Kinh thành, ba tiếng trống báo hiệu kỳ thi Đình kết thúc.

Cửa trường thi mở ra, người nhà của các sĩ tử ở bên ngoài lo lắng. Có người vừa bước ra khỏi trường thi đã ngất xỉu ngay lập tức. Có người khác thì ôm lấy người nhà, gào khóc đau lòng. Cũng có người mặt mày hớn hở, chắc chắn có tên trên bảng vàng.

Giữa nơi đông người náo nhiệt đó, một nam tử mặc áo dài vải thô màu xanh thẫm, xách theo giỏ hành lý của mình bước ra ngoài. Một sĩ tử bước tới vỗ vai Lăng Hà Nhạc:

“Lăng huynh làm bài tốt chứ? Ta đoán đề thi này không thể làm khó được Lăng huynh.

Lăng Hà Nhạc mỉm cười, khiêm tốn đáp: “Có nhiều chỗ ta cũng không chắc lắm. Nhưng hy vọng kết quả sẽ không tồi. Còn huynh thì sao? Đề bài này cũng thuộc thế mạnh của Đoàn huynh mà.

Đoàn Hữu Trưng cười hề hề, đưa tay gãi đầu: “Mong là vậy. Đi nào, chúng ta phải tới tửu lâu ăn một bữa mới được. Các đồng môn đã có mặt cả rồi, chỉ đợi Lăng huynh thôi đấy.

Lăng Hà Nhạc bất giác chạm vào túi tiền bên hông. Suốt dọc đường đi, Lăng Hà Nhạc tiết kiệm rất hà khắc, nếu có thể ở miễn phí tại dịch đình, chắc chắn hắn không bước chân vào khách điếm, ăn uống cũng nay đây mai đó, không có nổi một bữa nên hồn. Nhờ đó một trăm lượng bạc chỉ mới tiêu hơn mười lượng. Lộ phí đi về vẫn đầy đủ, hắn cũng đủ khả năng ở lại Kinh thành cho đến ngày báo điểm. Nghĩ vậy, Lăng Hà Nhạc khẽ gật đầu, cho mình được buông thả một hôm.

Nhóm thư sinh văn nhã không nhậu nhẹt bí tỉ giống hán tử bình thường. Bọn họ bao tầng trệt của một tửu lâu nhỏ trong kinh thành, vừa ngâm thơ vừa đối ẩm. Tâm trạng ai nấy đều phấn khởi, bất giác cũng uống rượu nhiều hơn.

Đoàn Hữu Trưng ngâm thơ đến đoạn cao trào, hắn ta chân nam đá chân chiêu, lảo đảo đi tới bên bục cửa, tìm ý cho vần thơ oanh yến.

Đột nhiên một tiếng hét chói tai vang lên, làm mấy sĩ tử trong phòng cũng giật mình tỉnh táo:

“Tên kia, ngươi làm gì đấy hả?

Đoàn Hữu Trưng ngơ ngác nhìn lại, không ngờ lúc cao hứng vừa rồi, chén rượu của hắn ta sánh ra ngoài, đổ hết lên người nam tử đi tới từ phía sau.

Nhìn người này quần áo lụa là, chắc chắn không phú thì cũng quý. Đất Kinh thành một thước có mấy vị công tử, một đường có bao vị quan to, cái này bọn họ đều hiểu cả.

Đoàn Hữu Trưng tỉnh rượu trong chớp mắt, vội vàng cúi người tạ lỗi: “Tại hạ bất cẩn quá, công tử có sao không? Hay là để tại hạ giặt sạch áo ngoài cho công tử?

Trịnh Sưởng thoáng nhíu mày một cái, rõ ràng là vô cùng khó chịu. Gã hừ lạnh: “Giặt? Ngươi có biết áo lụa Thanh Hạc này có giá bao nhiêu không? Kỹ thuật giặt giũ phức tạp như thế nào? Chỉ sợ ngươi muốn giặt cũng không giặt nổi.

Lăng Hà Nhạc nghe thấy tiếng tranh cãi thì bước vội ra ngoài, biết Đoàn Hữu Trưng đang say đầu óc không tỉnh táo, hắn chắp tay hành lễ, từ tốn nói: “Mong công tử đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân. Chúng tại hạ đều là sĩ tử chốn hàn môn, đúng là chưa từng nhìn thấy lụa Thanh Hạc nổi danh đắt giá. Nhưng làm bẩn áo của công tử là lỗi của bằng hữu tại hạ, huynh ấy cũng rất muốn được chuộc tội với ngài trong khả năng cho phép. Chỉ mong công tử hiểu cho.

Trịnh Sưởng cười lạnh một tiếng: “Toàn một lũ nghèo hèn bày đặt thơ từ ca phú. Chẳng qua là muốn gây họa rồi quỵt nợ mà thôi. Chuộc tội? Được thôi, ta sẽ cho người mang áo này tới tiệm vải giặt lại rồi báo ngươi mức giá, đến lúc đó đừng hòng mà trốn nợ.

Sắc mặt của Đoàn Hữu Trưng tái mét. Hắn ta biết mình chọc phải một gã ăn chơi trác táng lại khinh người xấu xa, chỉ e có móc hết bạc trong túi cũng không đủ trả tiền giặt giũ.

