“Ta… pháp luật Tuy Hòa có thể bảo vệ cho ta không? Hắn ta làm vậy có khác nào cướp đoạt, cưỡng ép dân nữ chứ? Họa Nhiên, ta phải làm sao đây?

Nhìn Tĩnh Duyên nức nở khóc nấc lên, Họa Nhiên cũng không thể làm gì hơn, ngoài ôm lấy vỗ về nàng ấy.

Nhận thức của nàng chỉ dừng lại trong viện nhỏ Lý gia nơi Tri Dương xa xôi, nàng đâu biết ở kinh thành mọi người sẽ sống như thế nào. Nhưng nhìn dáng vẻ hốt hoảng và cung kính của Doãn Kha ngày hôm nay, chỉ e mọi chuyện không đơn giản.

Vỗ về một lúc Tĩnh Duyên mới ngủ yên, nàng rầu rĩ đi ra khỏi viện thì nhìn thấy cha mình đang đứng nói chuyện với quản sự cửa hàng ở kinh thành. Vẻ mặt hai người đều đăm chiêu, khó nghĩ.

“Đại nhân, mấy quan lại ở kinh thành khó chơi quá, tiền không lấy, gặp cũng không cho. Tiểu nhân chưa từng thấy quan lại ở đâu khó tiếp xúc giống như ở kinh thành. Không biết việc cấp phép cho cửa hàng tơ lụa có thể diễn ra suôn sẻ không?

Lý Đại vuốt chùm râu trên mặt, miệng chửi thầm mấy tiếng: “Nhà họ Dương đã mở được cửa hàng đầu tiên. Bọn chúng rêu rao nhiều lắm. Cửa hiệu ở các thành trì cũng quảng bá chuyện này. Dù gì việc mở được cửa hàng ngay dưới chân thiên tử cũng đồng nghĩa với việc chất lượng vải lụa nhà họ tốt. Cho nên doanh số bán ra ở các địa phương đều tăng cao, có nơi vượt quá cửa hàng của Lý gia ta rồi.

Lý Đại bắt tay sau lưng, đi qua đi lại mấy vòng như suy nghĩ: “Ông chuẩn bị một phần quà hậu hĩnh giúp ta, tối nay ta sẽ tự mình đến nhà của Tri phủ đại nhân xem thử.

Quản sự nghe vậy thì vội đi sắp xếp.

Lúc quay người lại, Lý Đại bắt gặp Họa Nhiên đang rụt rè đứng sau. Ông hơi nhíu mày, gắt nhẹ: “Con đứng đấy làm gì cả? Không phải nói hôm nay ra ngoài chơi hay sao?

Đột nhiên nhớ tới Doãn Kha vừa mới nhậm chức ở Hộ Bộ, ông hơi dịu giọng: “Này, lát nữa thằng nhóc nhà họ Doãn có ghé qua đây không?

Họa Nhiên ngập ngừng một chút: “Có lẽ là có ạ.

Lý Đại đi tới trước mặt nàng, thấp giọng nói: “Con thử dò hỏi nói xem thử có quen biết Tri phủ ở kinh thành hay không. Cha cũng biết nó mới ra làm quan, các mối quan hệ còn chưa nhiều, nhưng mà dù sao cũng có tiếng Thám Hoa, có lẽ bọn họ sẽ nể mặt.

“Chuyện này…

Họa Nhiên mím môi. Vốn dĩ nàng đi ra ngoài muốn tìm phụ thân để hỏi chuyện về Vương tử nước Miện. Không ngờ ông lại đề cập chuyện nhờ vả Doãn Kha. Bây giờ hắn còn đang bận rộn giải quyết đống rắc rối do hai người để lại, nếu còn nhắc tới chuyện này nữa, chỉ sợ sẽ khiến hắn mệt thêm.

Nhìn thấy vẻ chần chừ của Họa Nhiên, Lý Đại nhìn nàng từ trên xuống, ánh mắt hơi khó chịu: “Sao nữa, cha chỉ nhờ con có chút việc mà đã đắn đo như vậy? Con nên nhớ mình là người Lý gia, cha nuôi con sống nhung lụa từ bé, chưa bao giờ bắt con phải làm thêm việc gì. Chưa nói đến việc trả lại ơn sinh thành cho cha mẹ, chỉ riêng việc Lý gia còn thì tương lai của con và mẹ con mới còn thôi, cũng đủ để toàn bộ thành viên Lý gia phải dốc hết sức cho thương vụ lần này rồi.

“Con cứ liệu đó mà làm.

Lý Đại nói xong thì hậm hực rời đi, để lại Họa Nhiên đứng thần người một lúc.

Đến khi trời chập tối, Doãn Kha mới xuất hiện trước cửa nhà Lý gia. Họa Nhiên lén đưa hắn vào nhà bằng cửa sau.

Vừa mới nhìn thấy người kia tới, Tĩnh Duyên nhảy từ trên giường xuống, chạy thẳng tới trước mặt Doãn Kha, nắm lấy ống tay áo của hắn, lo lắng hỏi:

“Chuyện thế nào rồi ạ? Tên Vương tử đó đã từ bỏ ý định đó chưa huynh?

Họa Nhiên rót một ly trà đưa tới người trước mặt: “Tĩnh Duyên tỷ tỷ à, tỷ xem sắc mặt huynh ấy tái nhợt hết cả rồi. Đợi một chút rồi hỏi chuyện được không?

