Tĩnh Duyên sợ hãi níu chặt lấy vạt áo của Doãn Kha. Ánh mắt run lên, lo lắng hỏi: “Chúng ta… chúng ta phải tới sao? Cả đại sảnh của tửu lâu đều nhìn về phía này, có người lo lắng bất an, lại có người muốn nhìn xem trò vui của họ. Trước tình thế đó, bọn họ khó có thể rời đi. Doãn Kha mím chặt môi, gương mặt căng cứng vì kìm nén. Trong đầu hắn suy nghĩ, tránh né không phải là cách hay, chi bằng bọn họ cứ tới đó xem thử rốt cuộc đối phương muốn làm gì. Doãn Kha vỗ nhẹ lên tay của Tĩnh Duyên, trấn an hai người: “Đừng sợ, có ta ở đây rồi. Ba người đi theo người hầu nọ bước tới dãy bàn ở chính giữa đại sảnh. Vương tử Thát Tử của nước Miện đang nhàn nhã ngồi ở vị trí trung tâm. Xung quanh hắn ta có hai người mặc quần áo lụa là, Doãn Kha nhớ họ cũng giữ một chức quan không nhỏ, đi theo tháp tùng Thát Tử tới nước ta. Doãn Kha chắp tay lại, hơi cúi người hành lễ: “Chào Vương tử, xin lỗi vì đã quấy rầy nhã hứng của ngài. Ta và hai cô nương đây xin phép được thanh toán chi phí của ngài ở tửu lâu hôm nay, mong ngài đừng chấp nhặt. Đôi mắt của người đối diện hơi nheo lại, hắn ta ngả người ra sau, một lúc mới bật cười thành tiếng: “Tưởng ai, hóa ra là quan ở triều đình. Ta nhớ mình từng nhìn thấy cậu trong tiệc mừng Hoàng Thượng chiêu đãi nhỉ? Trí nhớ của hắn ta quả không tồi. Doãn Kha chỉ là một vị quan rất nhỏ mới nhậm chức, ngay cả tư cách để giới thiệu trước mặt Vương tử còn không có. Vậy mà chỉ lướt qua nhau trong bữa tiệc, người này vẫn có thể nhận ra. Doãn Kha hơi dè chừng, tuy nhiên nếu hắn ta đã biết thân phận của mình rồi, có lẽ hắn ta sẽ nể mặt hơn. Doãn Kha khẽ cười, nói tiếp: “Tạ Vương tử vẫn còn nhớ tới ta. Nếu vậy hôm nay ta phải làm tròn nghĩa vụ của chủ nhà, tiếp đãi ngài một bữa tiệc thịnh soạn mới được. Hai cô gái này không phải là người ở kinh thành mà là bạn nối khố của ta ở dưới quê. Xin phép cho hai cô ấy rời đi trước. Hắn nháy mắt ra hiệu cho Họa Nhiên. Khi ấy nàng mới vội cúi người hành lễ, kéo lấy tay Tĩnh Duyên rồi nói: “Dân nữ không làm phiền nhã hứng của Vương tử nữa, xin phép ngài. “Nhưng mà… Tĩnh Duyên lo lắng nhìn về phía Doãn Kha, nhưng lại bị Họa Nhiên kéo tay muốn dẫn nàng ra ngoài. Hai người mới đi được vài bước, phía sau lưng đã vang lên giọng nói ngả ngớn trầm khàn của người kia, khiến sống lưng của Họa Nhiên cứng đờ, lạnh buốt: “Khoan đã. Bản vương chưa cho phép hai ngươi rời đi đâu. Tĩnh Duyên vốn là người thẳng tính, từ bé lại được đôi phu thê phu tử nâng niu như hòn ngọc trong tay, trước giờ chưa phải nhún nhường đến mức này. Nàng nhịn không nổi nữa, quay người lại tức giận lên tiếng: “Ngài đừng có quá đáng. Chúng ta là con dân Tuy Hòa, không phải là người Miện các ngài mà phải có sự cho phép của ngài mới được đi. Đây là kinh thành Tuy Hòa, mong ngài đừng quá phận. Gương mặt Doãn Kha hơi tái nhợt. Họa Nhiên không kịp bịt miệng cô nàng lại, chỉ còn cách lo lắng chắn trước mặt Tĩnh Duyên. Bàn tay bấu chặt lấy cổ tay người kia, làm Tĩnh Duyên đau đớn phải hít hà mấy tiếng, khi đó mới chịu thôi không nói nữa. Doãn Kha không dám chần chừ lâu hơn, hắn vội vén vạt áo, quỳ xuống trước mặt Vương tử Thát Tử, đầu cúi thấp: “Hai bằng hữu của ta mạo phạm Vương tử rồi. Họ chỉ là thôn nữ ở nông thôn, không hiểu rõ phép đối nhân xử thế. Chỉ mong Vương tử đừng trách phạt. “Doãn Kha, sao huynh lại… Tĩnh Duyên nhìn thấy Doãn Kha quỳ xuống cũng cuống lên. Nàng đang định chạy tới đỡ người kia lên thì cũng bị Họa Nhiên kéo quỳ xuống. Giọng nói của Họa Nhiên khẽ run lên: “Tỷ ơi, ta xin tỷ, tỷ đừng nói gì nữa. Nhanh nhận lỗi với người kia đi. “Nhưng