Lâm Ngộ Phàm tan làm về nhà thì Triệu Chi Ngạo đã về trước, mấy người phụ nữ trong nhà đang ngồi quây quần ở phòng khách, ăn bánh nướng và bánh bà xã.

Thấy cô về, họ gọi cô lại cùng ăn, Cảnh Đông Bình còn nhét cho cô một cái bánh nướng:“Ngon lắm, đại thiếu phu nhân nếm thử xem.”

Lâm Ngộ Phàm nhận lấy ý tốt của cô, nhưng lên lầu liền đưa cái bánh đó cho Quế Hương.

Quế Hương biết tiểu thư nhà mình đang giận dỗi với cậu chủ, liền nhẹ giọng khuyên nhủ:“Tiểu thư, lát nữa nếu cậu chủ chủ động nói chuyện, cô cũng nên thuận theo một chút, đừng vì cứng đầu mà làm khổ bản thân, để người khác được lợi. Nếu cậu chủ vẫn cứ cứng rắn, thì chi bằng cô chủ động một bước...”

Lâm Ngộ Phàm rửa tay, không đáp lời. Cô dĩ nhiên biết chuyện gì cũng phải có mức độ. Mấy ngày trước vừa tới tháng, không hiểu sao lại sinh lòng yếu đuối.

Thật ra cô không cần phải giận, vì một khi cô quan tâm, nghĩa là cô đã thua.

Nhưng đã giận rồi mà bảo cô chủ động nhượng bộ, thì cô thật sự làm không được.

Cô nghỉ ngơi một lát trong phòng, thì chị Quản đến hỏi chuyện.

“Tháng sau là sinh nhật Đại phu nhân, có định mời khách, mở tiệc thọ không?”

Lâm Ngộ Phàm hỏi:“Đã hỏi ý của Đại phu nhân chưa?”

“Vẫn chưa ạ. Tôi muốn hỏi ý đại thiếu phu nhân trước.”

Vương Quân Dao mới hơn bốn mươi tuổi, chưa đến tuổi phải mở tiệc thọ. Thường thì trong nhà tổ chức đơn giản là được rồi.

Nhưng ai biết người ta nghĩ gì? Vẫn nên hỏi rõ ý Vương Quân Dao và Triệu Chi Ngạo trước.

Lâm Ngộ Phàm gật đầu:“Tôi biết rồi.”

Cô đi vào phòng thay đồ, nghe thấy ngoài cửa có tiếng còi xe, nhìn qua cửa sổ, thấy là Triệu Lập Tường vừa về đến.

Một lúc sau, cô lại ngẩng lên, thấy Triệu Lập Tường cùng một thanh niên trẻ đi ngang qua vườn, đang bước vào nhà.

Nhìn rõ rồi — là Quý Thư Đồng.

Lâm Ngộ Phàm thầm nghĩ, Chương Ngải Minh xưa nay không tiếp khách ngoài, giờ lại đang ngồi dưới nhà ăn bánh, cô lập tức nhấc điện thoại gọi xuống phòng khách:

“Tôi là đại thiếu phu nhân, bảo Chương Ngải Minh lên gặp tôi.”

Nữ giúp việc nhận điện liền đáp:“Đại thiếu phu nhân, Chương Ngải Minh vừa lên lầu rồi ạ.”

Xem ra Chương Ngải Minh tránh mặt đúng lúc, không cần cô phải lo.

Đối diện với chuyến viếng thăm đột ngột của Quý Thư Đồng, Vương Quân Dao vẫn giữ vẻ niềm nở thường thấy, ân cần hỏi han.

Trong phòng khách có khá đông người, Quý Thư Đồng nhận ra Trần Đan Đan, còn Cảnh Đông Bình và Chương Ngải Minh thì không có mặt.

Vì Quý Thư Đồng lấy cớ đến lấy tài liệu nên cũng không tiện ở lâu, cầm mấy tư liệu báo chí mà Triệu Lập Tường đưa rồi cáo từ.

Vương Quân Dao cũng không giữ lại dùng cơm tối.

Đến giờ cơm tối, nhờ có Lâm Minh Triết là người hay nói, luôn tạo không khí sôi nổi nên cũng không nhìn ra được vợ chồng chủ nhà đang giận nhau, chiến tranh lạnh.

