Phượng Nhã thấy người kia không nói, nàng đưa tay chọt nhẹ lên lồng ngực của người kia, gương mặt phụng phịu hơi tức giận: “Rốt cuộc chàng muốn nói gì hả? Nhẫn nhịn cái gì? Tự dưng hôn người ta như uyên ương mới cửu biệt trùng phùng, sau đó lại ngẩn người là sao? Thiên Quân khẽ bật cười thành tiếng, chạm nhẹ lên mũi nàng: “Ta đã sử dụng kính Lăng Hoa, cũng nghe Diêm Vương kể lại hết mọi chuyện, biết được những việc nàng đã làm trước đó. Ánh mắt Phượng Nhã đầy cảnh giác: “Cho nên chàng bỏ qua cả chuyện bế quan, tới đây muốn đòi nợ ta sao? Thiên Quân hiếm khi muốn trêu chọc nàng, gật đầu: “Đúng vậy, hà cớ gì nàng làm lòng ta rối loạn đến mức đó, rồi lại bỏ trốn tới nơi thế ngoại đào nguyên này. Ta không chấp nhận được! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương