Phượng Nhã đứng trước kính Lăng Hoa hồi lâu, đắn đo mãi cũng không dám dùng nó để xem Doãn Kha như thế nào. Nàng bực bội đi ra ngoài ngồi xuống bục cửa, thấy Mạnh Bà đang múc canh cho đám quỷ chuẩn bị đầu thai. Nhớ tới chuyện một cô Phượng uy nghi, dũng mãnh là thế, đến khi đầu thai lại ngây ngây ngô ngô, ngay cả tình cảm của mình cũng không hề nói rõ. Mười mấy năm đầu thai nhân giới, nàng còn chẳng có lấy một cơ hội được gần gũi với Doãn Kha nữa là. Chẳng phải đã uổng phí một kiếp sống rồi sao? Phượng Nhã tức giận trừng mắt nhìn Mạnh Bà, thấy bà ta vừa tiễn xong nhóm quỷ cuối cùng, nàng hậm hực tới gần: “Mạnh Bà này, công thức nấu canh của bà dạo này có thay đổi phải không? Rõ ràng trước kia canh Mạnh Bà không hề có tác dụng với nàng, lúc hạ giới vẫn giữ được ký ức. Nhưng lần này ngoài hồn thể của Phượng Nhã ra, nàng thực sự đã đầu thai như một người bình thường. Mạnh Bà nhướng mày nhìn cô nàng trước mặt, cười đáp: “Tất nhiên rồi. Đợt trước nhóm quỷ đầu thai có phản ánh với Diêm Vương, nói canh ta nấu khó ăn quá. Vì vậy ta phải cải tiến công thức, đảm bảo cho bọn chúng quên sạch ký ức lúc uống canh này luôn. Vậy thì không ai có thể ý kiến ta được nữa. Phượng Nhã trợn ngược mắt: “Không phải canh Mạnh Bà đều nấu từ nước mắt chúng sinh sao? Lần này bà lại nghĩ ra trò gì thế? Nàng tự tin canh Mạnh Bà không có tác dụng với mình cũng là vì bẩm sinh Phượng Tộc đã không rơi nước mắt. Nếu không có nước mắt, canh Mạnh Bà có thể xóa tan được phiền não nào đây? Vậy mà lần này lại mất hết tác dụng! Mạnh Bà cười ha hả: “Bí mật gia truyền không thể tiết lộ được. Sao nào? Cô có định uống không? Nhanh nhanh để ta còn nấu thêm nồi khác. Phượng Nhã nhìn hoa ấn trên cổ tay. Ánh sáng lấp lóe ở đó chúng tỏ Doãn Kha vẫn tiếp tục kiếp sống của mình ở nhân gian. Khi nào hắn phải xuống Hoàng Tuyền, nàng mới định nhảy vào kiếp sau. Trong lúc rảnh rỗi, Phượng Nhã ngồi gục bên tảng đá Tam Sinh, không ngờ lại gặp được một người quen ở đó. “Tĩnh Duyên? Là tỷ sao? Phượng Nhã giật mình đứng dậy. Nhìn dáng vẻ Tĩnh Duyên của lúc này chỉ mới ba mươi tuổi, trên hạ giới đã qua được mười năm, sao nàng ấy lại chết sớm như vậy? Tĩnh Duyên vừa đi vừa lau nước mắt rất đau lòng. Lúc bước qua cầu Vong Xuyên, bước chân nàng còn lảo đảo một cái, suýt nữa đã ngã xuống lòng sông. Được Phượng Nhã đỡ lấy, mất một lúc lâu, Tĩnh Duyên mới bình tĩnh lại được, nhìn cô nương xinh xắn trước mắt mà lắp bắp như không thể tin nổi: “Muội… là Họa Nhiên sao? Còn không đợi Phượng Nhã trả lời, Tĩnh Duyên đã ôm nàng òa khóc: “Là muội thật rồi. Hơn mười năm qua, ta nhìn ảnh muội rất lâu, chỉ mong được gặp muội một lần trong mơ, nói hết những lời ta vẫn giấu trong lòng. Nhưng không ngờ chỉ khi xuống đây mới gặp lại. “Ta có lỗi với muội. Có phải muội ở đây đợi ta lâu lắm rồi phải không? Muội muốn trách ta, mắng ta lắm phải không? Tĩnh Duyên vẫn còn chìm trong chuỗi ký ức bi thương của mình, không có cách nào thoát ra được, nàng nức nở: “Là ta hại muội. Nếu không phải tại ta, muội cũng không cần hy sinh để đi theo Thát Tử, cuối cùng bỏ mạng nơi đồng không mông quanh. Lúc nghe tin muội đi, ta thực sự biết mình đã sai rồi. Suốt quãng thời gian sau đó, không có một ngày nào là ta được ngủ yên, không một ngày nào ta thực sự vui vẻ. “Ta vẫn luôn huyễn hoặc chính mình, rằng chàng ấy yêu ta. Ta xin muội chúc phúc cho chúng ta, nhưng sự thật nào phải vậy. Năm năm sau khi muội ra đi, chàng ấy cũng không định thành gia lập thất. Chỉ đến khi phụ thân ta quỳ xuống xin chàng, chàng mới đành cưới ta. Cái này… rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Không phải hai người họ tâm đầu ý hợp, đã định bên nhau từ trước đó rồi sao? Tiếng cười bi thương như tiếng khóc, Tĩnh Duyên đau đớn nói: “Chúng ta hòa thuận, kính trọng nhau, nhưng hoàn toàn không giống dáng vẻ của gia đình. Đến tận lúc này đây, ta mới hiểu ra rằng, chấp niệm của ta muốn có được người ấy, nhưng rốt cuộc không thể có được trái tim chàng. Phượng Nhã chỉ hiểu được đôi chút qua lời kể đứt quãng của Tĩnh Duyên, có lẽ nàng ấy và Doãn Kha đã thành thân với nhau, nhưng cuộc sống trôi qua không hạnh phúc. Trong lòng nàng hơi nhói lên một chút. Một kiếp của Họa Nhiên nhưng thực ra cũng là của chính nàng. Một phần tính cách của Họa Nhiên chẳng phải cũng là chút nhút nhát, tự ti của nàng như khi còn thơ bé đó hay sao? Người nàng thương thầm nhớ trộm suốt bao năm, dù biết hắn sẽ thành thân với người khác, nhưng khi nghe tin, bảo nàng không buồn sao cho được? Phượng Nhã định thần lại, vội hỏi nghi vấn trong lòng mình: “Nhưng mà, tại sao tỷ lại ra đi sớm vậy? Còn chàng ấy thì sao? Tĩnh Duyên cười chua xót, ánh mắt nhìn nàng không rõ là bi thương hay uất hận: “Chàng vẫn chưa từng quên chuyện muội bỏ mình vào năm ấy. Lần này Thát Tử lại muốn đưa một tiểu thư ở kinh thành theo mình, chàng là người đứng ra phản đối, chịu không ít chỉ trích của quan lại địa phương. Cuối cùng chàng cũng cứu được nữ tử đó, nhưng mà cũng bị không ít người ghi thù. Chưa đầy một tháng sau, chàng bị họ vu hại bị tống vào ngục giam. Ta đau lòng quá độ nên không thể chịu đựng thêm được nữa. Có lẽ đây cũng là sự giải thoát cho cả ta và chàng. “Còn về chàng ấy… Tĩnh Duyên khẽ lắc đầu: “Ta đoán chàng sẽ sớm đến thôi. Dù sao chàng cũng không còn gì lưu luyến ở trên đời. Bao năm qua chỉ một lòng vì nhân dân bách tính, chàng cũng làm trọn hết chức trách mình rồi. Tĩnh Duyên nhìn nàng không nói nữa, một lúc sau, nàng ấy cúi đầu như tạ lỗi: “Kiếp sau, ta xin làm trâu làm ngựa để tạ lỗi cho muội, mong rằng muội đừng trách ta. “Hả? Phượng Nhã giật mình, lắc đầu liên tục: “Không cần. Đó là kiếp số của ta thôi, tất cả đều do ta lựa chọn. Tỷ không cần phải áy náy như thế. “Không chỉ vì chuyện đẩy muội đi nước Miện… Tĩnh Duyên ngập ngừng không nói hết, cuối cùng nàng chỉ cười một tiếng rồi quay người rời đi: “Nên để Doãn Kha nói với muội thì hơn. Ta phải đi đầu thai thôi. Nàng ấy lướt qua người Phượng Nhã, nhanh chóng hòa vào nhóm quỷ sai tiếp theo, đến chỗ báo danh của đầu trâu mặt ngựa. Phượng Nhã không hiểu ý nàng ấy là gì. Phải chăng vào lúc nàng không biết, có chuyện gì đó đã xảy ra giữa họ? Chuyện đó còn liên quan đến nàng? Hoa ấn trên tay Phượng Nhã chợt sáng lên. Doãn Kha cũng xuống Hoàng Tuyền rồi! Phượng Nhã hoảng hốt chen trước nhóm quỷ sai, chạy tới chỗ Mạnh Bà: “Nhanh, nhanh, múc cho ta một chén canh đi, ta phải đi đầu thai bây giờ. Mạnh Bà nhìn nàng giật chén canh trên tay mình rồi lao vội tới cửa đầu thai, lắc đầu chán nản: “Dù gì cũng là Thần rồi, sao lại luống cuống tranh chỗ với bọn nhỏ vậy chứ? Cô bị người ta đòi nợ đấy à? Đúng là đòi nợ thật. Nàng sợ Thiên Quân vừa bước vào đây đã cảm nhận được khí tức của nàng, nhận ra nàng có động chạm vào lần lịch kiếp này của hắn. Không biết lúc đó hắn sẽ giận thế nào. Còn chuyện Tĩnh Duyên nói, đợi hắn nói chuyện với nàng sao? Mơ đi! Đến khi nào nàng chiếm được trái tim của người ấy, nàng mới dám nói cho hắn biết mình là ai. Phượng Nhã không đợi Đầu Trâu lên tiếng, nàng đã ba chân bốn cẳng nhảy xuống cửa hồi sinh. Một kiếp sống mới lại bắt đầu.