Triệu Chi Ngạo nhìn ông ta như nhìn một kẻ ngốc:“Rồi sao nữa?”

“Rồi… rồi tôi hỏi mấy người bên cạnh Quý Thư Khoan, phát hiện anh ta không qua lại với người nào bên nhà họ Triệu, ngoại trừ Triệu phu nhân.”

“Thế nên ông liền cho người theo dõi vợ tôi?”

“Thật ra tôi cho người theo dõi Triệu phu nhân cũng chỉ là để làm rõ xem giữa cô ấy và Quý Thư Khoan có khúc mắc gì thôi. Chỉ đơn giản như vậy.”

Triệu Chi Ngạo càng nghe càng giận:“Ý ông là gì? Ông đang bôi nhọ Quý Thư Khoan và vợ tôi à?”

“Không không, không phải quan hệ kiểu đó, mà là những khúc mắc khác, những khúc mắc khác…”

Triệu Chi Ngạo đặt mảnh ảnh cháy xuống bàn:“Nếu các người nghi ngờ thì sao không trực tiếp hỏi, lại phải cho người lén theo dõi?”

Cao chủ nhiệm cười gượng đầy vẻ lấy lòng:“Hỏi thì nhất định phải hỏi, nhưng giờ vẫn chưa điều tra ra đầu đuôi rõ ràng. Tôi sợ nếu hỏi thẳng sẽ khiến anh hiểu lầm, không vui. Là tôi sai, không ngờ lại khiến anh hiểu lầm thật. Anh bớt giận.”

Triệu Chi Ngạo:“Người của các ông đã làm vợ tôi hoảng sợ.”

“Thật sự xin lỗi, tôi sẽ đích thân đến xin lỗi Triệu phu nhân, được chứ?” Cao chủ nhiệm nói với vẻ vô cùng thành khẩn.

Lúc này sắc mặt Triệu Chi Ngạo mới dịu lại đôi chút:“Đều là người nhà, sau này có chuyện thì nói thẳng, đừng làm mấy chuyện lén lút sau lưng như thế nữa.”

“Đúng đúng đúng, anh nói rất đúng.” Cao chủ nhiệm vừa phủi tàn thuốc trên ống quần tôn trung sơn, vừa hỏi tiếp,“Thật ra là ở đâu mà người của tôi làm Triệu phu nhân sợ thế?”

Triệu Chi Ngạo liếc ông ta một cái, rồi mới đáp:“Vợ tôi từ Hải Thành đến Cảng, rảnh rỗi ở nhà cũng buồn chán, nên muốn tìm chút việc làm để giết thời gian. Tôi liền mua cho cô ấy một nhà xuất bản, để cô ấy lấy thân phận nhân viên mà trải nghiệm việc kiếm tiền vất vả ra sao. Sáng nay cô ấy đi làm, thì trên đường bị người các ông bám theo quấy nhiễu. Cô ấy là phụ nữ chân yếu tay mềm, nào có từng thấy chuyện như vậy. May mà cô ấy để quên tài liệu trên xe, người của tôi quay lại đưa thì đúng lúc bắt gặp kẻ khả nghi đó đang rình mò đe dọa vợ tôi…”

“Không không không, chúng tôi tuyệt đối không có ý dọa cô ấy. Triệu tiên sinh, anh xem khi nào tiện, tôi sẽ đích thân đến xin lỗi Triệu phu nhân, nhân tiện hỏi về tấm ảnh kia.”

Triệu Chi Ngạo cũng không từ chối, lập tức hẹn nhau ăn tối.

Cao chủ nhiệm nói:“Phượng Hoàng Lâu, để tôi mời.”

Triệu Chi Ngạo đứng dậy:“Chuyện như thế này, tuyệt đối không được xảy ra lần nữa. Nhớ kỹ, đây là Cảng thành, không phải chỗ để chính phủ Quốc dân muốn làm gì thì làm.”

“Nhất định sẽ không có lần sau nữa, anh cứ yên tâm.”

Cao chủ nhiệm tươi cười tiễn Triệu Chi Ngạo xuống lầu. Vừa quay lại văn phòng, ông lập tức hét lên về phía phòng thư ký:“Thôi Nguyên đâu?! Gọi hắn tới gặp tôi ngay!”

Khoảng mười lăm phút sau, Thôi Nguyên mới từ ngoài bước vào, đầu vuốt ngược bóng lưỡng.

“Giám đốc gọi tôi?”

