Trời hơi se lạnh, Họa Nhiên mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, vạt váy được thêu thêm hoa nhí, chất lụa nhiều tầng cao quý của tầng lớp thượng lưu. Khoác trên mình bộ váy như áng mây trời tuyệt đẹp mà trước kia nàng vẫn thường ao ước, vậy mà lúc này đây, trong lòng nàng lại đau lòng không thôi. Sáng hôm nay, lúc thay bộ y phục này vào, Tĩnh Duyên nhìn nàng như trống rỗng vô hồn, nàng mím môi cười nhẹ: “Bộ váy này đẹp quá, tiếc là ta chỉ có thể cho tỷ ngắm lần này. Trong rương Hoàng thượng ban còn rất nhiều váy đẹp, hay là tỷ cũng chọn một bộ đi. “Ta còn lòng dạ nào nữa chứ, trong lòng ta khó chịu đến mức nào muội biết không… Họa Nhiên, đều là tại ta cả, là ta hại muội rồi… Tĩnh Duyên ôm nàng bật khóc. Mấy ma ma đi cùng sợ nước mắt của nàng ấy làm bẩn bộ váy mà Họa Nhiên đang mặc nên vội vàng tới khuyên. Lúc bước lên xe ngựa, mắt Tĩnh Duyên vẫn còn đỏ hoe, rưng rưng nức nở. Họa Nhiên định thần lại, đưa mắt nhìn Doãn Kha đối diện. “Muội phải đi rồi. Lần này có lẽ là lần cuối hai chúng ta gặp nhau. Chúc huynh từ nay về sau, đường quan rộng mở, tâm tưởng sự thành. Chàng trai ấy đương tuổi trưởng thành, thân cao vai rộng, tà áo quan phục màu tím thẫm trên người hắn phất phơ theo gió. Gương mặt người nọ hơi căng cứng, khóe môi mím chặt một lúc môi gằn ra mấy chữ: “Muội… muội muốn như vậy thật sao? Nếu muội không muốn, chỉ cần muội nói ra, ta… “Muội tự nguyện. Họa Nhiên vội vàng cắt ngang lời người kia. Nàng ngẩng đầu lên, cười híp mắt. Nàng không tự cao tự đại đến mức cho rằng sự hy sinh của mình có thể giúp đất nước bình an, một công chúa hòa thân chưa chắc đã giữ cho biên giới yên ổn mười năm nữa, huống hồ là một nữ tử dân dã giống như nàng. Nhưng ít nhất, quyết định này sẽ không khiến Doãn Kha và Tĩnh Duyên khó xử. Hắn chỉ là một Thám Hoa vừa mới nhận chức ở Hộ Bộ, mối quan hệ còn chưa đâu vào đâu, nếu như kiên quyết bảo vệ nàng, chỉ e cái ghế đó cũng khó mà ngồi nổi. Hay là Tĩnh Duyên xinh xắn can đảm tới kinh thành để theo đuổi tình yêu. Nếu nàng từ chối, tình cảm của hai người họ biết sẽ đi về đâu? Cha nàng nhận được nhiều mối làm ăn rất tốt ở kinh thành, các quan lại đều hứa sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho ông ấy, Lý gia có thể hưng thịnh thêm nhiều năm, mẹ nàng cũng không lo đói khổ. Nàng không cao thượng đến mức hy sinh vì người khác, nhưng có lẽ đó là lựa chọn tốt nhất lúc bấy giờ. Chỉ cần nàng đi xa một chút mà thôi. Phía đằng xa vang lên tiếng gọi, tướng quân hộ tống thúc giục nàng nhanh chóng lên đường. Họa Nhiên không thể nán lại lâu hơn nữa, ánh mắt nàng lưu luyến nhìn từng đường nét gương mặt của người đối diện, như thể muốn ghi tạc trong lòng, sâu trong đáy mắt là tình cảm trào dâng khó mà kìm nén nổi. “Muội đi nhé. Nàng hít một hơi thật sâu, xách làn váy quay người đi thẳng. Lúc ngồi vào xe ngựa, nước mắt của nàng bắt đầu tràn xuống như đê vỡ. Hy vọng bộ váy xinh đẹp này sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp nhất về nàng, trong lòng nam tử ấy. Những ký ức về quãng thời gian khi còn ở Tri Dương ùa về, nàng còn chưa kịp quỳ lạy cảm ơn công ơn dưỡng dục của mẫu thân, có lẽ khi biết tin này, bà sẽ đau lòng lắm. Quanh đi quẩn lại, ký ức trong lòng nàng chỉ có một người đó, từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Nước mắt cứ rơi mãi không ngừng. Ma ma ngồi trong kiệu cùng nàng khuyên can được mấy câu, thấy nàng cứ khóc hoài như vậy thì không buồn nhìn nữa. Hành trình đi đến nước Miện kéo dài hơn hai tháng. Họa Nhiên gầy đi trông thấy vì đường dài lao lực. Mặc dù mỗi ngày chỉ ngồi