Bên ngoài mưa rơi lất phất, Cảng thành vốn ấm áp như mùa xuân, hôm nay lại trải qua đủ bốn mùa trong một ngày.

Trời lạnh đến mức khiến cho Quý Thư Phinh phải hắt hơi một cái.

Cô thu ô đi lên lầu, đến tầng ba thì ghé qua phòng biên tập tìm Huệ Nham trò chuyện một lúc, sau đó mới được Hạ Hiểu Tình đưa vào văn phòng giám đốc.

Trước khi đến, Quý Thư Phinh đã gọi điện trước, biết Lâm Ngộ Phàm đang ở văn phòng nên mới tới.

Cô cũng là người biết điều, đến nhà xuất bản không gọi Lâm Ngộ Phàm là chị dâu, mà mỉm cười chào: “Chào buổi sáng, Giám đốc Lâm.”

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 1948, vì Vụ Cướp Vàng Kinh Thiên và Vạn Tượng sẽ phát hành vào ngày mai, nên cả nhà xuất bản đang bận rộn đến mức quay cuồng.

Lâm Ngộ Phàm đang xem tổng hợp doanh số của hai cuốn tiểu thuyết ba hào đầu tiên được xuất bản vài ngày trước là Kẻ Trọ Đa Tình và Khóa Hồn, hiện tại phản hồi thị trường rất tốt, phía A Đường còn giục sớm tái bản.

Thấy Quý Thư Phinh vào, Lâm Ngộ Phàm mỉm cười chào: “Chào buổi sáng, Thư Phinh. Ngoài trời mưa lớn không?”

“Cũng bình thường, không lớn lắm.” Sau khi ngồi xuống, Quý Thư Phinh đưa tập tài liệu trong tay cho Lâm Ngộ Phàm.

Hôm nay cô đến vì công việc: “Đây là nội dung quảng cáo mà nhà xuất bản các chị đặt, nhờ chị xem và xác nhận lại.”

Nhà xuất bản đã đặt một phần tư trang quảng cáo trên Cảng Minh Nhật Báo số ra ngày mai, nội dung là thông tin phát hành và ưu đãi của loạt tiểu thuyết ba hào như Vụ Cướp Vàng Kinh Thiên, người đọc cầm theo trang quảng cáo báo sẽ được tặng một cuốn tạp chí Vạn Tượng miễn phí.

Nội dung quảng cáo là do phòng biên tập gửi cho Cảng Minh Nhật Báo, chi chít chữ như đúng phong cách quảng cáo thời đó.

Lâm Ngộ Phàm hỏi: “Bên Huệ Nham đã xem chưa?”

“Vừa mới đưa cho họ xem xong. Họ có một vài góp ý, em đã ghi chú lại trên đây rồi.”

Đã được phòng biên tập duyệt thì cô đương nhiên tin tưởng, Lâm Ngộ Phàm mỉm cười: “Bên chị không có vấn đề gì.”

Cô ngẩng đầu nhìn Quý Thư Phinh, biết rõ nếu không phải để ôn chuyện thì chắc chắn cô còn có chuyện khác.

Quả nhiên, Quý Thư Phinh lại thần bí lấy ra một tập tài liệu khác: “Hôm nay em đến còn vì việc này, anh Triệu Chi Ngạo đã đặt nguyên trang quảng cáo trên trang nhất ngày đầu năm, nội dung cụ thể do bên công ty ảnh ấy nhờ em đến xác nhận với chị. Chị xem thử thế nào?”

Lâm Ngộ Phàm hơi bất ngờ. Triệu Chi Ngạo hiện đang ở Quảng Châu, tham dự tiệc đón năm mới của chính phủ Quốc dân, mấy ngày nay không có mặt ở Cảng Thành, cô không ngờ ở nơi xa mà anh vẫn nhớ đến chuyện bên cô.

Cô cầm tài liệu lên xem. Khác với quảng cáo dày đặc chữ của nhà xuất bản, ông chủ Triệu đặt nguyên một trang, nhưng chỉ viết đúng một dòng:

【Chúc mừng phu nhân Lâm Ngộ Phàm ra mắt tác phẩm mới Vụ Cướp Vàng Kinh Thiên. Trân trọng, phu quân Triệu Chi Ngạo.】

Tác phẩm mới!!!

