Đảo Phượng dạo gần đây tương đối yên ắng. Từ sau hôn lễ của Phượng Nhã, Phượng Minh cô cô cũng vào núi bế quan, mọi người trong Phượng tộc đều hạn chế ra ngoài tránh gây thêm phiền phức. Trong hang đá ở trên đỉnh ngọn Hoàng Sơn, Phượng Minh từ từ mở mắt ra, cảm giác linh khí cuồn cuộn trong cơ thể. Nguồn linh lực bị tổn hao trong trận chiến với ma tộc trước đó đã khôi phục hoàn toàn. Bà bước chân xuống khỏi giường đá, đi ra cửa động vươn mình, hít thở luồng không khí trong lành trên Phượng đảo lúc rạng sáng. Đột nhiên, ánh mắt bà lướt qua mỏm đá ở cách đó không xa, có một người đang ngồi vắt vẻo thẫn thờ trông vô cùng chán nản. Cô cô Phượng Minh đưa tay lên dụi mắt, chỉ sợ bản thân ở trong núi quá lâu, vừa mới ra ngoài lại gặp ảo giác như thế này. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương