Đêm khuya thanh vắng.

Nơi đình viện phía sau cửa hàng vải Lý gia lại thêm phần quạnh hiu.

Họa Nhiên bưng hộp cơm quay lại đặt bên ngoài phòng bếp. Hai bà tử đã về nhà từ lâu. Nàng dẫn Doãn Kha ra cổng sau, đưa cho hắn chiếc đèn lồng trong tay, giục hắn về nhà nhanh kẻo muộn:

“Hôm nay huynh mệt lắm phải không? Ngày mai còn phải đi làm nữa, huynh về nghỉ ngơi sớm một chút.

Doãn Kha dừng lại trên bục cửa, cầm chiếc đèn lồng nhỏ trong tay, ánh lửa le lói hắt lên khuôn mặt góc cạnh ngày càng thêm trưởng thành của hắn, ánh mắt hơi dịu đi một chút, hắn khẽ thở dài: “Xin lỗi muội. Đáng lẽ hôm nay phải đưa muội đi chơi thật vui, không ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy.

Họa Nhiên lắc đầu, cười xòa: “Chuyện không ai mong muốn cả mà. Huynh không cần phải cảm thấy có lỗi.

Nàng chần chừ một thoáng rồi mới hỏi: “Chuyện của Vương tử nước Miện, Hoàng Thượng đã đồng ý với yêu cầu của hắn rồi sao?

“Vẫn chưa. Nhưng nếu hắn mở lời…

Giữa thành công của một chuyến ngoại giao với một nữ tử vô cùng nhỏ bé, chắc chắn không cần phải nghĩ Hoàng Thượng sẽ chọn như thế nào. Doãn Kha không muốn tâm trạng nặng nề của mình làm ảnh hưởng tới nàng.

Chiếc đèn lồng leo lắt soi đường cho hắn rời khỏi con ngõ hẻm.

Họa Nhiên đứng đó nhìn theo một lúc lâu, đến khi không nhìn thấy gì nữa mới chịu quay vào nhà.

Từ sau ngày hôm đó, Họa Nhiên gần như không gặp được Doãn Kha. Mấy lần Tĩnh Duyên lo lắng chạy sang hỏi nàng có biết thêm tin tức gì không, nàng đều lắc đầu ái ngại.

Có một hôm nàng đi theo quản sự tới tửu lâu đưa sổ sách cho phụ thân thì thấy Doãn Kha đang ngồi với đồng liêu. Hắn thoải mái tươi cười, liên tục nâng chén mời bọn họ.

Họa Nhiên chần chừ ở bên ngoài một lúc, nửa muốn quay về nhà, nửa lại muốn đợi khi hắn tan tiệc, nàng có thể nói với hắn đôi câu.

Có hai nam tử mặc áo đỏ quan phục tương tự như Doãn Kha bước ra. Một người chuếnh choáng say tựa vào người còn lại. Lúc đi ngang qua người Họa Nhiên, nàng nghe bọn họ cười cợt nói với nhau:

“Thằng nhóc Doãn Kha này đúng là ngựa non háu đá. Nó nghĩ sao lại muốn nhờ chúng ta cùng nhau nói giúp trước mặt Hoàng Thượng chứ? Ai rảnh lại rước việc vào người? Chỉ là một cô gái thôi mà. Được trở thành người của Vương tử là phúc của nàng ta, có gì mà làm kiêu làm giá?

Người kia cười hà hà, đáp lại: “Kệ thôi, nó mời chúng ta ăn uống thì cứ ăn uống vậy. Không dưng được ăn nhậu miễn phí kia mà…

Tiếng cười gian xảo của họ vang vọng từ sau lưng, Họa Nhiên cắn chặt bờ môi, không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.

Hắn vốn không phải là người thích quảng giao như vậy, càng không phải là người luồn cúi để nhờ vả người ta.

Phải chăng sau nụ cười kia, hắn cũng khổ tâm lắm.

Họa Nhiên nhìn lên chàng nam tử bên khung cửa thêm một lúc, cuối cùng cũng đành rời đi trước.

Đối diện với tửu lâu có một hàng bánh rán thơm lừng. Đây là món khoái khẩu của Tĩnh Duyên. Nghĩ vậy, Họa Nhiên dừng lại mua thêm hai gói bánh, chuyển hướng đi về phía khách điếm mà Tĩnh Duyên đang ở.

Trước cửa khách điếm, Trịnh tú tài vừa tiễn một đại phu ra ngoài, gương mặt không bớt vẻ lo âu.

Họa Nhiên vội chạy lại gần, lo lắng hỏi: “Sư gia, Tĩnh Duyên không khỏe sao ạ?

“Là Họa Nhiên đấy à?

Trịnh tú tài thấy nàng thì thở dài một hơi: “Con đến đúng lúc lắm. Lên nói chuyện với Tĩnh Duyên đi, tình hình con bé không ổn lắm.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, từ đầu đến đuối, đôi mày của Trịnh tú tài vẫn luôn nhíu chặt: “Từ hôm đó về, Tĩnh Duyên không ăn uống được gì, sang hôm sau thì đổ bệnh, liên tục sốt cao. Ta phải mời đến lang y thứ ba, bệnh tình của con bé mới đỡ hơn một chút.

“Đúng là họa vô đơn chí, ai mà ngờ chuyến đi tới kinh thành lần này lại tai ương như vậy.

“Sư gia, đã có người tới nói chuyện với người rồi sao?

Trịnh tú tài gật đầu: “Chuyện hôm đó đã đồn khắp kinh thành. Mặc dù Thát Tử chưa đề cập chuyện này với Hoàng Thượng, nhưng không ít quan lại muốn xây dựng quan hệ với hắn ta cũng lân la tới đây để tìm ta.

“Bọn họ nói việc này không thể tránh khỏi được. Nếu như Tĩnh Duyên dám bỏ trốn hay phản kháng, chỉ sợ cả gia đình sẽ sống không yên thân. Còn nếu nó đi theo Thát Tử, bọn họ cam đoan sẽ giữ cho ta một chức sư gia ở tri phủ Tri Dương.

Ông đưa ống tay áo lên chấm nước mắt: “Ta đã từng tuổi này, mong cầu gì thăng quan tiến chức nữa. Phu thê ta chỉ có một đứa con gái là Tĩnh Duyên, ta chỉ mong nó sống một đời bình an, vui vẻ. Nhưng mà sau khi Tĩnh Duyên nghe bọn họ nói vậy, con bé không còn phản kháng nữa, giống như chấp nhận số phận phải rời đi.

“Có điều, trong đôi mắt nó cũng không còn sức sống. Chẳng khác nào một con rối bằng vải mặc người ta sắp xếp. Ôi chao, ta đã nói với nó rồi, con cứ bỏ trốn đi, đi tới một nơi thật xa, đừng lo cho cha mẹ. Ta tin nước ta vẫn còn quốc pháp, bọn họ không thể làm hại đôi phu thê già được. Nhưng mà con bé vẫn không nghe.

Hai người dừng lại trước bục cửa, Trịnh tú tài cầm lấy tay nàng, giọng nói run run như nài nỉ: “Con vào với con bé đi. Nếu được con khuyên giúp ta vài câu. Mọi chuyện còn lại cứ để ta sắp xếp.

Họa Nhiên ngơ ngác gật đầu.

Nàng bước vào phòng của Tĩnh Duyên. Cửa sổ khép hờ, ánh nắng bên ngoài chỉ hắt vào phân nửa làm căn phòng mờ tối.

Trên giường ngủ ở chính giữa phòng, có bóng người đờ đẫn tựa lên đầu giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Họa Nhiên thấy cay nơi đầu mũi. Nàng cầm hai túi bánh rán bước về phía đó, tự xốc lại tinh thần, mỉm cười với người kia:

“Tĩnh Duyên à, xem muội mang tới cái gì nè. Đây là bánh rán kinh thành mà tỷ thích nhất đấy. Muội cũng chưa ăn thử, nhưng mà người xếp hàng mua ở đó rất đông, có lẽ bánh rán này ngon lắm.

Đôi mắt không có tiêu cự của Tĩnh Duyên di chuyển nhìn về phía nàng. Mãi một lúc sau nàng ấy mới định thần lại được, khóe miệng gượng cười:

“Là Họa Nhiên đấy à?

Họa Nhiên kìm nén không để mình rơi nước mắt ở trước mặt nàng ấy, nàng cầm một miếng bánh rán đưa sang:

“Tỷ ăn một miếng thử xem, thơm lắm này.

Tĩnh Duyên hơi tránh đầu: “Cảm ơn muội. Nhưng mà ta không muốn ăn, muội ăn giúp ta nhé.

Họa Nhiên nhìn sắc mặt nhợt nhạt và tiều tụy của nàng, lo lắng nói: “Tỷ không ăn sao mà khỏi bệnh được? Nếu tỷ không thích bánh rán, đối diện có một quán cháo rất ngon, muội sang mua cháo cho tỷ nhé.

Họa Nhiên đứng dậy định đi, nhưng lại bị Tĩnh Duyên kéo lại, bàn tay vốn trắng nõn mịn màng, giờ gầy gộc xanh xao.

Nàng ấy thở dốc mấy hơi rồi từ chối: “Tỷ không có hứng ăn. Khi nào thấy đói, tỷ sẽ nhờ phụ thân ra ngoài mua được mà.

Ánh mắt nàng ấy mờ mịt nhìn về phía nàng: “Muội ngồi đây chơi với tỷ một lúc. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng tỷ muội ta được trò chuyện cùng nhau, không nên lãng phí vào chuyện đó.

Từng câu chữ giống như lời trăn trối khiến cho Họa Nhiên không chịu nổi, nàng bật khóc, lắc đầu liên tục: “Tỷ đừng nói vậy. Tỷ hãy trốn đi đi. Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, tỷ trở về thành Tri Dương xa xôi, chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau kia mà.