Doãn Kha nhận lấy ly trà nàng đưa tới, cười cảm ơn: “Ta không sao, muội đừng bận tâm.

“Sao có thể không bận tâm được chứ? Lúc này, Tĩnh Duyên cũng hơi xấu hổ vì mình vồn vã quá, nàng ái ngại nhìn về phía Họa Nhiên: “Chắc là Doãn sư huynh còn chưa ăn gì đâu? Họa Nhiên à, muội nói nhà bếp chuẩn bị một phần cơm canh đầy đủ cho huynh ấy được không? Ta không biết bài trí trong nhà muội nên không biết xuống phòng bếp thế nào.

Họa Nhiên gật đầu rời đi ngay.

Đi lên kinh thành đợt này hơi vội vã, cho nên Họa Nhiên không dẫn theo nha hoàn, các nha hoàn trong phủ đều phục vụ ở cửa hàng trước mặt, chỉ còn lại một bà tử chuyên dọn dẹp trong viện và một đầu bếp lo cơm nước mà thôi.

Cơm tối vẫn còn hâm trên bếp. Đầu bếp nhanh chóng dọn ra khay, ba món mặn, một món canh nóng hổi.

Họa Nhiên cẩn thận bưng về phòng. Bước chân đưa lên sắp bước qua bậc cửa, đột nhiên nàng thấy Tĩnh Duyên lao tới ôm lấy nam tử cao lớn trước mặt mình.

Nước mắt như vỡ đê, tiếng khóc nức nở đáng thương của nàng ấy vang ra khỏi phòng.

Gần như theo bản năng, Họa Nhiên rụt người lại, nép người sau cánh cửa.

Tiếng nấc thút thít không ngừng được: “Doãn Kha, muội phải làm sao đây? Muội biết sai rồi, bây giờ muội dập đầu nhận lỗi với hắn ta ba ngày ba đêm có được không? Xin hắn bỏ qua cho muội lần này thôi. Sau này muội sẽ không dám ăn nói bất cẩn như vậy nữa.

“Hu hu, muội không muốn đi tới nước Miện, muội càng không muốn gả cho tên cặn bã đó đâu.

Sắc mặt của Doãn Kha thoáng nặng nề, bàn tay buông thõng từ từ đặt trên vai người kia, vỗ nhẹ: “Ta sẽ cố hết sức. Mấy vị quan lớn tuổi trong Hộ Bộ ta quen cũng rất có tiếng nói, ta sẽ thử nhờ họ nói vài lời trước mặt Hoàng Thượng xem sao.

Tĩnh Duyên vội vàng lau nước mắt, hấp tấp nói:

“Huynh tìm mấy cô gái xinh đẹp, mấy cô nàng ở thanh lâu ấy, đưa tới cho hắn thử xem sao? Hắn… hắn ta gặp được người xinh đẹp hơn, biết đâu sẽ buông tha cho muội.

Doãn Kha thở dài một hơi, siết lấy vai của Tĩnh Duyên, đẩy nàng ra xa một chút: “Tĩnh Duyên à, muội bình tĩnh lại đi.

“Không phải cô gái nào cũng muốn rời xa quê hương, đi tới nước Miện đâu. Trừ khi tìm được người nguyện ý, nếu không chúng ta cũng không thể cưỡng ép người ta được.

Tĩnh Duyên chợt ôm mặt hét lên: “Nhưng mà hắn ta đang ép muội, Hoàng Thượng cũng ép muội. Có ai hỏi muội có bằng lòng hay không đâu chứ?

“Tĩnh Duyên, ta sẽ cố hết sức. Dù bằng cách nào đi nữa, ta…

“Muội không cần. Muội không đi, cho dù Hoàng Thượng có ép muội, thà rằng muội treo cổ tự sát chứ không đi sang nước Miện man rợ kia đâu.

Cảm xúc của Tĩnh Duyên đang dần mất kiểm soát, Họa Nhiên chần chừ một lúc rồi cũng bước vào phòng, đặt hộp thức ăn lên mặt bàn, nàng bèn khuyên nhủ:

“Tĩnh Duyên, tỷ đừng nghĩ quẩn. Chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết kia mà. Chúng ta cùng nhau cố gắng có được không? Tỷ đừng nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất…

Tĩnh Duyên hất tay của nàng ra, đôi mắt đỏ bừng đầy chỉ máu, cơn tức giận và lo âu lấn át toàn bộ lý trí của nàng ấy: “Nói thì hay lắm. Bởi vì đó không phải là muội nên muội mới có thể khuyên ta. Nếu là muội, muội có sợ không chứ? Giống như lúc hắn ta hỏi muội có muốn đi sang nước Miện thay ta không, chẳng phải muội cũng im thin thít là gì?

“Tĩnh Duyên!

Doãn Kha hét lên. Giọng nói trầm khàn không kém phần uy nghiêm rốt cuộc cũng đánh thức Tĩnh Duyên trong cơn bấn loạn.

Nàng ấy sững người trong chốc lát rồi đờ đẫn ôm chầm lấy Họa Nhiên, khóc còn nhiều hơn trước: “Ta không cố ý nói vậy, hu hu, chỉ là… chỉ là ta bế tắc quá nên mới nói vậy thôi. Muội đừng trách ta mà.