Tần Hải thuê một văn phòng ở đường núi Tra Đả để chuẩn bị cho việc làm tạp chí.

Dương Phẩm Văn ôm một chậu trúc phú quý, đứng đợi ngoài cửa văn phòng. Mãi đến gần 11 giờ mới có nhân viên tới mở cửa.

Anh ta ngồi chờ trong văn phòng đến tận ba rưỡi chiều, Tần Hải mới chậm rãi xuất hiện.

Thái độ của Tần Hải với Dương Phẩm Văn vô cùng mập mờ, không trực tiếp từ chối, cũng không đáp lại, lại càng không có hành động rõ ràng nào.

Anh ta tặng chậu trúc phú quý, Tần Hải cũng để lên bàn làm việc, còn khen anh ta biết chọn quà.

Nhưng khi nói đến chuyện chính, Tần Hải lại nói quanh co, không đưa ra câu trả lời dứt khoát.

Dương Phẩm Văn sốt ruột quá, đành ngồi sát lại gần, khi tay Tần Hải đặt lên mặt trong đùi anh ta, anh liền tranh thủ cơ hội, làm ra vẻ e lệ hỏi:“Chủ biên Tần, chuyện tôi muốn hẹn Nam La và Tứ Mộc viết bài có manh mối gì chưa?”

Tần Hải liếc anh ta một cái, rồi thu tay lại.

“Nam La đúng là đã đồng ý, nhưng anh ta không quen khí hậu ở đây, thay đổi ý định đột ngột, tuần trước đã lên tàu sang Mỹ rồi.”

“Á? Anh ta… sang Mỹ rồi?”

“Đúng vậy, anh ta đi Mỹ, tôi cũng hết cách.”

Dương Phẩm Văn nghĩ ngợi rồi lại dịch mông sát vào Tần Hải hơn chút nữa:“Nam La không được thì còn Tứ Mộc?”

Tần Hải lắc đầu: “Tứ Mộc không đến Cảng Thành, anh ấy bị bệnh nặng, còn không biết có chữa khỏi không, đừng mơ đến chuyện hẹn bài nữa.”

Vậy chẳng phải lần trước Dương Phẩm Văn bị Tần Hải “dùng chùa” rồi sao?

Dương Phẩm Văn tức đến mức nghẹn họng mà không dám phát tác, chỉ có thể tiếp tục cầu xin Tần Hải lại “dùng chùa” lần nữa, mong đổi lấy chút tài nguyên.

Cuộc họp ban biên tập hôm nay khiến Lâm Ngộ Phàm vô cùng bất ngờ, vì Dương Phẩm Văn tuyên bố đã giành được bản quyền một tiểu thuyết của Tứ Mộc.

Tên tiểu thuyết là 《Người đàn bà đầy đặn》.

Lâm Ngộ Phàm sốc đến mức mặt mũi như rớt xuống đất.

Các biên tập khác thì đầy tò mò, còn tổng biên tập Uông thì mừng rỡ: “Phẩm Văn đúng là không phụ kỳ vọng.”

Chủ nhiệm Trần thì quan tâm đến giá cả: “Cậu đã gặp Tứ Mộc chưa? Hai người trao đổi thế nào?”

Dương Phẩm Văn nói: “Lần in đầu ít nhất 5.000 cuốn, giá bìa yêu cầu trên 1 đồng, nhuận bút 20%.”

Có biên tập lập tức nghi ngờ: “Mức nhuận bút này cao quá rồi? Năm nay cao nhất của chúng ta là 11% cho tác giả Khiếu Minh, phần lớn các tác giả khác đều dưới 8%.”

Dương Phẩm Văn cười khẩy: “Tứ Mộc yêu cầu như vậy. Không đồng ý cũng được, người ta chọn nhà xuất bản khác, họ có thể in luôn 10.000 cuốn đầu tiên, chúng ta làm được không?”

Tuy yêu cầu cao, giá cũng cao, nhưng tổng biên tập Uông vẫn gạt bỏ ý kiến phản đối:“Trước hết cứ xem chất lượng sách thế nào, nếu không có vấn đề gì thì chốt luôn. Tôi sẽ báo cáo với cấp trên.”

Chủ nhiệm Trần nói: “A Phàm, hai ngày nay em đánh máy cuốn này đi, để mọi người truyền tay đọc.”

Vì thế, bản thảo đầu tiên lập tức rơi vào tay Lâm Ngộ Phàm.

Dương Phẩm Văn nhìn chằm chằm cô: “Chuyện cá cược trước đây của chúng ta, cô chưa quên chứ? Cô định khi nào đăng báo xin lỗi tôi?”

Lâm Ngộ Phàm tất nhiên nhớ rõ: nếu Dương Phẩm Văn mời được Tứ Mộc thì cô sẽ đăng báo xin lỗi anh ta, còn nếu không mời được, thì anh ta phải đăng báo thừa nhận mình là con lừa ngu ngốc.

Lâm Ngộ Phàm hỏi lại: “Anh chắc là người anh mời thật sự là Tứ Mộc chứ?”

Sắc mặt Dương Phẩm Văn hơi đổi: “Ây, ý cô là gì? Không dám thua à?”

“Không phải tôi không dám thua, nếu anh thật sự mời được Tứ Mộc và xuất bản sách dưới tên anh ấy, tôi nhất định sẽ đăng báo xin lỗi. Tôi chỉ sợ người anh mời là đồ dỏm thôi.”

“Ê! Chủ nhiệm Trần, anh quản người của anh đi! Anh nghe cô ta nói gì không? Cô ta đang vu khống tôi!”

Chủ nhiệm Trần vội vàng dàn hòa: “A Phàm, không được nói lung tung.”

Dương Phẩm Văn hừ lạnh: “Tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ, cố gắng xuất bản trong vòng mười ngày. Tôi chờ cô đăng báo xin lỗi.”

Lâm Ngộ Phàm không thèm để ý đến hắn nữa, cô cầm bản thảo được cho là của Tứ Mộc rồi xuống lầu.

Toàn bộ tiểu thuyết chỉ khoảng 90.000 chữ.

Tốc độ đánh máy của cô rất nhanh, một ngày là xong.

Cô đánh máy ở phía sau, Vương Mục Tầm ngồi phía trước đọc.

Càng đọc, lông mày Vương Mục Tầm càng nhíu chặt: “Xác định Tứ Mộc thật sự là bút danh của nhà văn nổi tiếng sao?”

Lâm Ngộ Phàm hơi nhướng mày: “Ai mà biết được. Anh thấy sao?”

“Khó diễn tả. Từ ngữ rất đặc biệt. Nhưng giống như một bàn nguyên liệu ngon lành, cứ tưởng sẽ nấu ra yến tiệc Mãn Hán, ai ngờ lại thành món hầm thập cẩm.”

Vương Mục Tầm đúng là giỏi ví von.

Lâm Ngộ Phàm bật cười gật đầu: “Món hầm thập cẩm cũng ngon mà.”

Vương Mục Tầm giải thích: “Ngon thì có ngon, nhưng không xứng với cái giá này. Nhuận bút 20% đấy, ít nhất cũng phải kiếm được hơn 1.000! Truyện ‘Bọ ngựa’ của tôi gửi đi còn chỉ được có 50 đồng nhuận bút là cùng.”

Hôm đó, Lâm Ngộ Phàm đánh máy xong 《Người đàn bà đầy đặn》, giao thẳng cho chủ nhiệm Trần. Cô là người thứ hai đọc hết bản thảo, sau Dương Phẩm Văn.

Theo cô, chất lượng truyện này còn không bằng món hầm thập cẩm.

Ít nhất món hầm còn có vị, truyện này thì nhạt nhẽo vô vị, toàn những đoạn ngôn từ hoa mỹ chồng chất lên nhau, cộng thêm ánh nhìn thèm thuồng của một gã đàn ông tầm thường với phụ nữ thượng đẳng.

Nếu Quần Thanh định xuất bản cuốn này, cô không có ý kiến, dù sao cũng không phải tiền cô bỏ ra. Nhưng cô tuyệt đối không thể để người ta mượn danh Tứ Mộc để lừa đảo, làm bẩn danh tiếng của Tứ Mộc.

Chuyện này, cô không thể ngồi yên chờ chết.

Lúc này, Thôi Nguyên đang ở nhà, vừa uống sữa đậu nành vừa ăn bánh nhân bò, thi thoảng liếc mắt sang tòa nhà đối diện.

Cửa sổ nhà anh ta được thiết kế hai lớp rèm, ngoài là voan mỏng, trong là rèm chắn sáng.

Anh ta nấp sau lớp voan mỏng để quan sát tòa nhà đối diện, người ngoài gần như không thể phát hiện ra.

Anh còn đặc biệt mua một ống nhòm, để rình xem mọi hành động trong căn hộ Trấn An đối diện.

Mấy ngày nay người ra vào rất ít, chỉ có một đội trưởng họ Trang, hai gương mặt lạ, và một đầu bếp đi chợ mỗi ngày.

Nhìn theo thực phẩm mà đầu bếp mua về, ít nhất tầng ba có đến bảy tám người ở.

Thậm chí có thể còn nhiều hơn.

Thôi Nguyên cắn miếng bánh, bỗng phát hiện một gương mặt quen thuộc xuất hiện bên kia.

Anh ta lập tức đứng bật dậy.

Lưu Béo?!

Chỉ thấy Lưu Béo cúi đầu, đội mũ, vừa đi vừa liếc mắt quan sát xung quanh, sau đó vội vàng đi vào lối cầu thang.

Lưu Béo là người của ban bảo mật? Hay là đã bị ban bảo mật mua chuộc?

Tên khốn này.

Thôi Nguyên cầm lấy ống nhòm, quan sát cửa sổ tầng ba và bốn bên kia, đáng tiếc rèm luôn được kéo kín, hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong.

Anh ta vội vàng ăn nốt cái bánh, nốc một hơi hết sữa đậu nành.

Thôi Nguyên dán mắt theo dõi tòa nhà đối diện không chớp.

Khoảng hai mươi phút sau, Lưu Béo đi xuống từ tầng trên, trong tay cầm thêm một vật gì đó, nhưng nhìn không rõ là gì.

Đang định xuống dưới xem thử thì lại thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, vest thẳng thớm bước đến.

Người này không hề ngó nghiêng, cứ thế đi thẳng vào cầu thang, xem chừng đã đứng từ xa quan sát trước rồi, hơn nữa không phải lần đầu đến — quá quen thuộc với nơi này.

Người đàn ông đó là ai?

Thôi Nguyên vội lôi ra chiếc máy ảnh nhập khẩu đặc biệt dùng trong lần làm nhiệm vụ ở Nam Kinh trước kia. Chờ khoảng nửa tiếng, người đàn ông trung niên kia mới xuống lầu, anh liền tách tách chụp liền hai kiểu.

Người đàn ông này trông rất quen... hình như anh từng gặp ở đâu rồi.

Về đến nhà, Lâm Ngộ Phàm ngồi vào bàn viết trong phòng ngủ, dành một tiếng đồng hồ để viết một bài tản văn có tên 《Những điều mục sở thị ở Cảng Thành》, chuẩn bị lấy bút danh Tứ Mộc để gửi đăng báo.

Viết xong, cô lại cẩn thận chỉnh sửa toàn bài một lượt, sau đó chép tay lại vào giấy bản thảo.

Nghe thấy bên ngoài phòng khách có tiếng người nói chuyện, cô liền nhanh chóng nhét bản thảo vào ngăn kéo, lấy sổ ghi chép ra, giả vờ đang viết nhật ký.

Triệu Chi Ngạo vừa tan sở về, anh mang theo một chai tinh dầu hoa hồng, cố ý mang vào phòng đưa cho cô.

Bên ngoài mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, nhưng ánh sáng trong phòng thì rõ ràng đã không đủ.

“Em sao không bật đèn?” Anh vào phòng liền bật đèn lên trước.

Lâm Ngộ Phàm nói: “Bên cửa sổ vẫn còn sáng. Cái anh đang cầm là gì thế?”

“Tinh dầu hoa hồng Pháp. Sắp vào đông rồi, chắc em dùng đến.” Anh chẳng rành mấy thứ này, chỉ thấy bao bì đẹp nên mua cho cô.

“Đang viết gì vậy?” Anh hỏi.

Lâm Ngộ Phàm thuận miệng đáp: “Viết kế hoạch.”

“Kế hoạch gì?”

“Kế hoạch mở nhà xuất bản.”

Thật sự bắt đầu chuẩn bị rồi sao?

Điều Triệu Chi Ngạo không ưa nhất ở cô chính là: “Cứ thích chui vào đám văn nhân.”

Lâm Ngộ Phàm nhớ lại câu anh từng nói: “Văn nhân lắm kẻ lưu manh”, liền không nhịn được mà xỉa xói: “Anh không phải văn nhân, anh không lưu manh chắc?”

“Anh lưu manh?” Triệu Chi Ngạo đặt chai tinh dầu lên kệ tủ, bước từng bước về phía cô, vừa đi vừa cởi cúc áo sơ mi.