Trịnh Sưởng nhìn đám người im thin thít thì điên lên, gã quát to: “Thế nào? Lúc nãy mạnh miệng lắm kia mà, sao bây giờ không thấy ai nói gì thế hả? Báo danh tính đi, người hầu của ta sẽ ghi nhớ để tới đó đòi lại.

Lăng Hà Nhạc nhìn cơ thể run rẩy của Đoàn Hữu Trưng, đành nói: “Ta và bằng hữu của ta đang ở khách điếm Quế Phong, phố Gia Thiều. Ta họ Lăng, huynh ấy họ Đoàn, chỉ cần báo cho chưởng quầy là được.

Trịnh Sưởng cười khẩy toan sải bước rời đi, đột nhiên người gã cứng đờ như nghĩ tới cái gì, gã quay người lại, ánh mắt trầm ngâm nhìn lướt qua người đối diện từ trên xuống dưới.

“Ngươi họ Lăng?

Lăng Hà Nhạc không hiểu phản ứng của gã như vậy nghĩa là sao, bèn lịch sự đáp lời: “Đúng vậy, tại hạ họ Lăng.

Họ Lăng không phải là một họ phổ biến ở Kinh Quốc. Sĩ tử hàn môn vào kinh tham dự kì thi Đình lần này càng không được mấy người họ Lăng. Trịnh Sưởng cười gian xảo: “Hóa ra là người quen cũ. Chuyện càng hay hơn rồi.

Nói xong, gã vung áo rời đi.

Chúng sĩ tử lúc này mới hốt hoảng chạy ra, lo lắng nhìn hai người bọn họ: “Đoàn huynh, phải làm sao bây giờ, hình như huynh chọc phải một người không nên chọc thật rồi.

Đoàn Hữu Trưng suy sụp ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy đầu sợ hãi nhìn Lăng Hà Nhạc:

“Lăng huynh, ta phải làm sao đây? Ta làm gì có nhiều tiền như thế…

Nhỡ bọn họ báo lên quan phủ, tiền đồ của hắn ta xem như chấm dứt từ đây.

Lăng Hà Nhạc cố gắng bình tĩnh lại, trấn an người bằng hữu của mình: “Cứ đợi xem sao rồi tính tiếp.

Hai ngày sau, Lăng Hà Nhạc nhận được thư mời do người hầu của Trịnh Sưởng gửi tới khách điếm Quế Phong, hẹn hai người họ vào giờ Thân cùng ngày tới thanh lâu Lan Nhã.

Đoàn Hữu Trưng run rẩy: “Thanh lâu? Rốt cuộc bọn họ có ý gì? Sao lại gọi chúng ta tới chỗ bậy hạ như thế chứ?

Thanh lâu không phải là chốn xa lạ với nhóm công tử ăn chơi trác táng ở kinh thành, nhưng với những sĩ tử hàn môn như bọn họ, gia phong còn đó, gánh nặng thi cử đặt trên vai, lễ giáo nặng nề khiến nơi đó trở thành cấm địa với bọn họ.

Lăng Hà Nhạc thở dài: “Đành phải đi một chuyến mới biết được ý đồ của hắn là sao. Nếu như không đi, chỉ e ngày mai tên của chúng ta sẽ có trên công đường quan phủ.

Đoàn Hữu Trưng đưa tay siết chặt lấy tay Lăng Hà Nhạc, giọng nói không giấu vẻ xúc động: “Là ta liên lụy đến Lăng huynh rồi. Hay là huynh đừng đi cùng, cứ để một mình ta tới đó. Chuyện này là do ta gây ra, ta tới giải quyết cũng là lẽ dĩ nhiên.

Nhưng trên tấm thiệp mời gửi tới lại ghi rõ ràng tên của Lăng Hà Nhạc, gã người hầu tới khách điếm Quế Phong cũng chỉ đích danh tên của hắn, chỉ e người kia cũng muốn kéo hắn vào chuyện đó.

Lăng Hà Nhạc lắc đầu: “Hai người dù sao cũng tốt hơn một người. Có chuyện gì chúng ta cùng nghĩ cách.

Đêm hôm đó, Lăng Hà Nhạc và Đoàn Hữu Trưng tới chốn thanh lâu nổi danh bậc nhất ở Kinh Quốc. Thanh lâu Lan Nhã rộng hơn ngàn mét vuông, lầu cao bảy thước, đèn đuốc sáng trưng.

Tiếng cười oanh oanh yến yến và đàn hát tưng bừng cả dãy phố, bao nhiêu nam tử quần là áo lượt không cầm lòng bước qua.

Hai người vừa bước tới trước cửa đã có hai cô nương mặc váy liền thân bằng lụa mỏng như cánh ve, chỗ kín chỗ hở tươi cười ra tiếp đón: “Hai vị công tử, mời hai vị ghé vào đây uống một chén trà với em nhé.

Lăng Hà Nhạc cẩn thận tránh né bàn tay ngọc ngà vừa đưa ra, nghiêm mặt nói: “Trịnh công tử hẹn chúng ta tới đây. Phiền cô nương dẫn đường.