Lâm Ngộ Phàm lúng túng đến cạn lời: “……”

Quý Thư Phinh giải thích: “Năm chữ Vụ Cướp Vàng Kinh Thiên sẽ được đặt giữa trang với cỡ chữ lớn. Em đề nghị ở dưới thêm một đoạn giới thiệu nội dung tiểu thuyết.”

Lâm Ngộ Phàm mở bút khoanh chữ “tác phẩm mới”: “Chỗ này sửa thành ‘tiểu thuyết ba hào’.”

Quý Thư Phinh bật cười: “Được, em sẽ bảo họ sửa lại. Ông Triệu không có ở cảng, bên công ty ảnh ấy tiếp nhận thì cũng khó mà kiểm soát mấy từ ngữ kiểu này.”

Lâm Ngộ Phàm cũng cười: “Cũng khổ cho họ rồi… Nội dung giới thiệu thì bên Huệ Nham có, phần dưới cùng của trang nên thêm chú thích liệt kê tên các nhà sách có bán Vụ Cướp Vàng Kinh Thiên.”

Quý Thư Phinh nhanh chóng ghi lại vào sổ tay: “Thông tin này em biết tìm ở đâu, để em hỏi họ lấy.”

Nếu Quý Thư Phinh không phải là người nhà họ Quý, thì đúng là một người rất xứng đáng làm bạn.

Tính tình dễ chịu, biết đối nhân xử thế, làm việc cũng kỹ lưỡng chu đáo, khiến người khác yên tâm.

Lâm Ngộ Phàm gật đầu cảm ơn: “Vất vả cho em rồi.”

“Không đâu ạ, việc nên làm mà.”

Cô cất tài liệu vào túi, xong việc công thì đổi giọng thân thiết: “Chị dâu có định đi chơi mừng năm mới không?”

Lâm Ngộ Phàm cười: “Chi Ngạo mấy ngày nữa mới về, anh ấy về rồi mới tính. Cuối năm ai cũng bận, trong nước lại loạn thế này, chắc không ra ngoài chơi.”

Quý Thư Phinh: “Đại phu nhân có rủ em qua nhà chị mừng năm mới, nhưng em từ chối rồi. Em phải trực hôm đó, bận rộn cũng tốt, nhiều việc thì thời gian trôi nhanh hơn.”

Một năm mất đi ba người thân, lại sống nơi đất khách, không người ruột thịt bên cạnh, nỗi đau như vậy quả thật rất khó vượt qua.

Lâm Ngộ Phàm không biết nên an ủi thế nào, ít ra cô còn có nhà mẹ đẻ bên cạnh, chồng và nhà chồng đều tốt, nên dù có nói lời ngọt ngào gì thì với người khác cũng chỉ như gãi ngoài giày.

Thế nên cô dứt khoát không an ủi, chỉ cười nói: “Nhà xuất bản chị cũng phải tăng ca nguyên ngày đầu năm. Hết cách, đúng dịp lễ mà lại xuất bản sách.”

Mặt táo hồng của Quý Thư Phinh hơi tái đi, cô nói: “Hai hôm nay em ở nhà đọc xong hai cuốn tiểu thuyết ba hào mới của các chị, hay quá trời. Em để sách trong xe, bác tài đọc rồi mê mẩn luôn, hỏi mua ở đâu, cả đầu bếp nhà em cũng đòi đọc.”

Đây là tín hiệu tốt!

Lâm Ngộ Phàm cười hỏi: “Mọi người đều thích đọc à?”

Quý Thư Phinh gật đầu thật mạnh: “Ai cũng thích cả! Tiểu thuyết ba hào vừa dễ tiếp cận lại thú vị, chỉ cần biết chữ là đọc được. Có điều hiện giờ sách của các chị bày bán còn hơi ít, người làm bếp nhà em phải chạy mấy hiệu sách mới mua được.”

Lâm Ngộ Phàm đáp: “Bản in đầu tiên đúng là hơi ít thật.”

Quý Thư Phinh nói tiếp: “Dòng tiểu thuyết ba hào mà các chị đang làm rất có tiềm năng. Em với Lập Tường đều đã giới thiệu với tổng biên của báo em rồi. Nếu lần này phản hồi tốt, có thể mời các biên tập bên chị viết một bài bình luận trên phụ san của bọn em – vừa sát với thời sự, vừa giúp quảng bá. Hai bên cùng có lợi.”

