Trên lầu ba của tửu lâu Hương Quán, một bóng dáng lả lướt xuất hiện bên khung cửa. Nàng mặc một bộ váy liền thân nhiều lớp màu hồng nhạt, mỗi tà áo bằng lụa mỏng như cánh ve, tầng tầng lớp lớp như mẫu đơn nhiều cánh. Mỗi khi gió lướt qua, tà áo lại phất phơ bay lượn, như tiên nữ hạ phàm. Cổ áo cao hai tấc che đi cần cổ mỏng manh, thon thả, nhìn lên trên nữa, toàn bộ gương mặt của nàng được che sau một tấm lụa mỏng rũ xuống từ mũ cói đội đầu, cảnh tượng mờ ảo bên trong chỉ nhìn ra nước da của người này rất trắng, ngũ quan cũng thanh thoát vô cùng. Không ít người thở dài tiếc nuối. Rốt cuộc vẫn không được nhìn thấy dung nhan thật sự của người kia. Tuệ Nương mỉm cười đứng bên khung cửa, nhìn xuống hai người đang đứng trên sân khấu cùng với lâu chủ, cất giọng nói: “Tiểu nữ tự biết bản thân tài sơ học thiển, không thể nào sánh bằng quý công tử ở đây. Tuy nhiên phần thưởng hôm nay mà tửu lâu đưa ra cũng là của tiểu nữ, tiểu nữ nghĩ mình cũng có khả năng quyết định. “Hơn nữa mười bốn câu hỏi vừa rồi đã thử thách tài cao chí lớn của các vị ở đây, câu hỏi cuối cùng muốn thử xem thi ca của vị nào có thể chạm đến lòng người nghe, vậy thì tiểu nữ chấm điểm cũng không hề quá phận. Không biết ý của các vị thế nào? Chúng sĩ tử đứng dưới ngơ ngẩn theo giọng nói của nàng, mỗi câu chữ đều chạm vào tâm khảm. Nghe vậy, họ nô nức đồng thanh: “Đương nhiên là được rồi. Quả là tài nữ Đông Đô, Tuệ Nương còn bỏ một số tiền lớn như vậy làm quà treo thưởng cho mọi người. Thật là tuyệt quá. “Biết vậy lúc nãy ta cũng cố gắng tranh tài rồi. Nếu như đạt giải, có phải ta sẽ có cơ hội được nhìn Tuệ Nương gần hơn không? Trịnh Tây Sơn cũng hơi đỏ mặt. Hắn ta mím môi, cố tỏ ra phong phạm bất phàm nhất có thể, vung vạt áo hơi cúi người thi lễ: “Nghe danh đã lâu, giờ mới có dịp diện kiến Tuệ cô nương. “Tuệ cô nương được đích thân Đương kim Hoàng thượng phong làm kỳ nữ, sao có thể nói bản thân là tài sơ học thiển? Nhân dịp Nguyên Tiêu vui vẻ này, có thể nghe được nhận xét của Tuệ cô nương, đó cũng là vinh hạnh của Trịnh mỗ. Ánh mắt Tuệ Nương nhìn về phía nam tử đối diện. Khác với Trịnh Tây Sơn trong bộ gấm lụa màu xanh đậm thêu hoa văn óng ánh, vừa nhìn đã biết vải đắt tiền, quần áo trên người Lăng Hà Nhạc giản dị vô cùng nhưng không hề thua kém. Tuy không phải là vải lụa gấm sang, nhưng áo quần thẳng tắp và sạch sẽ, dáng người dong dỏng cao, khí chất trên người hắn như một cây tùng bách không nhiễm khói bụi trận. Lăng Hà Nhạc cũng cảm nhận được ánh mắt của người kia, hắn hơi cúi đầu, chắp tay tỏ vẻ mình đồng ý. Lâu chủ cười hào sảng mấy tiếng, tuyên bố với mọi người: “Nếu vậy ta xin được công bố câu hỏi thứ mười lăm. Hai câu hát mà Tuệ Nương vừa mới ngâm: ‘Nguyên Tiêu người hội đoán đèn, tiếng ca ai đó êm đềm bên sông. Có chăng rét lạnh ngày đông, cũng không xua được mênh mông nghĩa tình’. “Hai vị hãy bình về hai câu hát trên. Cả hội trường ồ lên một tiếng, không ngờ câu hỏi thứ mười lăm lại là một câu hỏi mở đến như vậy. Có tiếng mấy sĩ tử xì xào bàn tán: “Cái này không phải dễ quá sao? Ai nghe qua cũng biết là nói về chuyện tình yêu nam nữ kia mà? “Đúng thế, lần này Trịnh Thám Hoa chắc chắn thắng giải rồi. Khoảng một khắc sau, lâu chủ mỉm cười đứng ra, đưa một đồng xu cho hai người. “Để công bằng khi trả lời câu hỏi, chúng ta tiếp tục tung đồng xu nhé. Trịnh công tử mặt sấp, Lăng công tử mặt ngửa. Nói rồi, lâu chủ tung đồng xu lên, là mặt sấp. Trịnh Tây Sơn là người trả lời trước. Trịnh Tây Sơn tự tin bước ra, dõng dạc