Trong căn bếp chật hẹp, Bạch Vô Thường bất thình lình nhảy ra khiến cho hai người muốn giả vờ không biết cũng cực khó.

Hắn mếu máo nói luôn: “Cô cô, chiến thần của ta ơi. Sao hai người lại trốn đến chỗ này? Hai người có biết ta tìm hai người vất vả thế nào không?

Bạch Vô Thường níu lấy tay áo của Trần Tam lang, hớt hải nói tiếp: “Chiến thần à, phụ hoàng mẫu hậu của ngài và mấy tinh quân đang làm loạn dưới địa phủ, bắt Diêm Vương tìm cho ra ngài đấy. Lúc ngài rời đi không nói với họ sao?

Tô nương tử bình tĩnh chuyển tầm mắt từ chỗ Bạch Vô Thường sang nhìn Trần Tam lang. Gương mặt của chàng thoáng cứng đờ, bây giờ muốn giả vờ như không thấy thì cũng không kịp nữa. Chưa kể Bạch Vô Thường đã thoải mái vạch trần bí mật mà chàng cất giữ bấy lâu nay. Một lúc sau, Trần Tam lang mới thở dài một tiếng, quay mặt hỏi:

“Sao ngươi tìm được tới đây?