Lâm Ngộ Phàm đã nghe Triệu Lập Tường nhắc chuyện này, cô mỉm cười: “Tốt quá, chị cũng hy vọng có được cơ hội ấy.”

Quý Thư Phinh cũng không ngồi lâu vì còn phải nhanh chóng mang bản chỉnh sửa về.

Sau khi cô đi, Lâm Ngộ Phàm gọi Trưởng phòng Trần tới.

Cô đứng dậy, rót một ly nước nóng từ bình giữ nhiệt trên bàn bên cạnh: “Tuy Vụ Cướp Vàng Kinh Thiên ngày mai mới chính thức lên kệ và các hoạt động quảng bá cũng chỉ vừa bắt đầu, nhưng Kẻ Trọ Đa Tình và Khóa Hồn đã phát hành được ba ngày, phản hồi hiện rất tốt, bên thị trường thúc giục tái bản…”

Trưởng phòng Trần gật đầu: “A Đường cũng đã nói với tôi rồi. Nhưng bây giờ xưởng in đang chuẩn bị cho lô tiểu thuyết ba hào thứ hai, không kịp in thêm đâu. Tôi bảo A Dũng hỏi thử một xưởng in ở khu Bắc, giá rẻ hơn một chút, nhưng bên đó lại không có loại giấy chúng ta cần. Mà giờ thì cũng không kịp nhập giấy nữa.”

Lâm Ngộ Phàm lập tức nói: “Bên nhà máy giấy của chúng ta có giấy.”

Cô viết một số điện thoại lên giấy ghi chú: “Đây là số của nhà máy giấy Cảng Hưng, bảo A Dũng liên hệ trực tiếp. Mình có thể tự cung cấp giấy cho xưởng in.”

Trưởng phòng Trần không ngờ việc lại được giải quyết nhanh như vậy, cười nói: “Vậy để tôi cho xưởng in khu Bắc in lô mới, còn tái bản Kẻ Trọ Đa Tình và Khóa Hồn thì vẫn để cho xưởng cũ in, bên đó có bản in gốc, sẽ nhanh hơn.”

“Được, cứ sắp xếp vậy.”

“Vậy mỗi cuốn in thêm bao nhiêu?”

“Kẻ Trọ Đa Tình in thêm 3000 bản, Khóa Hồn in thêm 2000 bản.”

Sắp xếp xong công việc, Lâm Ngộ Phàm nghĩ tới việc có thể sẽ thiếu giấy trong tương lai, nên lại bảo Thiết Long dựng kho tạm ở tất cả khoảng trống còn lại của nhà máy giấy Cảng Hưng, để dự trữ thêm bột giấy.

Về phần Vương Lục, Đặng Khoan và Long Tỉnh, sau khi trở về từ toà án, nghe tin Thôi Nguyên bị kết án 4 tháng tù giam.

Lúc bị tuyên án, khóe miệng Thôi Nguyên còn hơi nhếch lên – hắn cười, rõ ràng rất hài lòng với kết quả này.

Nhưng mấy anh em trở về thì ai nấy mặt mày ủ rũ, không còn người dẫn đầu, không còn “đại ca” chống lưng, sao có thể đọ lại với đội đặc vụ số 2 mới được điều từ Quảng Châu về?

Vương Lục hút thuốc, khẽ thở dài: “Liệu chức của đại ca có bị người ngoài chiếm mất không?”

Đặng Khoan vừa thu dọn giấy tờ trên bàn vừa lắc đầu: “Chắc không đến nỗi thế đâu? Bốn tháng cũng qua nhanh thôi.”

Long Tỉnh chen vào: “Hai anh là tổ trưởng, nếu cần lên thì cũng là hai anh lên chứ ai nữa.”

Vương Lục và Đặng Khoan nhìn nhau, Vương Lục vốn có gốc rễ sâu hơn trong đội đặc vụ, về lý thì Đặng Khoan không nên tranh với anh ta.

Vương Lục hỏi thẳng: “Cậu nghĩ sao?”

Ai chẳng muốn lên chức chứ? Đặng Khoan chắc chắn cũng muốn.

Nhưng nếu nội bộ đấu đá, thì người được lợi chỉ có thể là người ngoài.

Đặng Khoan đáp: “So với việc để người khác đến quản chúng ta, thì chi bằng để anh lên. Nhóm mình đều có thể ủng hộ anh.”

