Tô Linh Vận nghe Thiên Khung chân nhân nói vậy, sắc mặt lập tức ảm đạm, có vẻ như nhớ tới một vài chuyện vô cùng đau lòng, nhất thời không nói nên lời, khuôn mặt tràn ngập vẻ bi thương càng làm cho người ta tan nát cõi lòng.“Vèo!”Đúng lúc này, từ dưới mặt đất có một tia chớp màu bạc phóng về phía Thiên Khung chân nhân.Thiên Khung chân nhân chỉ búng tay một cái là đã búng cho tia chớp đó bay ra ngoài.Nhân cơ hội này, La Chinh nhảy lên cách mặt đất hơn mười trượng, nhảy đúng lên phi thiên liễn của Tô Linh Vận, đứng chắn trước mặt Tô Linh Vận mà mắng Thiên Khung chân nhân: “Lão tặc nhà ngươi, ỷ mình sống lâu hơn được vài năm nên bắt nạt một cô bé con như vậy sao! Không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương