Ánh mắt của Họa Nhiên đầy ao ước: “Muội... muội cũng muốn tới kinh thành xem thử. Nhưng không biết phụ thân của muội có đồng ý hay không.

Chợt nhớ ra món đồ trong ngăn tủ của mình, Họa Nhiên vội nói: “Muội có thêu một chiếc khăn tay cá chép hóa rồng, định tặng cho sư huynh. Nếu tỷ gặp được huynh ấy, tỷ có thể mang theo giúp muội không?

Tĩnh Duyên nhiệt tình đồng ý.

Phải hơn một tháng sau, Họa Nhiên mới tìm được cơ hội đi cùng Lý đại gia lên kinh thành trong một chuyến làm ăn buôn bán của ông.

Họa Nhiên háo hức không ngủ được mấy ngày.

Đã rất lâu rồi nàng không gặp Doãn Kha, không biết huynh ấy có gầy đi vì dùi mài kinh sử, không biết khi nhận được món quà của nàng, huynh ấy có hài lòng hay không?

Nhớ đến hôm trước ngày đi thi, Họa Nhiên và Tĩnh Duyên cũng tới học đường tiễn sư huynh, Doãn Kha còn mỉm cười, nói với nàng: “Huynh sẽ cố gắng hết sức, không phụ lòng mong mỏi của mọi người.

Nàng tin huynh ấy sẽ làm được, và kết quả thực sự đã chứng minh, Doãn Kha làm được.

Từ bé, Họa Nhiên đã biết được một điều, Doãn Kha không phải là một người bình thường, tài năng của huynh ấy xứng đáng để vươn tới những vùng trời rộng lớn hơn, ý chí của huynh ấy cũng không chỉ dừng lại ở thành Tri Dương nhỏ bé đó.

Họa Nhiên vẫn nhớ ánh mắt đau đáu của Doãn Kha khi nhìn dân làng dọn lũ, khi đó chàng đã nói, sau này nhất định chàng sẽ giúp mọi người, xây dựng những con đê lớn hơn, để người dân có thể yên ổn làm ăn.

Chỉ khi trở thành một quan lớn kinh thành, huynh ấy mới đủ sức làm nhiều điều, phụng sự cho đất nước.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, có lẽ chuyến đi lần này cũng là lần cuối cùng nàng được gặp người ấy.

Niềm háo hức trong lòng Họa Nhiên cũng vơi bớt ít nhiều.

Đêm cứ thế nặng nề trôi qua.

***

Mất bốn năm ngày trời, đoàn xe ngựa chở hàng hóa của Lý gia mới tới được kinh thành.

Họa Nhiên kéo rèm cửa nhìn xem, kiến trúc xa lạ và hào nhoáng của kinh thành khiến nàng choáng ngợp, quần áo của các cô nương đi lại trên đường cũng vô cùng xinh đẹp, đều là những kiểu dáng mới lạ so với ở trấn Tri Dương.

Nhà họ Lý có một tiệm buôn bán ở kinh thành, phía sau là một sân viện nhỏ để Lý đại gia nghỉ ngơi.

Họa Nhiên được người làm dẫn ra khu nhà phía sau, đã có người chuyển đồ đạc của nàng vào trong đó.

Quản gia của cửa hàng mỉm cười, nói: “Lúc nhận được thư của tiểu thư, ta đã cho người đi thăm hỏi, cũng biết được nơi ở hiện tại của Tân thám hoa và Tĩnh Duyên cô nương rồi. Bây giờ ta sẽ cho người đi đánh tiếng trước, nếu như họ gửi lịch hẹn, ta sẽ báo lại với tiểu thư ngay.

“Đa tạ Lưu quản gia.

Họa Nhiên lịch sự tiếp lời.

Quả nhiên, nàng không phải chờ đợi quá lâu, chỉ đến buổi chiều, Tĩnh Duyên đã đích thân tìm tới.

“Họa Nhiên, rốt cuộc muội cũng tới rồi.

Vừa bước vào nhà, Tĩnh Duyên đã ôm chầm lấy Họa Nhiên. Nàng cười tít mắt: “Xem ta dẫn ai đến này...

Họa Nhiên cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, đập vào mắt nàng là một nam tử vô cùng tuấn tú. Sắc áo bào xanh lam quen thuộc nhưng khác lạ, trên chất vải thêu rất nhiều họa tiết, đủ thể hiện sự quý phải và sang trọng của bộ trang phục này.

Nhưng gương mặt của hắn vẫn đượm nét cười như xưa, khiến Họa Nhiên đỏ mặt hồi lâu, thì thầm nói: “Doãn ca ca...

Doãn Kha khẽ gật đầu: “Lâu ngày mới gặp, Họa Nhiên muội muội.

Tĩnh Duyên kéo lấy tay nàng: “Doãn Kha sư huynh nói tối nay ở trong thành có tổ chức lễ hội hoa mẫu đơn, chúng ta đi chơi nhé, sư huynh sẽ đi cùng chúng ta.

“Hoa mẫu đơn sao?

Họa Nhiên không giấu nổi vẻ tò mò.