Cô đang ngồi trước bàn, làn da trắng như sứ, môi đỏ kiều diễm, nét mệt mỏi lười biếng trên gương mặt lại càng khiến người ta muốn tới gần.

Lâm Ngộ Phàm vội vàng gập cuốn sổ lại, trong đầu lóe lên một chữ: chạy.

Đáng tiếc là không kịp nữa rồi.

Tên lưu manh Triệu Chi Ngạo ngay giây sau đã dồn cô đến sát mép bàn.

“Sắp ăn cơm rồi đấy.” Cô nhỏ giọng nhắc.

Triệu Chi Ngạo chẳng thèm để ý: “Ăn em trước rồi ăn cơm sau. Thế có đủ lưu manh chưa?”

Lâm Ngộ Phàm đá nhẹ anh một cái: “Đồ lưu manh!”

Anh càng được nước lấn tới, lập tức xoay người cô lại, để cô quay mặt ra cửa sổ, lưng quay về phía anh.

Lâm Ngộ Phàm cuống quýt: “Chờ chút, lát nữa Quế Hương sẽ vào!”

“Em sợ bị thấy, còn lưu manh thì không.”

Anh còn đắc ý ra mặt!

Lâm Ngộ Phàm cạn lời.

Cô hối hận vì đã trêu chọc anh.

Vài ngày trước cô đến kỳ, ai đó đã phải nhịn cả tuần, giờ đúng lúc bốc hỏa.

Phía trước cô là bàn viết, bàn kê sát cửa sổ, mà ngoài cửa sổ là khu vườn.

Vừa khéo lúc này Lâm Minh Triết đang ở dưới lầu chơi bóng cùng chú chó của Triệu Cảnh Tú.

Lâm Ngộ Phàm như thấy được cứu tinh, vừa định gọi, thì phía sau đã bị một cú thúc mạnh khiến cô suýt kêu to thành tiếng.

Trước kia anh toàn vén tà trước của sườn xám, hôm nay lại khác, anh vén phía sau. Không hề báo trước, cảm giác ấy kích thích đến mức anh suýt bị siết nghẹt đến ngất đi.

“Cô ơi! Cô ơi!” Lúc này không cần Lâm Ngộ Phàm lên tiếng, Lâm Minh Triết dưới lầu đã thấy cô rồi.

Bàn cứ từng nhịp từng nhịp va vào tường, Lâm Ngộ Phàm làm gì còn nói nổi nguyên câu, chỉ có thể yếu ớt vẫy tay, ra hiệu là đã nghe thấy.

Lâm Minh Triết từ góc độ đó chỉ nhìn thấy cô mình đang tựa cửa sổ nhìn ra ngoài, chứ không hề thấy được Triệu Chi Ngạo đang ở phía sau cô.

“Cô ơi, xuống chơi bóng với con đi!”

Cô thì cũng muốn xuống chơi bóng với cháu chứ, nhưng lúc này phía sau đang có hai quả “bóng nhỏ” liên tục nảy lên chơi với cô rồi, cô đâu mà rảnh màng gì khác nữa.

“Cô ơi! Xuống đi mà!” Lâm Minh Triết không có bạn chơi, thấy ai cũng đòi rủ.

Không biết có phải do bị người ngoài nhìn vào khiến càng thêm hưng phấn hay không, mà trước giờ bọn họ chưa từng thử tư thế từ phía sau, ai ngờ lại phát hiện “tân thế giới”. Triệu Chi Ngạo thì đã từng đọc qua sách ngoại quốc mô tả rằng, làm từ phía sau không chỉ sâu mà còn đánh trúng trọng điểm.

Âm thanh ướt át vang dội này khiến anh càng thêm xác nhận: đây đúng là cách tuyệt vời nhất.

Chiếc bàn đập vào tường theo nhịp, phát ra tiếng trầm đục.

Dưới ánh hoàng hôn, đôi má cô ửng đỏ như rượu, trông như vừa say, vừa mê.

Khoái cảm ấy, e là khỏi cần ăn tối cũng muốn làm lại thêm một lần nữa.

“Cô ơi! Mau xuống đi mà!” Lâm Minh Triết vẫn nhảy nhót gọi to ở dưới. Triệu Chi Ngạo dứt khoát đưa tay kéo rèm lại, chặn hoàn toàn tầm nhìn của cậu nhóc.