nói: “Ta xin được nêu lên kiến giải của mình qua hai câu thơ trên. “Nguyên Tiêu người hội đoán đèn, tiếng ca ai đó êm đềm bên sông. Cảnh tượng miêu tả ở đây rất bình yên. Ở một trấn nhỏ nằm cạnh dòng sông khiến ta liên tưởng tới Tây Thành hoa lệ. Thời gian của ba năm về trước, Tây Thành thường xuyên trải qua mưa lũ, đê điều liên tục hư hỏng, cuộc sống của người dân ở đó rất bấp bênh, nào có cơ hội trải qua tết Nguyên Tiêu như vậy. Nhưng giờ đây, sau khi có ý tưởng của Tuệ Nương, triều đình toàn lực, Lý đại nhân đích thân theo dõi, hệ thống đê điều ở Tây Thành đã hoàn thiện hơn nhiều. Ba năm qua không còn cảnh người dân ngâm mình trong nước lũ. Phải chăng tiếng ca đó là một khúc hân hoan, vui sướng lúc an lành. “Có chăng rét lạnh ngày đông, cũng không xua được mênh mông nghĩa tình là một câu hát rất hay. Người xưa có câu, hoạn nạn mới biết chân tình, người dân Tây Thành nổi tiếng là đồng cam cộng khổ, rét lạnh ngày đông càng làm nổi lên nghĩa tình của người dân là vậy. Chúng sĩ tử đứng dưới sân khấu đều ồ lên thành tiếng, người người tròn mắt ngạc nhiên, tiếng ca ngợi vang lên không dứt: “Quả không hổ là Thám Hoa lang năm nay, sao Trịnh huynh có thể nghĩ đến tầng ý nghĩa sâu xa này kia chứ? “Đúng vậy, chỉ trách chúng ta tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết đến tình yêu nam nữ. Tuệ Nương là người chí ở bốn phương, chắc chắn nàng đã đến Tây Thành, cho nên mới viết nên hai câu ca da diết như vậy. Trịnh Tây Sơn nghe được lời ca ngợi của mọi người thì mỉm cười vui sướng. Hắn ta không giấu sự đắc ý của mình, ngẩng đầu lên nhìn nữ tử trên lầu ba, muốn được nhìn thấy vẻ thán phục của nàng. Nhưng người ngồi đó vẫn bình tĩnh như thường, rèm che trước mặt cũng không hề dao động. Lâu chủ bước ra, giơ tay lên ổn định cả hội trường. “Tiếp theo, xin mời Lăng công tử nói lên kiến giải của mình. Vẻ mặt của Lăng Hà Nhạc hơi căng thẳng, nhưng hắn vẫn nhanh chóng đứng ra, chắp tay chào quan khách. “Sau đây ta xin phép nêu lên kiến giải của mình về hai câu hát trên. Bóng dáng phiêu dật của Lăng Hà Nhạc như một vị hiền triết lánh đời, hai tay hắn chắp sau lưng, nhẹ nhàng đọc lên câu thơ đó: “Nguyên Tiêu người hội đoán đèn, tiếng ca ai đó êm đềm bên sông. Hai cảnh tượng hoàn toàn trái ngược nhau, một bên là người người nô nức, ca hát vui tươi, một bên là chiếc thuyền độc mộc lững lờ trôi, một mình cô đơn bầu bạn cùng tiếng hát. Phải chăng tiếng ca ấy muốn bộc lộ cõi lòng của một người con xa xứ nhớ quê hương, lúc nhà nhà đoàn viên, người đó nhớ về gia đình. Hay là một nữ tử gửi gắm lòng mình qua câu hát, mong rằng mây gió đưa tới chỗ người thương. “Có chăng rét lạnh ngày đông, cũng không xua được mênh mông nghĩa tình. Cảnh tượng đìu hiu cô đơn là thế, còn cộng thêm cái rét lúc xuân về, có phải càng khiến lòng người thêm giá lạnh. Nhưng nỗi nhớ da diết ấy như ngọn lửa sưởi ấm, dẫn đường người đó, không những không dập tắt mà còn thổi bùng lên tình cảm chứa chan, khắc khoải nhớ thương. Cộng thêm tiếng ca da diết của Tuệ cô nương lúc vừa rồi, ta mạn phép suy đoán là một thiếu nữ nhớ người thương của mình. Cả hội trường lặng đi trông thấy rồi ngay lập tức tiếng cười ồ vang lên, có người còn cười to cợt nhả: “Ai thắng ai thua đã phân định quá rõ ràng rồi. Một bên là chí ở bốn phương, một bên lại chỉ có nữ nhi tình trường. Cái này thì ai mà chẳng biết, đúng là không có gì đặc sắc. “Chứ còn gì nữa. Với tài nghệ này mà cũng muốn lên kinh ứng thí? Ta khuyên ngươi nên từ bỏ giấc mộng hão huyền đó đi.