“Đúng vậy. Lễ hội ở kinh thành vui hơn ở Tri Dương rất nhiều. Có nhiều món lạ và trang phục độc đáo. Mặc dù ta đã tới đây hơn một tháng, nhưng vẫn chưa trải nghiệm được gì nhiều. Tối nay chúng ta cùng đi đi.

Doãn Kha nói thêm: “Mấy ngày qua là do ta thất trách. Công việc ở Hộ Bộ quá bận nên không thể đưa Tĩnh Duyên đi thăm thú kinh thành. Tối nay ta sẽ làm chủ, dẫn hai muội đi chơi thật vui.

Tĩnh Duyên oán thầm: “Huynh cũng biết là mình thất trách đấy. Ngoài hai lần muội chạy đến cổng nhà đợi huynh, huynh cũng không đi tìm muội lần nào. Rõ ràng muội đã tới đây hơn một tháng, càng nghĩ lại càng thấy tủi thân.

Doãn Kha chỉ biết cười trừ.

Chiều hôm đó, Doãn Kha đưa hai người đến trà lâu nổi tiếng nhất kinh thành nghe hát kịch. Ba người đang nghe hát rất say sưa thì đột nhiên dưới lầu vang lên tiếng xôn xao bàn tán.

Mấy người khách bàn bên lặng lẽ chỉ trỏ: “Có nhìn thấy người vừa bước vào đó không? Nghe nói là một vương gia của nước Miện đấy. Hắn ta theo đoàn sứ thần tới đây để xây dựng quan hệ ngoại giao với nước mình.

Người ngồi đối diện thoáng nhíu mày: “Tin được không đây? Từ bao đời nay, nước Miện vẫn luôn đưa quân sang đánh chiếm nước ta. Nước ta cũng từng đưa công chúa sang nước họ cầu thân, nhưng rồi bọn họ vẫn tiếp tục làm càn.

“Biết làm sao được. Uy vọng của Đình Viễn tướng quân còn đó, khí thế hừng hực của đội quân Đình Viễn có thể giữ yên bình cho biên giới trong khoảng mười năm nữa, cho nên bọn họ mới vội vàng cử đoàn sứ thần đến nước ta.

Tĩnh Duyên nghe được đoạn đối thoại ở bàn bên cạnh thì nhỏ giọng hỏi: “Doãn Kha sư huynh, những gì họ nói có thật không? Nước Miện kinh khủng đến vậy à?

Tri Dương nằm cách xa biên giới, cho nên họ không hiểu nhiều về tình hình chiến sự của nước nhà.

Gương mặt của Doãn Kha đầy nghiêm nghị, chàng khẽ gật đầu. Ánh mắt dõi theo đoàn người mặc trang phục kỳ lạ vừa bước vào trà lâu, bọn họ ngồi xuống một chiếc bàn lớn ngay giữa sân khấu, thái độ vô cùng hống hách.

Doãn Kha suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Ta nghĩ chúng ta nên đi chỗ khác thôi. Khó khăn lắm hai muội mới có cơ hội đến kinh thành, không nên bị mấy chuyện thế này làm mất hứng.

Họa Nhiên gật đầu ngay lập tức.

Ba người bèn đứng dậy.

“Choang. Một tiếng vỡ vụn chói tai vang lên giữa căn phòng

Có lẽ Tĩnh Duyên hơi hấp tấp, tay của nàng ấy đụng phải chén nước trên mặt bàn, làm chén nước rơi xuống đất.

Gần như toàn bộ mọi người trong phòng đều hướng mắt nhìn về phía họ.

Tĩnh Duyên hoảng hốt vô cùng, nàng hấp tấp nép sau lưng Họa Nhiên.

Họa Nhiên cũng không biết làm sao, lần đầu tiên bị nhiều người như vậy nhìn chằm chặp.

Ánh mắt của người ngồi ở bàn chính giữa căn phòng cũng nhìn về phía này, khóe môi hắn ta khẽ nhếch lên, giống như vừa phát hiện ra một thứ gì thú vị.

Trong lòng Doãn Kha bỗng xuất hiện một dự cảm chẳng lành, Doãn Kha nắm lấy tay nàng, nói vội: “Chúng ta đi thôi, ta sẽ thanh toán tiền chiếc ly bị vỡ, hai muội ra ngoài trước đi.

Nhưng mà Họa Nhiên và Tĩnh Duyên còn chưa kịp rời khỏi trà lâu, một nam nhân mặc trang phục hộ vệ đã chặn trước mặt hai người họ, đưa tay tỏ ý mời:

“Cô nương, gia nhà chúng tôi có chuyện muốn nói với cô nương. Không phiền cô nương bớt chút thời gian đi sang bên kia chứ?

Sắc mặt Họa Nhiên hơi tái nhợt, nàng lắc đầu: “Ta... ta không quen gia của huynh. Phiền huynh tránh đường. Chúng ta còn có việc.

Hộ vệ này không hề có ý định dời bước. Hắn ta nhếch môi cười: “Cô có biết hậu quả của việc từ chối gia chúng ta là gì không? Hầu như không ai còn sống sót.