Vương Lục vỗ vai Đặng Khoan: “Vẫn là Trương ca của chúng ta nghĩa khí. Nếu tôi làm đội trưởng, nhất định không để anh em mình thiệt. Có cơ hội, ta cùng kiếm món lớn.”

Đặng Khoan tò mò: “Kiếm món lớn thế nào?”

Vương Lục đầy tự tin: “Thế nào cũng có cơ hội.”

Giờ Chính phủ Quốc dân đang liên tục chuyển đồ đến Cảng Thành để trung chuyển. Dù hiện tại chủ yếu là tài liệu hồ sơ, nhưng sau này kiểu gì cũng có đồ quý.

Đến lúc đó cứ áp dụng lại kế hoạch cũ, kiếm tiền không dễ sao?

Long Tỉnh thấy hai tổ trưởng đã bàn xong điều kiện, cũng lập tức đứng về phe họ, vỗ ngực: “Anh Lục yên tâm, chiều họp chúng tôi đều bỏ phiếu cho anh.”

Nhưng kết quả là, đến chiều họp thì ghế của Thôi Nguyên đã có một người đàn ông lạ ngồi.

Người đàn ông này tầm ngoài ba mươi, ngoại hình điển trai, lại rất trầm ổn.

Phó chủ nhiệm Trang vừa vào là giới thiệu ngay: “Đây là Tiêu Trạch Bằng, được điều từ Trùng Khánh về, từ hôm nay sẽ giữ chức đội trưởng đội đặc vụ số một. Mọi người hoan nghênh.”

Bên đội đặc vụ số hai dưới trướng Trang Tử Quang vỗ tay rôm rả chào đón, còn bên đội một thì nhìn nhau im lặng, không ai lên tiếng.

Mặt Vương Lục lúc xanh lúc đỏ như gan heo, con vịt nấu chín rồi mà vẫn bay mất tiêu!

Anh ta tức đến mức nửa ngày không nói nên lời.

Nhưng khi ánh mắt lạnh lùng của Chủ nhiệm Cao quét qua, Vương Lục đành phải là người đầu tiên vỗ tay, gượng gạo cười mà chẳng vui gì: “Hoan nghênh Tiêu đội trưởng.”

Lúc này, các đội viên của đội Một mới lác đác vỗ tay theo.

Sau cuộc họp, Vương Lục không nhịn được mà đi tìm Chủ nhiệm Cao.

“Trưởng phòng, giờ người khác chiếm mất vị trí của lão đại bọn tôi, sau này đội trưởng Thôi ra tù thì làm sao đây?”

Chủ nhiệm Cao liếc anh ta một cái, trong lòng thừa biết Vương Lục đang tính toán gì – chủ yếu là bất mãn, không cam tâm để người ngoài tới chỉ huy họ.

Chủ nhiệm Cao kéo ghế ngồi xuống: “Quyết định từ cấp trên, tôi có thay đổi được không? Mấy người không lo làm việc cho đàng hoàng, chỉ biết ăn chơi trác táng, đứa nào cũng khiến tôi mất mặt, cút ra ngoài mà tự kiểm điểm!”

“Không phải đâu, trưởng phòng…”

“Ra ngoài!”

Vương Lục đành cụp đuôi bỏ đi.

Ngày Tết Dương lịch hôm ấy, trời vốn đang mưa lại bất ngờ hửng nắng.

Vụ Cướp Vàng Kinh Thiên và Vạn Tượng thuận lợi ra mắt.

Còn những độc giả đã đặt mua Báo Cảng Minh, sáng sớm hôm đó đã nhìn thấy quảng cáo trọn trang dành riêng cho Vụ Cướp Vàng Kinh Thiên.

Chuyện này trước giờ chưa từng có ở Cảng Thành.

Chưa từng có ai chịu chi lớn đến mức dành nguyên một trang báo chỉ để quảng cáo cho một cuốn sách mới!

Những người bán báo rong càng hăng hái hơn, gùi sọt lớn đi dọc các con phố rao lớn: “Phu nhân của đại phú hào Triệu Chi Ngạo đích thân viết tiểu thuyết Vụ Cướp Vàng Kinh Thiên, chỉ 3 hào một cuốn, hé lộ vụ mất trộm 30 vạn cân vàng của Quốc dân đảng, 3 xu mua một cuốn, không thiệt đâu, không lừa ai cả! Muốn đọc thì mau mua, số lượng có hạn, ai nhanh thì được!”