Bàn tay đang nắm lấy tay nàng chợt buông ra, ánh mắt Tĩnh Duyên như biến đổi, nhìn nàng đầy hằn học: “Đến muội cũng khuyên ta như vậy? “Muội thử đặt mình vào vị trí ta xem? Nếu như ta bỏ đi, phụ mẫu ta sẽ sống như thế nào? Doãn Kha sẽ ra sao? Bao nhiêu người chịu liên lụy vì ta kia chứ? Nếu ta chỉ nghĩ đến bản thân, ta đã bỏ đi từ lâu rồi. Tĩnh Duyên gần như phát điên lên: “Người ngoài cuộc nói gì cũng dễ dàng. Ta thà rằng bỏ mạng nơi đất Miện cũng không muốn ảnh hưởng tới gia đình. Muội có hiểu không? “Muội hiểu chứ. Họa Nhiên vội gật đầu: “Muội biết hiện tại tỷ đang rất bế tắc. Nhưng chỉ cần chúng ta bình tĩnh lại, muội, tỷ, phụ thân của tỷ và Doãn Kha, bốn người chúng ta cùng nhau nghĩ ra cách được mà. “Cách ư? Tĩnh Duyên cười ha ha thành tiếng, mái tóc rối vương trên mặt mình nàng ấy cũng không buồn để ý. Đột nhiên, Tĩnh Duyên tóm lấy tay Họa Nhiên, khóc nức nở van nài: “Họa Nhiên à, nếu nói có cách thì chỉ có cách duy nhất này thôi. Muội… muội có thể thay ta gả cho tên Vương tử kia không? “Họa Nhiên à, chính hắn cũng nói một trong hai chúng ta kia mà. Hắn đã hỏi muội có muốn thay thế ta đó thôi. Rõ ràng hôm đó có cả tỷ và muội, tại sao người khổ sở bây giờ lại là tỷ kia chứ? Bàn tay Tĩnh Duyên siết chặt lấy tay nàng, đôi mắt mừng rỡ như tìm ra lối thoát: “Đúng vậy, chỉ cần muội đồng ý mà thôi. Không phải mọi chuyện sẽ được giải quyết sao? Dù gì muội cũng không có ý trung nhân, còn ta, ta sắp đính hôn với Doãn ca ca rồi mà. Chàng ấy thương ta như vậy, nếu như ta rời đi, chàng ấy biết sống như thế nào? Họa Nhiên, nể tình chúng ta lớn bên nhau từ bé, muội tác thành cho chúng ta được không? Xem như tỷ cắn rơm cắn cỏ lạy muội, ân tình của muội tỷ sẽ không bao giờ quên, kiếp sau sẽ báo đáp cho muội. Họa Nhiên rời khỏi khách điếm như thế nào, nàng cũng không nhớ rõ. Tiếng khóc xen lẫn tiếng cười của Tĩnh Duyên vẫn văng vẳng bên tai. Mặc cho Trịnh tú tài khuyên nhủ, nàng ấy cũng không chịu buông tay. Mãi đến khi Doãn Kha quay lại, Tĩnh Duyên mới chịu nghe lời hắn. Lúc rời đi, Trịnh tú tài liên tục lau nước mắt, hy vọng nàng đừng để bụng vì thần trí tỷ ấy đã không còn tỉnh táo, có lẽ ông phải tìm mấy đại phu chuyên trị các bệnh về đầu óc mới được. Vị tú tài cầm thước đứng trên bục giảng ngày nào, hôm nay bỗng già đi trông thấy. Bước chân nàng lững thững đi qua đoạn phố phường tấp nập. Kinh thành rộng lớn đến nhường này nhưng không có một chỗ nào cho nàng. Không biết từ lúc nào, Họa Nhiên đã dừng lại trước cửa hàng vải của phụ thân, nhìn ông cúi đầu cười xởi lời với một người quan khách. Sau khi tiễn người đó ra ngoài, quản sự lo lắng lại gần hỏi: “Thế nào rồi đại nhân, họ đã đồng ý cấp phép cho chúng ta chưa? Lý Đại lắc đầu, nhíu mày thật chặt: “Vẫn giọng điệu úp úp mở mở đó thôi. Bọn chúng còn muốn kiếm chác từ chỗ chúng ta nhiều hơn đấy. Quản sự đưa sổ sách cho ông, không nhịn được buột miệng thở than mấy tiếng: “Lúc nãy tiểu nhân nghe được mấy hàng quán xung quanh kháo nhau rằng, con gái của Trịnh tú tài được một Vương tử để ý. Quan lại trong kinh nô nức tới lấy lòng ông ta. Nghe bảo chỉ cần Trịnh cô nương đồng ý đi theo vương tử về nước Miện, tương lai sau này của gia đình ông ta không cần lo lắng nữa. Quan lại địa phương sẽ hết lòng giúp đỡ, muốn làm giấy tờ cũng dễ dàng. Đại nhân có quen với Trịnh tú tài, chi bằng tới nhờ ông ấy giúp đỡ thử xem sao? Lý Đại ngẫm nghĩ một hồi, thấy bản thân cũng không có kế sách nào tốt hơn. Ông quay đầu định đi tìm Trịnh tú tài xem thử thì thấy Họa Nhiên đã đứng sau lưng từ khi nào. Lý Đại giật mình, nhướng