Lâm Ngộ Phàm lúc này mới đúng lúc đưa ra một chủ đề:“Tháng sau là sinh nhật của mẹ, chị Quản đến hỏi em muốn sắp xếp thế nào. Em mới bắt đầu quản việc trong nhà, nên cũng chưa rõ quy củ…”

Ý tại ngôn ngoại chính là: tổ chức lớn hay nhỏ?Mọi người cho chỉ thị đi.

Vương Quân Dao không nói gì. Dĩ nhiên bà muốn nhân dịp này tổ chức một buổi tiệc lớn, để làm quen thêm với những phu nhân, danh gia vọng tộc ở Cảng thành. Sau này mới tiện chọn vợ cho Triệu Lập Tường.

Nhưng lời này không thể tự bà nói ra, nên bà im lặng.

Triệu Lập Tường lại là người mở lời trước:“Mẹ xưa nay không thích giao du với người ngoài, con thấy tổ chức trong nhà ăn mừng là được rồi.”

Mọi người cùng quay nhìn về phía Vương Quân Dao.

Vương Quân Dao: “……”

Giây phút này, bà nhớ đến Kỳ Vân Hinh.

Nếu Vân Hinh có mặt, hẳn là sẽ hiểu được ý bà.

Triệu Chi Ngạo vẫn lặng lẽ ăn cơm. Buổi trưa không ăn gì, giờ đói đến mức ăn liền hai miếng chả kẹp.

Về chủ đề này, anh chỉ nghe, không lên tiếng.

Lâm Ngộ Vũ là người khôn ngoan, nhìn ra được hình như Vương Quân Dao muốn tổ chức lớn, liền hỏi:“Ý của đại phu nhân thế nào ạ?”

Không còn cách nào, Vương Quân Dao đành phải tự mở lời. Bà mỉm cười nói:“Chúng ta đến Cảng thành cũng mấy tháng rồi, vẫn chưa quen biết nhiều người. Nay cậu mợ cũng dọn đến định cư ở đây, hay là mời vợ chồng ông bà Hạ, thêm cả bà con thân thích ở cảng thành, và những đối tác làm ăn mà Chi Ngạo cần duy trì quan hệ, chỉ là tụ họp đơn giản ăn một bữa thôi.”

Lời này nói ra rất khéo.

Nhưng nếu mời cả thân thích, bạn cũ và các nhân vật lớn trong giới thương gia, thì đâu còn là “ăn đơn giản một bữa”, mà rõ ràng là một buổi dạ tiệc đàng hoàng.

Lâm Ngộ Phàm biết Triệu Chi Ngạo sẽ rất khó xử. Nếu tổ chức tiệc sinh nhật cho đại phu nhân, vậy thì ba người thiếp của trưởng nam có thể không ra mặt sao?

Cô đang nghĩ anh sẽ từ chối hoặc vờ như không nghe thấy, không ngờ anh ngẩng đầu nhìn cô:“Vậy thì để chị Quản chuẩn bị trước. Mời ai, cuối tháng rồi tính.”

Nghe vậy, nụ cười lập tức hiện lên mặt Vương Quân Dao. Bà thuận thế nói thêm vài câu chuyện vô thưởng vô phạt:“Cũng không cần vội, còn hơn nửa tháng nữa mà.”

Lâm Ngộ Phàm nói với bà:“Mẹ có ai muốn mời thì nói sớm với con một tiếng.”

Vương Quân Dao cười gật đầu đồng ý, rồi còn gắp cho cô một miếng sườn xào chua ngọt bằng đũa công:“Ngộ Phàm, món con thích đây, sườn chua ngọt.”

“Con cảm ơn mẹ.”

Cơm nước xong, Triệu Chi Ngạo đứng dậy nói với em trai:“Triệu Lập Tường, theo anh vào thư phòng.”

Vào thư phòng rồi, Triệu Lập Tường mới hỏi:“Có chuyện gì thế?”

Triệu Chi Ngạo giọng mang theo chút giễu cợt:“Nghe nói cậu muốn xuất bản sách cho một người bạn nam?”

Triệu Lập Tường ngạc nhiên:“Sao anh biết?”

Triệu Chi Ngạo nén giận:“Tôi chưa nghe cậu trả lời câu hỏi.”

“Phải. Em muốn giúp Quý Thư Đồng xuất bản sách. Anh ấy có một cuốn tiểu thuyết rất muốn in nhưng gửi bài đi đâu cũng không được nhận. Bình thường ở đơn vị anh ấy giúp em không ít, nếu có thể em cũng muốn giúp lại anh ấy, đơn giản vậy thôi.”