Cao chủ nhiệm liền vớ quyển sách trên bàn ném thẳng vào hắn:“Cái thứ chó má gì ông sắp xếp vậy hả, theo dõi Triệu phu nhân mới ngày đầu đã bị người ta phát hiện, Triệu Chi Ngạo dẫn người tới đập cửa, trước mặt bao nhiêu người chửi tôi như con, anh bảo tôi còn mặt mũi nào mà sống?!”

Rồi là một trận mắng như tát nước, khiến Thôi Nguyên chẳng biết trốn vào đâu.

Hết tức, Cao chủ nhiệm mới hỏi:“Cả sáng anh biến đâu rồi?”

Lúc này Thôi Nguyên mới đáp:“Đi điều tra ông chủ Trương – người từng cạnh tranh mua xưởng giày với Phó chủ nhiệm Quý…”

“Tìm được người rồi à?”

“Chưa. Mới tìm được thông tin.”

“Thông tin gì?”

“Phó chủ nhiệm Quý và ông Trương đó có quen biết nhau, mà còn quan hệ không tệ.”

Nghe vậy, sắc mặt Cao chủ nhiệm trầm xuống, ánh mắt sắc như chim ưng quét qua Thôi Nguyên một cái:“Ai nói quan hệ của bọn họ không tệ?”

Dù vừa bị mắng cho một trận tơi bời, nhưng trong mắt Thôi Nguyên, Cao chủ nhiệm chỉ giỏi dọa người bằng ánh mắt, chứ thật ra là kiểu cấp trên ngoài cứng trong mềm. Người khác sợ ông ta, riêng hắn thì không.

Hắn cười đáp:“Một tên lưu manh Hồng Môn nói là nghe Quang Đầu Lý bảo, ông chủ Trương vì quen biết với Phó chủ nhiệm Quý nên không tiện ra mặt, mới nhờ Quang Đầu Lý thay mặt đàm phán. Ai ngờ lại xảy ra chuyện.”

Thôi Nguyên liền đem toàn bộ thông tin mới điều tra được báo cáo lại cho Cao chủ nhiệm.

Chuyện Quý Thư Khoan quen biết ông chủ Trương là điều họ không ngờ tới.

Cao chủ nhiệm rút hộp thuốc ra, lặng lẽ suy nghĩ — vậy thì có khả năng mọi chuyện khác hoàn toàn so với dự đoán ban đầu của ông.

“Đã tìm ra ông chủ Trương chưa?”

“Chưa. Giờ chắc chỉ có Quang Đầu Lý biết ông ta là ai. Nhưng hắn thì không nể mặt chúng ta. Cuối cùng, hắn chịu bồi thường cho nhà họ Quý một khoản, nghe nói cũng là nể mặt Triệu Chi Ngạo.”

Cao chủ nhiệm rút một điếu thuốc, châm lửa rồi trầm ngâm suy nghĩ.

Vì hôm qua xin nghỉ, nên hôm nay bàn làm việc của Lâm Ngộ Phàm chất đầy công việc tồn đọng, cô vừa đến là bắt đầu gõ máy chữ, tay không ngừng nghỉ.

Chị Hồng hỏi cô:“Hôm qua sao em xin nghỉ thế?”

Lâm Ngộ Phàm thành thật đáp:“Em đi dự một đám tang.”

Chị Hồng cũng không hỏi đám tang của ai, chỉ nói:“Em không có ở đây, bên mình chẳng ai biết dùng máy đánh chữ, cuối cùng là trợ lý biên tập tầng trên phải xuống giúp đánh gấp một tài liệu cho trưởng phòng.”

Lâm Ngộ Phàm vừa đánh máy vừa nói:“Đánh máy dễ lắm, chị Hồng để em dạy chị nhé?”

Chị Hồng lắc đầu:“Chị già rồi, cứ nghe đến học cái gì là đau đầu. Không học nổi đâu, đừng dọa chị.”

Phía sau, chị Đao lại tỏ ra hứng thú:“Ê, A Phàm, rảnh thì dạy chị nha, chị muốn học.”

Lâm Ngộ Phàm lập tức đồng ý:“Dạ được, không thành vấn đề.”

Lúc này Vương Mục Tầm từ ngoài bước vào, trông như đã điều chỉnh lại tâm trạng, chủ động chào hỏi cô:“Hôm qua cô nghỉ làm à?”

Lâm Ngộ Phàm vẫn giữ thái độ như mọi khi:“Tôi đi dự đám tang với chồng tôi.”

Dự đám tang cùng chồng…

Vương Mục Tầm gật đầu:“Ồ, đám tang à, thế thì phải xin nghỉ rồi.”

Anh lấy từ trong túi ra hai bản sách mẫu, đi vào văn phòng trưởng phòng.

