Trịnh Tây Sơn cười mỉm như nắm chắc phần thắng trong tay. Hắn ta quay đầu lại nói với người đang ở trên lầu ba: “Hai người đã đưa ra câu trả lời của mình, mong Tuệ cô nương nhanh chóng đưa ra đáp án.

Cả khán phòng ồn ào bỗng trở nên tĩnh lặng.

Lúc này đây, cô nương bên cửa sổ mới đứng dậy, giọng nói đượm ý cười: “Chi bằng để ta đàn hết cả bài. Quý vị nghe xong sẽ đoán được ý nghĩa của hai câu hát trên.

Nàng di chuyển đến bên chiếc đàn tranh để sẵn. Đôi bàn tay như ngọc đặt lên trên dây đàn. Tiếng đàn trong vắt như suối chảy len lỏi qua từng kẽ ngón tay.

Giọng hát nhẹ nhàng nhưng da diết dễ dàng khiến người nghe mê đắm.

Nguyên Tiêu người hội đoán đèn, tiếng ca ai đó êm đềm bên sông.

Có chăng rét lạnh ngày đông, cũng không xua được mênh mông nghĩa tình.

Ấp ôm nỗi nhớ riêng mình, biết sao nói hết cho chàng tình lang.

Xuân sang yến lượn oanh vàng, mời chàng đến thưởng tiếng đàn cùng ta.

Câu ca lúc ngân nga khi vui vẻ. Hai câu đầu còn man mác nhớ nhung, hai câu sau thấp thoáng có thêm niềm vui sướng của một cô nương tuổi xuân thì, hạnh phúc khi nghĩ đến cảnh người thương của mình cùng nghe nhạc, qua đó giãi bày cho hết nỗi lòng mình.

Đến khi tiếng đàn ca vừa dứt, lâu chủ mới cao giọng tuyên bố: “Chắc hẳn quý vị ở đây đều biết ý nghĩa của câu hát này rồi. Đúng là nói về nỗi nhớ của một thiếu nữ với tình lang. Lăng công tử là người đưa ra đáp án chính xác nhất.

Chúng văn nhân sĩ tử dưới sân khấu ngớ người ra một lúc, sau đó cũng vội vàng khen hay:

“Quả là tài tình, khúc nhạc của Tuệ Nương không hổ là kỳ nữ Đông Đô, vừa có phần thẹn thùng, e ngại, vừa thoải mái, dũng cảm nói hết những suy nghĩ trong lòng. Không phải là việc nữ nhi nào cũng có thể làm được.

“Chính xác, ta cũng nghe được nỗi nhớ nhung da diết của nàng rồi. Lăng công tử nhận xét đúng quá.

Lâu chủ mỉm cười đi tới bên cạnh Lăng Hà Nhạc, đưa một tấm ngân phiếu một trăm lượng cho hắn. Ông ta cười nói: “Xin chúc mừng Lăng công tử. Không biết vì sao công tử lại nghĩ tới nỗi nhớ nhung tình lang chứ không phải là cảm giác vui mừng khi cuộc sống an yên như Trịnh công tử suy đoán?

Lâu chủ hỏi câu này cũng xuất phát từ sự tò mò của chính mình mà thôi. Thực ra ông ta cũng không hề biết trước đáp án của câu này. Nghe Trịnh Tây Sơn trả lời xong, ông ta còn tấm tắc khen hay, chắc mẩm lần này chiến thắng đã thuộc về người kia rồi đấy.

Lăng Hà Nhạc thoáng trầm ngâm: “Thật ra cảm thụ của mỗi người không giống nhau, càng không có đúng sai. Lý giải của Trịnh công tử cũng rất mới lạ. Tuy nhiên ta lại không nghĩ theo hướng này. Nếu như Tuệ cô nương viết bài hát này trong một chuyến đến Tây Thành thăm đê, có lẽ nàng ấy nên đến vào mùa đông. Lũ lụt ở Tây Thành tập trung vào cuối thu đầu đông, mùa xuân là mùa nước cạn ở nơi này. Hơn nữa ta từng tới Tây Thành một lần trong đợt sĩ tử góp sức để dựng đê, ở lại đó khoảng hơn ba tháng. Ta cũng được trải qua tết Nguyên Tiêu ở đó. Người dân Tây Thành hảo sảng lạc quan, bao nhiêu năm chống chọi với thiên tai, họ lại càng trân quý những ngày lễ thế này. Vì vậy không khí Nguyên Tiêu ở Tây Thành vẫn luôn náo nhiệt, không riêng gì năm nay.

Dưới khán đài bỗng có tiếng hét to: “Lăng huynh nói đúng lắm. Nhóm sĩ tử hàn tộc chúng ta đi tới Tây Thành hai năm trước đều có cảm nhận giống như vậy. Cho nên không phải Lăng huynh không nghĩ tới tầng nghĩa lý giải đó, mà chẳng qua thấy nó không khớp với thực tế mà thôi.

“Đúng vậy, lý giải thơ văn đều dựa trên kinh nghiệm của bản thân. Đi càng xa, biết càng nhiều thì mới có được lý giải đúng đắn và sâu sắc.

Trịnh Tây Sơn bị bẽ mặt trước nhiều người. Lời giải thích của Lăng Hà Nhạc chẳng khác nào gáo nước bẩn tạt lên người hắn ta, ý người kia muốn ám chỉ hắn ta suy nghĩ thiển cận, không có kinh nghiệm thực tế đó sao?