trên xe ngựa, nhưng đi đường xóc nảy, khí hậu ẩm ướt và lạnh giá khiến nàng không chịu nổi. Chẳng được mấy hôm, nàng bị sốt. Trong những hình ảnh gián đoạn cuối cùng của Họa Nhiên lúc tỉnh tỉnh mê mê, nàng chỉ nhớ sáng ngày hôm đó, trời vẫn mưa rả rích, xe ngựa mắc kẹt trong vũng bùn khi đi qua một con đèo dốc đứng. Mấy binh sĩ đẩy phía sau xe, phu xe liên tục thúc giục nhưng con ngựa vẫn không chịu nhúc nhích. Ma ma lo lắng kéo rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, bà ấy thở dài: “Sao lại trắc trở thế này? Qua được ngọn đồi này là đến nước Miện rồi. Khí hậu ở đó ấm nóng hơn, sức khỏe của cô nương mới khá hơn được. Họa Nhiên mơ màng mở mắt ra, nhìn màn mưa lâm thâm ngoài cửa sổ, núi rừng xanh mướt phủ sương mù. Phải chăng đó là những hình ảnh cuối cùng của cố hương mà nàng nhìn thấy được. Họa Nhiên cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm, ngoài cửa xe rung lắc dữ dội, tiếng quát tháo của phu xe văng vẳng bên tai. Không biết có phải con ngựa kéo xe bị đánh đau hay không, nó hí lên một tiếng đầy khó chịu, chiếc xe lao vút về phía trước, ma ma đang đứng cạnh cửa xe cũng bị hất ra ngoài. Họa Nhiên hoảng sợ bám chặt lấy thành ghế, cơ thể va đập vào thành xe làm Họa Nhiên hôn mê ngất xỉu. Phía sau lưng là tiếng hét thất thanh của đám người, tiếng ngựa hí lên như đau đớn và tuyệt vọng, không gian xung quanh nàng rốt cuộc cũng lặng thinh. *** Không biết bao lâu sau, Phượng Nhã mở mắt ra. Nàng ngẩn người một lúc mới nhận ra mình đang tựa bên tảng đá Tam Sinh, cạnh dòng Vong Xuyên dưới Địa Phủ. Sao lại xuống đây rồi? Mà khoan đã, ký ức vừa mới xuất hiện trong đầu nàng là sao? Chẳng nhẽ đó là kiếp đầu tiên mà nàng xuống nhân giới? Phượng Nhã nhíu chặt mày, túm váy hùng hổ xông vào điện Diêm Vương, nhìn thấy Diêm Vương đã ngồi sau bàn lớn phê sổ con, nàng chỉ tay quát lớn: “Diêm Vương, rốt cuộc là ông giở trò gì rồi hả? Người đàn ông râu dài giật mình rơi cả bút, trong lòng ông ta tự nhủ không ổn rồi, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ cười cợt, vội vàng bước xuống chào Phượng Nhã. “Cô cô Phượng Nhã đã dạo chơi ở nhân giới về rồi đấy ư? Phượng Nhã túm lấy cổ áo ông ta, hừ lạnh: “Có phải ông giở trò gì trên người ta đúng không? Đừng giả vờ giả vịt nữa. Diêm Vương vội xua tay: “Làm gì có, cô cô Phượng Nhã đừng đổ oan cho ta. Cô cũng biết kiếp số liên quan tới chiến thần là thiên kiếp kia mà. Đừng nói Diêm Vương ta, mà cho dù Ngọc Hoàng, Vương Mẫu cũng không có cách gì tác động. “Vậy tại sao ta…? Nói đến đây, Phượng Nhã hơi cứng họng. Sao nàng có thể nói nghi ngờ trong lòng mình được đây? Trước khi bước vào cửa luân hồi, nàng đã động tay một chút lên chén canh Mạnh Bà, theo lý mà nói, nàng sẽ đầu thai với toàn bộ ký ức của Phượng Nhã mới phải. Nào ngờ Họa Nhiên trong kiếp số dưới nhân gian lại là một cô bé ngây ngô, không có chút phong phạm nào của cô cô phượng hoàng từng làm mưa làm gió khắp tam giới. Phượng Nhã vò đầu bứt tai, chẳng lẽ pháp lực của mình không đủ sức hóa giải canh Mạnh Bà nữa rồi? Mà khoan đã, nhớ tới nghi hoặc đầu tiên sau khi mình tỉnh lại, Phượng Nhã trừng mắt, nhìn về phía Diêm Vương: “Vậy tại sao ta lại xuống đây? Rõ ràng chỉ mới sống mấy năm, vẫn còn đang yên ổn, chẳng lẽ ở nhân giới ta đã thăng thiên rồi? Diêm Vương cười khổ không kể đâu cho hết: “Cả ngày nay ta bề bộn công vụ nên cũng không biết chuyện. Nhưng nếu cô cô quay lại đây, có lẽ kiếp sống ở nhân gian đã tận. Phía sau điện có kính Lăng Hoa, có thể nhìn thấy quá khứ và hiện tại diễn ra ở nhân gian. Nếu cô cô thắc mắc, người có thể tự mình xem thử.