Giờ nghỉ trưa, chờ mọi người đi hết, Vương Mục Tầm mới quay lại, nhắc:“Cô còn nợ tôi 29 bữa trưa đấy.”

Lâm Ngộ Phàm cười, lấy trong túi ra một xấp phiếu ăn đưa cho anh:“Phiếu ăn tiệm thịt quay tám xu, ba mươi tờ tôi mua sẵn rồi. Hôm nay tôi bận quá không ra ngoài ăn được, phiền anh mua giúp tôi một phần cơm gà xì dầu, nhớ gọi thêm đậu hũ nhé.”

Mặc dù công việc lặt vặt và chẳng có gì to tát, nhưng sau khi hoàn thành xong xuôi, Lâm Ngộ Phàm vẫn có cảm giác thành tựu đầy ắp trong lòng.

Lên xe ở chỗ cũ, tài xế bảo cô rằng Triệu Chi Ngạo dặn, tan làm thì đến văn phòng tìm anh.

Lâm Ngộ Phàm chưa từng đến công ty của Triệu Chi Ngạo. Ba công ty của anh đều đặt văn phòng trong cùng một tòa nhà, anh thường làm việc ở tầng năm — công ty Thiên Tề.

Cô đi thang máy lên, thư ký Ôn từng gặp cô một lần ở vườn nhà họ Triệu nên vội vàng đón cô vào văn phòng của Triệu Chi Ngạo.

Vì cô ăn mặc giản dị, những người khác không ai biết thân phận, chỉ tò mò nhìn theo.

Triệu Chi Ngạo đang trò chuyện với một vị quản lý cấp cao, thấy Lâm Ngộ Phàm bước vào, anh nói trước:“Em ngồi đợi anh chút, tối nay Cao chủ nhiệm mời ăn cơm, còn muốn đích thân xin lỗi em.”

Lâm Ngộ Phàm ngồi vào một góc, tiện tay cầm tờ báo lên xem.

Chẳng bao lâu sau, vị quản lý kia rời đi, Thẩm Đặc bước vào.

Chỉ nghe Thẩm Đặc báo cáo:“Nội bộ công ty Tân La mâu thuẫn nghiêm trọng, chi nhánh ở Cảng Thành coi như không mở được nữa. Hùng Phong đã từ chức, anh ta liên hệ với tôi, nói muốn hợp tác với chúng ta mở nhà máy sản xuất nhựa. Bên ta cung cấp nhà xưởng và nguyên liệu, anh ta cung kỹ thuật.”

Việc này đúng là khiến Triệu Chi Ngạo hứng thú, dù với con người Hùng Phong anh vẫn còn dè chừng, nhưng chỉ có thuận theo dòng, mới có thể nhân cơ hội nhổ tận gốc cái gai đang cắm trong ngực mình.

“Bảo Tổng Liêu tiếp tục tiếp xúc với hắn, xem hắn muốn điều kiện gì.”

“Dạ.”

Lâm Ngộ Phàm ngồi yên nghe, không xen vào. Cô đợi đến sáu rưỡi, Triệu Chi Ngạo mới giải quyết xong công việc.

Bảy giờ, họ đến phòng riêng ở Phượng Hoàng Lâu. Cao chủ nhiệm đã gọi món từ sớm, chờ sẵn.

Chỉ ba người ăn, nhưng Cao chủ nhiệm vẫn gọi đầy bàn thức ăn để tỏ lòng kính trọng.

Vừa lên món, ông ta đã tự phạt ba ly để tạ lỗi, Lâm Ngộ Phàm cũng không làm khó.

Nhắc đến Quý Thư Khoan, Cao chủ nhiệm khẽ hỏi:“Xin phép hỏi một câu, mong Triệu phu nhân đừng giận. Trước đây cô và Quý Thư Khoan quan hệ thế nào?”

Lâm Ngộ Phàm thẳng thắn:“Chỉ là bạn bè bình thường. Trước đây vì muốn mua khu nhà tập thể của xưởng giày nên tôi có vài lần tiếp xúc với anh ấy.”

Cô kể lại quá trình hợp tác với Quý Thư Khoan.

Cao chủ nhiệm hỏi:“Sau đó không liên lạc nữa?”

“Có. Sau đó anh ấy hẹn tôi ăn cơm, muốn hợp tác cùng lợi dụng kẽ hở trong hợp đồng để lừa ông chủ Tạ của xưởng giày 54 vạn tiền bồi thường. Việc này vượt quá nguyên tắc sống của tôi, hơn nữa nhà tôi cũng chẳng thiếu tiền, nên tôi không đồng ý.”

Lừa 54 vạn bồi thường sao?

