao?

“Chúng ta có thể viết giấy nợ. Đoàn Hữu Trưng cố gắng nài nỉ gã: “Nếu công tử vẫn không tin, ta có thể xin dấu chứng nhận của quan phủ, chắc chắn sẽ trả đủ số nợ cho ngài.

“Trịnh công tử…

Trịnh Sưởng vung tay lên, bật cười một tiếng: “Đừng lải nhải như tiếng ong vò vẽ nữa. Ta không muốn nghe mấy câu hứa hẹn đó. Muốn ta cho khất nợ cũng được thôi, có điều ta có một điều kiện.

Đoàn Hữu Trưng nghe vậy thì hai mắt sáng bừng, vội vàng hỏi ngay: “Xin mời công tử cứ nói, chỉ cần làm được, tại hạ sẽ cố gắng hết sức.

Ngón tay của Trịnh Sưởng chỉ thẳng về phía Lăng Hà Nhạc, gã nhướng mày lên, khiêu khích nói: “Ta muốn ngươi, quỳ xuống liếm sạch giày cho ta.