“Cậu nhiều tiền lắm sao?!”

“Tự xuất bản, nếu in không nhiều, toàn bộ chi phí cũng chỉ khoảng hơn một ngàn đồng Hồng Kông. Em đủ sức chi.”

Triệu Chi Ngạo cười lạnh:“Cậu đủ sức chi? Lương cậu một tháng bao nhiêu? Làm tới giờ kiếm được chưa đến một ngàn, cậu dựa vào đâu mà giúp người ta?”

Triệu Lập Tường chi tiêu hàng ngày đều dựa vào nhà. Ngoài lương ra, mỗi tháng còn có thể đến phòng tài vụ lấy thêm dưới 1000 đồng làm tiền tiêu vặt, mẹ cậu còn cho thêm riêng. Cậu đã quen tiêu xài phung phí, chẳng có khái niệm gì về tiền cả.

“Dù sao em cũng đâu có xin anh tiền.”

Triệu Chi Ngạo lạnh lùng nhìn chằm chằm:“Nói vậy mà không thấy xấu hổ à? Không xin tiền anh, nhưng ăn uống, quần áo, nhà ở, tiêu dùng của cậu đều từ tiền của anh. Có bản lĩnh thì dọn ra ngoài sống, từ nay không lấy một xu của nhà nữa. Lúc đó muốn làm gì thì làm, anh sẽ không can thiệp.”

Triệu Lập Tường đúng là có chút chột dạ, giọng nhỏ lại:“Em cũng đã nói với nhà xuất bản rồi, em chỉ giúp Quý Thư Đồng lần này thôi. Người em giúp đâu phải người ngoài, là Quý Thư Đồng mà.”

“Thế Quý Thư Đồng không phải người ngoài? Hắn họ Triệu à, hay cậu họ Quý?”

Triệu Lập Tường: “……”

Triệu Chi Ngạo biết nếu không nói thật mà chỉ bóng gió răn đe thì sẽ không có tác dụng gì với em trai, nên nói thẳng:“Anh nói rõ ràng với em luôn. Anh cũng như em, đều không ưa gì Quý sư trưởng. Cũng vậy, anh không thích bất kỳ ai trong nhà họ Quý. Bây giờ Quý Thư Khoan đã chết, chúng ta không cần phải qua lại với nhà họ Quý nữa. Em nên cất cái lòng tốt của mình đi. Quý Thư Đồng thừa kế không ít tài sản của nhà họ Quý, có một công việc đàng hoàng. Cho dù không xuất bản được sách, anh ta cũng chẳng chết đói! Em hiểu không?”

“Nhưng Quý Thư Đồng không giống cha anh ta.”

Triệu Lập Tường đúng là một con lừa bướng bỉnh.

Triệu Chi Ngạo nổi giận:“Sao em cứ không hiểu lời người khác nói vậy? Quý Thư Đồng dù có khác cha anh ta đến đâu, thì những tài nguyên, quan hệ mà anh ta đang được hưởng đều là từ cha mình mà ra. Anh ta vẫn là người nhà họ Quý.”

“Không thể chỉ vì anh ta là con trai của Quý sư trưởng mà phủ định con người anh ta chứ? Hơn nữa Quý Thư Đồng đến một cuốn sách cũng xuất bản không nổi, thì anh ta có quan hệ gì chứ?”

“Quan hệ của anh ta không nằm ở chuyện xuất bản sách. Em nghĩ anh ta thiếu một hai nghìn đồng để tự bỏ tiền ra in sách sao? Cái anh ta cần là sự công nhận. Nếu tự bỏ tiền in sách, thì cái sự công nhận đó đâu còn giá trị gì.”

“Em hiểu điều đó, nên em không định để anh ta biết em là người bỏ tiền.”

Triệu Chi Ngạo biết rõ không thể nói lý lẽ với em trai, nên chuyển sang biện pháp cứng rắn:“Ngày mai, anh sẽ gọi điện cho giám đốc của các em, bảo ông ta điều em sang bộ phận khác. Từ tháng này trở đi, phòng tài vụ sẽ không cho em rút tiền tiêu nữa. Anh cũng sẽ nói với mẹ, không cho bà âm thầm trợ cấp em nữa.”