Trịnh Tây Sơn nhếch môi cười gằn một tiếng, lúc phất áo đi qua người Lăng Hà Nhạc, hắn ta nghiến răng, thấp giọng nói: “Ngươi cứ chờ đó. Chuyện này không yên như vậy đâu.

Nói rồi, hắn ta bước xuống sân khấu, hậm hực dẫn theo nhóm sĩ tử ủng hộ mình rời đi.

Lâu chủ đã quá quen với cảnh tượng thế này, sau khi mời nhóm quan khách vào bàn, cho tiểu nhị bưng trà lên phục vụ, ông ta mới đi tới bên cạnh Lăng Hà Nhạc đang được nhóm đồng môn vây quanh chúc mừng, ông ta cười nói: “Chúc mừng Lăng công tử. Tuệ cô nương vẫn còn ở trên lầu, công tử có muốn lên cảm ơn cô nương một tiếng không?

Mấy sĩ tử hàn môn đứng cạnh cũng khấp khởi mừng thầm, liên tục nháy mắt với Lăng Hà Nhạc: “Đương nhiên rồi, phải đi chứ. Người ta bỏ ra một trăm lượng bạc làm phần thưởng cho huynh kia mà, hơn nữa còn là một giám khảo công bằng, không khinh nghèo nịnh quý, đáng để cảm ơn lắm chứ.

Lăng Hà Nhạc ngẫm nghĩ một thoáng rồi gật đầu: “Phiền lâu chủ dẫn đường.

Trước cầu thang dẫn lền tầng ba có mấy hộ vệ đứng canh gác. Lâu chủ đưa thẻ bài của mình ra họ mới chịu nhường đường. Vừa bước lên tầng trên, không khí đã hoàn toàn khác hẳn.

Trái ngược với đại sảnh náo nhiệt người đến người đi, tầng ba tĩnh lặng chỉ có tiếng ồn vọng lại từ bên dưới, giống như ở một nơi nào rất xa. Bố trí trên tầng đã được dọn dẹp lại, hai chiếc bàn bày trà nước thức ăn, một chiếc bàn chính giữa đặt một chiếc đàn tranh kiểu cổ, phía sau là bức bình phong và chiếc ghế quý phi để nghỉ ngơi.

Tuệ Nương đang ngồi bên bàn trà chính giữa sảnh tầng ba. Nàng vén tay áo, rót một ly trà đặt sang vị trí đối diện, mỉm cười chào hỏi:

“Lăng công tử đa lễ rồi, mời công tử và lâu chủ ngồi xuống uống cùng ta một tách trà thưởng nguyệt.

Phía sau Tuệ Nương có một nha hoàn hầu hạ. Lâu chủ Hương Quán cũng bước lại dùng trà cùng với hắn, có lẽ là để tránh hiềm nghi.

Lăng Hà Nhạc từ tốn ngồi xuống ghế đối diện, nhấp thử ngụm trà, không tiếc lời khen ngợi: “Quả là trà ngon. Lăng mỗ đến quấy rầy Tuệ cô nương thế này, còn được cô nương tiếp đãi ân cần như vậy, Lăng mỗ cảm thấy hổ thẹn quá.

Lâu chủ cười xòa, làm dịu bầu không khí: “Lăng công tử đừng khách sáo. Tuệ cô nương là khách quen của tửu lâu bọn ta. Bình thường ta và nương tử ở nhà cũng hay được Tuệ cô nương mời trà như vậy. Hôm nay Tuệ cô nương thưởng thức tài năng của công tử nên nhiệt tình hậu đãi, công tử đừng khách sáo làm gì.

Nói rồi, ông ta không quên báo cáo lại công việc cho Tuệ Nương: “Ngân phiếu cô nương đưa ta đã giao đầy đủ cho Lăng công tử. Đây là ngân phiếu của bảo trang Điền Nhất, có chi nhánh ở hai mươi tám thành trì, dù công tử đi tới đâu cũng có thể rút được bạc.

Lăng Hà Nhạc im lặng một lúc rồi mới nói: “Chuyện này… một trăm lượng bạc quả thực là con số quá lớn đối với ta. Ta không biết đây là số tiền do Tuệ cô nương tự mình bỏ ra. Cô nương cũng không phải bậc đại phú đại quý, cuộc sống cần nhiều thứ trang trải, ta nhận như vậy chỉ sợ không phải phép.

Dù cách một tấm lụa che mặt, không hiểu sao Lăng Hà Nhạc lại có cảm giác cô nương đối diện đang mỉm cười.

Nàng nâng chén trà lên, cười đáp: “Quả thật ta không giàu có như ai, nhưng giải thưởng đã công bố tất nhiên không thể nào nhận lại. Lăng công tử yên tâm, ngài đường đường chính chính nhận được giải thưởng đó bằng tài năng của mình, không có việc gì không phải phép.

“Hơn nữa, công tử sắp lên kinh thành thi, ta có thể góp chút sức mọn của mình, chỉ mong Đông Đô sớm có một Trạng Nguyên, giúp nhân dân bớt khổ.

“Tuệ Nương lấy trà thay rượu, kính công tử một chén. Chúc công tử chuyến này phát huy hết khả năng, sớm ngày vinh quy bái tổ, tiền đồ tựa gấm.

Dưới ánh trăng vằng vặc ngày ấy, gió nhẹ nhàng lướt qua đẩy một góc màn lụa che chắn giữa hai người. Lăng Hà Nhạc cảm thấy tim mình như hẫng đi một nhịp.