mày cao: “Con bé này, lù lù xuất hiện làm người ta giật mình thế hả? Con tới đúng lúc lắm, dẫn cha tới gặp Trịnh tú tài đi con. Họa Nhiên ủ rũ cúi đầu, thấp giọng đáp: “Nhà Trịnh tú tài đang có chuyện. Có lẽ sư phụ không có thời gian tiếp chuyện với cha đâu. Đợi khi nào yên ổn, con sẽ dẫn cha tới gặp ông ấy. “Có chuyện? Chuyện gì được? Lý Đại tỏ vẻ không hiểu: “Miếng bánh từ trên trời rơi xuống như thế mà? Chẳng lẽ… con gái ông ta không đồng ý? Nói tới đây, ông bật cười mỉa mai: “Đúng là nuôi ong tay áo, một lũ lúc nào cũng chỉ nghĩ cho mình. Nuôi lớn ăn học tốn bao nhiêu tiền của, bây giờ lại vì cái gọi là tự do yêu đương mà ảnh hưởng gia đình, phá hỏng tiền đồ của cha nó. Quả là bất hiếu. Ông liếc mắt nhìn Họa Nhiên một cái: “Con cũng đừng học mấy thói hư hỏng đó. Nếu như miếng bánh này rơi xuống đầu con thì tốt rồi. Ta đỡ phải lo lắng tới chuyện hôn sự của con nữa, gả cho Vương tử của một nước, chẳng phải cả nhà ta cũng trở thành thông gia của hoàng thân quốc thích đó sao, ra đường quan lại cũng nể mặt mấy phần. Nói không chừng việc đăng ký cửa hàng cũng được thông qua đấy. Đúng là tiếc thật. Lý Đại tặc lưỡi tiếc nuối một hồi, cuối cùng mới chịu quay vào sảnh. Họa Nhiên trở về nhà nhốt mình trong phòng suốt một đêm. Sáng hôm sau, nàng thay quần áo mới, hỏi đường đi tới nhà Doãn phủ. Sau khi nô tài gác cửa vào truyền lời, khoảng một chén trà sau, Doãn Kha mới xuất hiện trước cửa. Thấy hắn tiều tụy đi trông thấy, tuy ánh mắt vẫn tỉnh táo có thần, nhưng sắc mặt nhợt nhạt và viền mắt thâm đen thì khó mà giấu được. Doãn Kha cười nhẹ dẫn nàng vào trong phủ. So với phủ đệ ở Tri Dương, Doãn phủ ở kinh thành nhỏ hơn tầm một nửa, có điều trang trí bên trong lại vô cùng thanh nhã, mai trúc tốt tươi, cá bơi dưới nước. Doãn Kha dẫn nàng tới một đình thủy tạ, tự tay châm cho nàng một chén trà nóng rồi mới hỏi: “Sao hôm nay muội lại tới đây vậy? Muội không báo trước khiến ta bất ngờ đấy. Họa Nhiên mím môi, tinh nghịch nói: “Muội nghe mọi người nói rằng hôm nay là ngày hưu mộc của quan lại. Đoán là huynh được nghỉ nên muội mới mạo muội tới tìm. “Tính ra, đây là lần đầu tiên muội tới Doãn phủ nhỉ? Diện tích không lớn bằng nhà muội, cũng không có nhiều đình các bằng, nhưng mà mấy khóm mai gốc trúc này là thành quả chăm sóc của ta đấy, chắc chắn nhà muội không có đâu. Hiếm khi Doãn Kha biết nói đùa như vậy, Họa Nhiên cũng không nhắc tới những chuyện mà hai người muốn tránh. Sáng hôm đó, hai người chỉ ngồi trong đình thủy tạ ngắm lá rơi, uống hết một chung trà hoa nhài mới, Họa Nhiên mới nói lý do mình có mặt ở đây. “Muội nghe nói Vương tử vẫn chưa ngỏ lời xin Hoàng thượng người nào, nếu vậy chúng ta vẫn có cơ hội đổi người đúng không ạ? Doãn Kha thở dài: “Về nguyên tắc thì đúng là như vậy. Nhưng mà người được lựa chọn phải vừa ý Thát Tử, hơn nữa người đó cũng phải đồng ý sẽ rời khỏi Tuy Hòa. Muốn thỏa mãn được hai điều kiện này thì không phải chuyện dễ. “Ta đã thử giới thiệu hai cô nương xinh đẹp có gia cảnh khó khăn, đồng ý đi tới nước Miện, chỉ cần đồ sính lễ để lại cho người nhà. Nhưng mà Thát Tử lại hết sức khó chơi, hắn lại không vừa mắt. Họa Nhiên chợt cắt ngang lời hắn: “Muội… muội có một ứng viên, có thể sẽ thỏa mãn yêu cầu. Vẻ mặt Doãn Kha hơi nghi hoặc, hắn hỏi lại: “Người đó là ai? Họa Nhiên khẽ cắn môi thật chặt. Cảm giác đau đớn nơi bờ môi giúp nàng thêm can đảm, đầu mũi chua xót và trái tim như bị ai bóp nghẹt, hóa ra cảm giác chia ly khó chịu đến nhường này. Họa Nhiên cố giữ cho mình tự nhiên nhất có thể, híp mắt khẽ cười: “Người đó… là muội đấy.