Triệu Lập Tường tuy có lòng tốt, nhưng đầu óc thì cứng nhắc:“Anh à, em không ngờ anh lại là người thực dụng như vậy. Trước kia Quý sư trưởng còn sống, anh không ưa ông ta nhưng vẫn đánh bài, uống rượu với ông ta. Khi anh Quý còn sống, hai bên vẫn duy trì mối quan hệ lịch sự. Giờ anh Quý vừa chết, anh liền trở mặt không nhận người.”

Triệu Chi Ngạo đã hết kiên nhẫn, quát thẳng:“Cút!”

“Cút thì cút! Nhà không cho tôi tiền tiêu vặt, tôi vẫn còn lương cơ mà!”Triệu Lập Tường tuy hơi chột dạ, nhưng tính bướng bỉnh vẫn không đổi, nói xong thì bỏ đi luôn.

Triệu Chi Ngạo không muốn tiếp tục chiều chuộng cậu em này nữa, liền nhấc điện thoại gọi cho quản gia Quản tỷ:“Từ mai trở đi, không cho Triệu Lập Tường rút một xu nào từ phòng tài vụ. Ngoài ra, cũng không được điều xe đưa đón nó nữa, để nó tự đi bộ đi làm.”

Cúp máy, nghĩ ngợi một lát, Triệu Chi Ngạo lại đến ngồi trong phòng Vương Quân Dao một lúc — hiếm khi lần này hai người họ có chung ý kiến.

“Cái thằng ranh con này, đầu óc chẳng phân biệt được gì, không biết là chúng ta đang vì tốt cho nó. Để mẹ đi dạy dỗ nó.”

Vương Quân Dao lập tức đến phòng Triệu Lập Tường, mềm mỏng có, cứng rắn có, vừa khóc vừa nạt để ép con trai khuất phục.

Cuối cùng bị ép đến mức Triệu Lập Tường cũng đành thỏa hiệp:“Con có thể hứa sau này sẽ tránh xa anh em nhà Quý Thư Đồng, nhưng mà cuốn sách kia con đã nói chuyện xong với nhà xuất bản rồi, tiền đặt cọc con cũng nộp rồi. Con chỉ giúp anh ấy ra cuốn đó thôi, coi như trả ơn thời gian trước anh ấy đã giúp con trong công việc, được không?”

Vương Quân Dao nhéo tai con một cái:“Đi hỏi anh con xem sao đã, phải được anh con đồng ý mới tính. Mau đi xin lỗi.”

“Con có sai gì đâu mà xin lỗi.”

“Không xin lỗi cũng được, phòng tài vụ sẽ không đưa con đồng nào, mẹ cũng không cho con tiền nữa. Với lại, chiếc xe điều cho con đi làm cũng bị anh con thu lại rồi, mai con tự đi bộ đi làm đi.”

Triệu Lập Tường nghiến răng:“Đúng là anh con!”

Đến lúc cậu ta định đi xin lỗi thì phát hiện anh mình không còn ở thư phòng nữa, đã đi ngủ rồi.

Không biết anh ngủ ở phòng nào, chuyện xin lỗi đành gác lại.

Lâm Ngộ Phàm tắm xong, nằm dài trên ghế quý phi định đọc lại bản thảo “Bọ ngựa” của Vương Mục Tầm.

Nghe tiếng động ngoài cửa, cô hơi giơ bản thảo cao lên một chút, che nửa khuôn mặt lại.

Cảm giác ghế sô-pha hơi trũng xuống, một hộp quà được đưa đến trước mặt cô.

“Tặng em, khăn lụa.”

Lâm Ngộ Phàm không động lòng:“Tặng riêng cho em, hay ai cũng có?”

Triệu Chi Ngạo chợt nhớ đến cảnh Lâm Đại Ngọc nhận hoa cung đình, bàn tay liền đặt lên đầu gối cô:“Đặc biệt mua cho em. Chỉ em mới có.”

Lâm Ngộ Phàm cố nén ý cười nơi khóe miệng, đặt hộp quà sang một bên, tiếp tục đọc bản thảo.

Ít nhất thì cô không đuổi hắn đi. Triệu Chi Ngạo liền tranh thủ hỏi:“Cây bút máy hôm đó em mua đâu rồi? Sao không thấy dùng?”

Lâm Ngộ Phàm hơi ngẩn ra:“Bút máy nào?”

Nói rồi cô mới sực nhớ ra:“À, cây bút Parker đó à? Em tặng đồng nghiệp rồi.”