Nghe xong, Cao chủ nhiệm vô cùng kinh ngạc, không ngờ Quý Thư Khoan lại là loại người như thế.

Ông lập tức liên tưởng đến ông chủ Trương — người không dám lộ mặt kia.

Nếu Quý Thư Khoan và ông chủ Trương là chỗ quen biết cũ, liệu có phải hai người họ đã cấu kết để lừa tiền bồi thường khổng lồ từ ông chủ Tạ? Chỉ là kịch bản diễn quá trớn, Quang Đầu Lý do ông Trương thuê không kiểm soát nổi tình hình, khiến Quý Thư Khoan bị bắn chết?

Lâm Ngộ Phàm nói tiếp:“Có thể vì tôi từ chối hợp tác nên anh ấy hơi khó chịu với tôi.”

Vậy cũng hợp lý — vì Lâm Ngộ Phàm không chịu cùng cấu kết, Quý Thư Khoan không còn hy vọng tiếp cận cô, nên dứt khoát đốt cả bức ảnh chụp cô.

Từ lời kể của trợ lý Quý Thư Khoan, Cao chủ nhiệm tin rằng hắn có ý đồ không chính đáng với Lâm Ngộ Phàm.

Cao chủ nhiệm khẽ lắc đầu, không tiện trực tiếp đánh giá nhân phẩm của Quý Thư Khoan, chỉ nói:“Không ngờ đầu óc anh ta lại… hoạt bát đến vậy.”

Lâm Ngộ Phàm đáp:“Có lẽ vì chuyện đó nên tôi đã làm phật lòng anh ấy. Sau đó anh ấy không còn đến nhà tôi chơi nữa. Chuyện anh ấy gặp rắc rối khi mua xưởng giày, tôi cũng chỉ biết sau khi anh ấy xảy ra chuyện.”

Dù nói thế nào, Triệu Chi Ngạo và Lâm Ngộ Phàm không có lý do gì để giết Quý Thư Khoan, ngược lại, chính Quý Thư Khoan mới là người có oán hận trong lòng với họ.

Cao chủ nhiệm thở dài: “Tôi cũng không ngờ, cậu ấy lại ra đi như vậy. Thế sự khó lường thật.”

Sau đó, ông và Triệu Chi Ngạo trò chuyện khá lâu về tình hình trong nước, đến tận tám rưỡi mới kết thúc.

Trên đường về nhà, Lâm Ngộ Phàm hỏi Triệu Chi Ngạo:“Anh nói xem, ông ấy có tin không?”

Trước kia còn bán tín bán nghi, giờ chắc đã tin chín phần, chỉ còn một phần hoài nghi.

“Sao vẫn còn một phần?”

“Vì ông ta chưa tìm ra được ông chủ Trương kia.”

Lâm Ngộ Phàm hạ giọng hỏi:“Có thật là có người đó à?”

Triệu Chi Ngạo:“Em đoán xem.”

“Không muốn đoán.”

Triệu Chi Ngạo cầm tay cô, viết một chữ trong lòng bàn tay: “Không.”

Lâm Ngộ Phàm hiểu ngay.

Tức là, căn bản không hề có ông chủ Trương nào cả.

Ngay từ đầu, chắc chắn là Triệu Chi Ngạo nhờ Quang Đầu Lý dựng lên một nhân vật hư cấu tên “ông chủ Trương” để tiếp cận ông chủ Tạ, đưa ra mức giá cao nhằm khiêu khích Quý Thư Khoan. Sau đó, khi hai bên gặp nhau đàm phán, cố tình tạo ra hỗn loạn rồi nhân cơ hội thủ tiêu Quý Thư Khoan.

Còn tin đồn Quý Thư Khoan quen biết ông chủ Trương cũng chỉ là màn khói do Quang Đầu Lý tung ra.

Vì Cao chủ nhiệm đã biết Quý Thư Khoan có ý định lừa tiền ông chủ Tạ từ trước, nên ông mới dễ dàng tin rằng sau khi Lâm Ngộ Phàm từ chối hợp tác, Quý Thư Khoan đã tìm người khác để tiếp tục kế hoạch lừa đảo.

Mà “ông chủ Trương” vốn không tồn tại, nên dù Cao chủ nhiệm còn chút nghi ngờ cũng chẳng có cách nào xác minh được.

Quả nhiên, sau này họ từ những kênh khác biết được, sau khi Quý Thư Khoan được chôn cất, Cao chủ nhiệm bận rộn nhiều việc khác nên dần quên hẳn cái chết của anh ta.

Cho đến khi ông ta vô tình gặp lại Quý Thư Đồng trong một buổi tiệc...

Nhưng đó là chuyện sau này.