rõ ràng chúng ta không sai mà… Trước mặt Tĩnh Duyên nhanh chóng xuất hiện một đôi ủng thêu mây bằng chỉ vàng lấp lánh, mũi ủng vuốt nhọn thẳng đứng khác hẳn với kiểu mà nam tử Tuy Hòa hay mang. Mũi giày dừng lại trước mặt nàng, trên đỉnh đầu cũng vang lên giọng nói âm trầm đến sợ: “Cô nói đúng đấy. Ở trên đất kinh thành Tuy Hòa này, bản vương không dám làm gì trái với luật pháp Tuy Hòa cả. Nhưng mà muốn ngỏ lời với Hoàng thượng xin một cô gái thì chẳng phải chuyện khó. Tĩnh Duyên hoảng hốt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt không giấu được vẻ kinh hoàng sợ hãi. “Vương tử, người đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với chúng tiểu nữ. Tiểu nữ không có ý mạo phạm ngài đâu. Họa Nhiên dập đầu liên liếp mấy cái, giọng nói run rẩy cố gắng lắm mới nói được hết câu. Thát Tử cười khẩy chuyển mắt sang nhìn cô gái quỳ bên cạnh: “Thế nào? Hay là ngươi muốn thay cho cô ta? Nếu không bản vương có thể dẫn cả hai người về. Nếu đã là tỷ muội tình thâm như vậy, trên đường đi cũng có thể bầu bạn với nhau, cùng hầu hạ bản vương cho tốt. Doãn Kha siết chặt bàn tay trong tay áo. Hắn nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt không còn chút máu của hai người họ, vẫn gắng gượng tỏ vẻ như trấn định, hắn tiến lại gần, cười khẽ: “Vương tử quá lời rồi. Thân phận của Vương tử cao quý, đến triều đình còn phải nể mặt ngài, chắc chắn cũng có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp muốn được gả cho ngài. Ta nghe Hoàng Thượng từng nhắc tới trong buổi tiệc hôm nọ, ngài đang tìm một vị hôn thê xứng đôi với Vương tử kia mà. Thát Tử nghe vậy mới hừ cười một tiếng, giọng điệu không còn gay gắt như vừa rồi. Hắn ta vuốt chiếc nhẫn Ban Chỉ trên tay, cười cợt: “Nam tử ba vợ tám người hầu, người Hoàng Thượng ban hôn cho ta dĩ nhiên sẽ là đích phu nhân, nhưng ta vẫn có thể tìm thêm mấy cô hầu nữa chứ. Doãn Kha tiếp tục bình tĩnh nói: “Nếu vậy Doãn Kha chắc chắn sẽ dốc hết sức mình, tìm những cô nương xinh đẹp ái mộ Vương tử để giới thiệu. Đảm bảo sẽ không khiến Vương tử thất vọng đâu. Thát Tử liếc mắt nhìn Doãn Kha một cái. Trong câu từ mà hắn vừa mới nói, hắn cố ý nhấn mạnh mấy chữ “xinh đẹp và ái mộ, chẳng phải đang ngầm chỉ Vương tử cướp đoạt dân nữ nhà lành khi họ không nguyện ý hay sao? Hắn ta phất tay quay người lại, lúc đi ngang qua người Doãn Kha, hắn ta hơi cúi mắt xuống, ánh mắt lạnh lùng như băng: “Vậy thì phải cảm ơn Doãn đại nhân trước rồi. Ta mỏi mắt mong chờ sắp xếp của đại nhân. Thát Tử quay trở lại ghế ngồi của mình, phất tay cho đoàn vũ công tiếp tục trình diễn. Lúc này, Doãn Kha mới vội vàng đỡ hai người kia dậy, thấp giọng dặn dò: “Ta phải ở lại tiếp đón hắn ta. Hai muội nhanh chóng về nhà trước đi. Lát nữa xong việc ta sẽ tới. Đừng lo lắng quá, cũng đừng suy nghĩ nhiều. Lần này, Tĩnh Duyên không dám nói thêm câu nào nữa. Bàn tay nàng nắm chặt tay Họa Nhiên, lòng bàn tay vẫn còn hơi ẩm ướt. Hai người rời khỏi tửu lâu thì chạy nhanh một mạch về đến căn nhà nhỏ mà mình đang ở. Đến tận khi vào phòng khóa cửa lại, hai người mới dám đứng chống tường thở dốc. Nhịp tim cuồng loạn trong lồng ngực không biết là do vừa mới chạy quá nhanh hay là vì sợ hãi những chuyện mới xảy ra vừa rồi. Tĩnh Duyên ngồi bệt xuống nền nhà, ôm lấy mặt mình bật khóc: “Hu hu, chuyện này là sao chứ? Tại sao chúng ta chỉ tới tửu lâu uống trà thôi mà cũng gặp phải gã ác bá như hắn? Sao ta lại xui xẻo thế này? Tĩnh Duyên níu lấy cánh tay của Họa Nhiên, lo lắng hỏi: “Họa Nhiên, hắn nói như vậy nghĩa là gì? Hắn muốn đưa ta về nước Miện hay sao?