“Đồng nghiệp nào?”

“Một đồng nghiệp rất có tài, lại đang cần bút gấp.”

Triệu Chi Ngạo thầm chửi trong lòng: Nhìn thế nào thì cái tài kia cũng chỉ tàm tạm thôi.

“Đồng nghiệp đó kết hôn chưa?”

Lâm Ngộ Phàm liếc hắn:“Anh hỏi cái đó làm gì?”

“Không được hỏi à?”

Thấy nét mặt hắn âm u bất định, Lâm Ngộ Phàm đành trả lời:“Chưa kết hôn.”

Triệu Chi Ngạo không nhịn được nhắc nhở:“Em là phụ nữ đã có chồng, nên tránh xa mấy tên độc thân đó một chút.”

Lâm Ngộ Phàm thu bản thảo lại, mặt ửng đỏ, giọng mang theo giận dỗi:“Anh cho người theo dõi em à? Vậy sau này em chỉ được nói chuyện với phụ nữ thôi à? Anh thì ba vợ bốn thiếp, hai tầng lầu thay phiên nhau ngủ, thích gì làm nấy, đến lượt em thì ngay cả quyền nói chuyện với đồng nghiệp nam cũng không có? Cho dù có quay lại bốn mươi năm trước, thời nhà Thanh, cũng chưa chắc đến mức quá đáng như vậy!”

Thì ra vợ hắn thật sự đang ghen. Triệu Chi Ngạo không nhịn được bật cười, còn chưa kịp nói gì, đã bị cô mắng tiếp:“Cười cái gì mà cười?”

“Anh không cười.” Triệu Chi Ngạo vừa xoa đầu gối cô, vừa nói,“Vậy sau này anh chỉ ngủ ở phòng em, chỉ ngủ với em, không quan tâm đến ai khác nữa. Như vậy được chưa?”

Lâm Ngộ Phàm hơi sững người, bất giác cảm thấy mình có lỗi với hai người ở lầu trên. Huống chi nhu cầu của hắn lại lớn như vậy, một mình cô cũng chịu không nổi, cô lưỡng lự:“Em không có ý đó. Đừng tự tâng bốc mình.”

“Em muốn sắp xếp anh thế nào cũng được, phu nhân cứ nói, em bảo anh đi đông, anh tuyệt đối không dám đi tây.”

“Ngọt miệng nói lời dối trá, thật ra thì hưởng phúc ngồi giữa cả đám người!”

Triệu Chi Ngạo thở dài:“Cảnh Đông Bình và Trần Đan Đan là do anh hứa sẽ chăm sóc họ chu đáo, anh không thể thất hứa được.”

Hiếm khi hắn chủ động nói rõ, Lâm Ngộ Phàm hơi ngồi thẳng dậy, hỏi:“Anh hứa với ai?”

“Một người rất quan trọng, có công rất lớn. Anh cũng nói với hai người họ rồi: chờ qua thời buổi này, thiên hạ yên ổn rồi, họ muốn lấy chồng hay đi đâu cũng được, anh sẽ lo hết chi phí.”

Thấy vợ hơi mềm lòng, hắn liền đưa tay ôm cô vào lòng.

Hóa ra quan hệ giữa hắn và Cảnh Đông Bình, Trần Đan Đan cũng chỉ hữu danh vô thực thôi sao?

Lâm Ngộ Phàm truy hỏi:“Thế anh cứ lên lầu ba làm gì?”

“Anh có thư phòng và phòng ngủ ở lầu ba. Nếu anh không lên đó thường xuyên, người dưới cũng sẽ nghi ngờ.”

Cô đan ngón tay với anh, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ, chợt nhớ lại chủ đề vừa rồi:“Bất kể anh với mấy dì kia thế nào, nhưng chuyện anh không cho em nói chuyện với Vương Mục Tầm thì em không làm được đâu.”

“Anh đâu có cấm em nói chuyện với cậu ta, anh chỉ khuyên hai người nên giữ khoảng cách một chút thôi.”

Lâm Ngộ Phàm đáp:“Em và cậu ấy vẫn giữ đúng mực, em biết chừng mực.”

“Cậu ta quan trọng với em đến thế à?” — Triệu tổng nói câu đó có phần hậm hực, cũng mang chút thấp thỏm.

Lâm Ngộ Phàm thẳng thắn nói:“Tương lai em muốn mở một nhà xuất bản. Cậu ấy là nhân sự đầu tiên em muốn chiêu mộ.”

“Cái gì?”

Lâm Ngộ Phàm lặp lại:“Em muốn mở nhà xuất bản. Em nói trước với anh, đến lúc đó đừng lại bảo em tự ý quyết định, không hề bàn bạc với anh.”

Triệu Chi Ngạo xoa cánh tay mát lạnh của Cô:“Anh có thể phản đối sao?”

“Không được.”

“Phản đối cũng không được, thế còn gọi là bàn bạc gì nữa? Em đây không phải bàn bạc, mà là thông báo đấy.”

Lâm Ngộ Phàm vẫn giữ vững lập trường:“Anh làm việc thậm chí còn chẳng buồn thông báo với em một tiếng, ít ra em cũng đã nói trước với anh rồi. Hơn nữa, việc em mở nhà xuất bản đâu phải chuyện mờ ám gì, dựa vào đâu mà anh phản đối?”

Triệu Chi Ngạo cố giữ bình tĩnh:“Hiện giờ em đi làm, sáng sớm ra khỏi nhà, chiều tối mới về, mỗi ngày đều vất vả như vậy. Nếu em thật sự mở nhà xuất bản, trở thành bà chủ, chẳng phải sẽ càng cực khổ hơn sao? Theo anh biết thì làm xuất bản là công việc không có ngày đêm, em cần gì phải chuốc lấy mệt nhọc?”

Lâm Ngộ Phàm nói:“Chưa chắc đâu. Nếu em làm chủ, em sẽ càng tự do hơn. Muốn mấy giờ đi làm thì đi, muốn tới thì tới, không muốn thì không tới. Em chưa từng thấy ông chủ nhà xuất bản của bọn em xuất hiện bao giờ.”

Ông chủ nhà xuất bản – Triệu Chi Ngạo – nghe câu này như nghẹn cục xương trong cổ họng.

Nghĩ một lát, hắn nhẹ giọng khuyên:“Đó là vì Quần Thanh tuy nhỏ, nhưng cũng là một nhà xuất bản đã vào guồng. Em muốn tự mở một nhà xuất bản, tức là bắt đầu từ con số không. Đang yên đang lành làm phu nhân giàu sang không thích, lại muốn tự chuốc khổ vào người.”

Thật ra Lâm Ngộ Phàm cũng chẳng phải muốn tự làm khổ bản thân, Cô chỉ nghĩ, chịu khó chút lúc đầu, sau này mới có thể sống sung sướng hơn.

“Bắt đầu từ con số không thì nền tảng mới vững chắc. Em muốn làm thật tốt một nhà xuất bản, đó là nguyện vọng lớn nhất của em. Em tin mình làm được. Chẳng lẽ anh muốn em suốt ngày ở nhà tranh sủng, ghen tuông, cả ngày chỉ quanh quẩn bên anh?”

Triệu Chi Ngạo ôm chặt vợ vào lòng, hắn vốn chỉ không muốn Cô phải vất vả, liền thử thăm dò:“Anh mua cho em một nhà xuất bản.”

Lâm Ngộ Phàm lập tức từ chối:“Không cần. Em muốn tự mở.”

Hai người lại tiếp tục lời qua tiếng lại, giằng co một hồi, cuối cùng Triệu Chi Ngạo đành hạ giọng nhượng bộ:“Đến lúc đó em cần gì, cứ nói với anh.”

Thấy anh nói năng cũng hợp lý, Lâm Ngộ Phàm ngẩng đầu lên, như phần thưởng mà hôn nhẹ lên môi anh một cái.

Thế là anh lập tức đè cô xuống, hôn đến mức cô gần như không thở nổi, tay cũng luồn vào trong áo cô.

Cô giữ tay anh lại:“Đừng có đụng em, em còn chưa hết kỳ kinh nguyệt.”

Nhìn người vợ má ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng còn ánh nước sau nụ hôn, cả người anh đều căng cứng.

“Vậy thì em đụng anh.” — anh khàn giọng nói, kéo tay cô đặt xuống bụng dưới mình.

Có một vật lập tức căng phồng, áp vào lòng bàn tay cô.

Người khác thì “lấy sắc hầu quân”, hắn thì “lấy sắc hầu thê”. Một thân thể đẹp đẽ như vậy, Cô cũng nên tận hưởng cho xứng đáng.