Trước đây cô từng nghi ngờ kẻ làm quan mưu hại Triệu Chi Ngạo chính là Quý Thư Khoan, bởi người này cực kỳ âm hiểm.

Như vậy bây giờ chỉ còn lại một người họ Hùng.

Người họ Hùng này là đại diện công ty hợp tác với Triệu Chi Ngạo, chỉ cần không tiếp tục hợp tác, hẳn cũng chẳng dấy lên nổi sóng gió gì.

Càng nghĩ, lòng cô càng trấn tĩnh.

Mọi việc đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

cô nhớ lại hôm qua trên tờ báo có đăng quảng cáo bán một nhà máy giấy, liền lục tung tìm lại, không thấy tờ báo đâu, bèn rung chuông gọi Quế Hương.

“Tờ Cảng Thành Tảo Báo hôm qua để ở đây, em có thấy không?”

“Cậu chủ mang đi rồi, chắc là ở thư phòng. Chị muốn xem à? Để em đi lấy cho.”

Lâm Ngộ Phàm dặn: “Mang cả mấy ngày gần đây lên cho tôi.”

Quế Hương mang báo đến, cô cẩn thận lật xem từng tờ, cuối cùng vẫn là mẩu quảng cáo bán nhà máy giấy trên Tảo Báo khiến cô chú ý nhất.

cô ghi lại thông tin liên hệ vào sổ, định sáng mai gọi điện hỏi thử tình hình.

Khoảng mười giờ, Triệu Chi Ngạo mới về. Nghe thấy tiếng xe, cô đi xuống lầu.

Ra đến cầu thang thì gặp Triệu Chi Ngạo và Triệu Lập Tường cùng trở về.

Thấy cánh tay Triệu Chi Ngạo băng bó, cô hỏi: “Anh bị sao rồi?”

Triệu Chi Ngạo điềm đạm đáp: “Không sao.”

Lâm Ngộ Phàm thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi. Vậy… đại ca Quý thì sao?”

Triệu Lập Tường nhanh miệng hơn anh mình: “Quý đại ca mất máu quá nhiều, không cứu được.”

Ồ. Tin vui.

Chết là đúng.

Lâm Ngộ Phàm nén niềm vui trong lòng, nhìn về phía chồng. Gương mặt Triệu Chi Ngạo trầm mặc không biểu cảm, nhưng cô biết, anh đang vui.

Hai vợ chồng trao nhau ánh mắt ăn ý, chẳng cần lời nào.

Triệu Lập Tường trông thấy tất cả, trong lòng khó chịu, biết mình là bóng đèn, bèn bước nhanh lên lầu.

Đứng nơi cầu thang, Lâm Ngộ Phàm ngẩng đầu hỏi: “Hai người chưa ăn cơm đúng không? Em bảo nhà bếp hâm nóng lại thức ăn. Lập Tường, cậu ăn ở đâu?”

“Không đói.” Triệu Lập Tường đáp gọn rồi về phòng luôn.

Em trai không ăn, Triệu Chi Ngạo cũng không ép, bản thân thì đói thật.

“Anh đi tắm trước, bảo nhà bếp hâm nóng rồi mang lên.”

Quản gia Quan tỷ đứng gần đó vội tiếp lời: “Để tôi sắp xếp.”

Vương Quân Dao nghe tiếng động cũng từ trên lầu xuống, biết Quý Thư Khoan không qua khỏi, bà ta liên tục thở dài, mà trong lòng thì thái độ xoay chiều ngay lập tức, giờ lại lo con trai mình thật sự đang qua lại với Quý Thư Phinh.

Quý sư trưởng đã mất, Quý Thư Khoan lại là trụ cột gia đình, tuổi còn trẻ mà đã là phó chủ nhiệm Văn phòng thường trú, tương lai vốn rộng mở.

Giờ hắn chết rồi, nhà họ Quý chỉ còn Quý Thư Đồng làm biên tập viên quèn trong tòa soạn báo, giá trị lập tức rớt xuống, chẳng xứng với con trai bà nữa.

Không phải bà thực dụng, mà kết thân với nhà như vậy chẳng những không nhờ vả gì được, ngược lại còn có khi bị kéo theo.

Hơn nữa mộ tổ nhà họ Quý có vẻ thực sự có vấn đề, nhỡ kéo cả con bà gặp họa thì sao?

Càng nghĩ, càng thấy vẫn nên chọn tiểu thư môn đăng hộ đối thì tốt hơn.

Trong phòng tắm, Lâm Ngộ Phàm lần đầu tiên giúp chồng cởi cúc áo sơ mi.

cô nhìn vết thương trên cánh tay hắn, hỏi: “Khâu mấy mũi?”

Triệu Chi Ngạo thản nhiên: “Hơn mười mũi.”

“Khâu nhiều vậy à?” Lâm Ngộ Phàm không tiện nói ra rằng chính người anh sắp đặt đã xuống tay hơi nặng, chỉ hỏi: “Đau không?”

Chỉ có hai người họ ở đây, Triệu Chi Ngạo mới lộ nụ cười vui vẻ hiếm thấy: “Không đau.”

Lâm Ngộ Phàm bật cười trêu: “Thấy anh có vẻ còn vui nữa ấy.”

Trừ được mối họa lớn, anh sao lại không vui. Triệu Chi Ngạo khẽ đáp: “Có người vui thì cũng có người khóc.”

Ai khóc anh không quan tâm, anh cũng chẳng thương xót gì mấy người đó.

Lâm Ngộ Phàm cởi áo sơ mi cho anh. Nếu không cởi áo ra thì thật chẳng nhìn ra được anh lại có tấm ngực rộng rãi, vững chãi đến thế — cơ ngực như đồi cát được ánh mặt trời hôn lên, đường nét trơn tru mê người, vừa mềm mại vừa rắn chắc, chỉ khẽ chạm tay đã khiến người ta không nỡ rời đi, tim cũng đập nhanh hơn.

Nhưng cô vẫn kiềm chế, nhanh chóng rút tay về, đưa tay cởi khuy thắt lưng của anh, đồng thời hỏi: “Bắt được hung thủ chưa?”

“Hiện trường quá hỗn loạn, chạy mất rất nhiều người. Những kẻ có súng đều đã tẩu thoát, cảnh sát cũng bó tay.”

cô giúp anh rút thắt lưng ra: “Người bên kia là ai?”

“Đường khẩu của Hồng Môn, tên đầu trọc đó chính là đại ca tọa quán của bọn chúng.” Anh nắm lấy tay cô, đặt lên chỗ đang căng lên, “Chỗ này cũng bị thương, em giúp anh tắm đi.”

Thì ra anh cũng có lúc làm nũng.

Lâm Ngộ Phàm không đồng ý: “Em đã tắm rồi, đừng để em bị ướt hết nữa. Tay kia của anh vẫn lành lặn, em giúp anh cởi nốt quần áo, còn lại anh tự tắm nhanh lên.”

Anh nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “Là ai khiến em ướt hết thế hử?”

“Đồ lưu manh!” Lâm Ngộ Phàm cười mắng anh một câu, rồi hỏi tiếp: “Cảnh sát không quản à?”

“Văn phòng Quốc dân chính phủ đang ép họ phải xử lý, nhưng đám người Anh cũng chỉ làm cho có. Quan hệ của họ với Hồng Môn còn thân thiết hơn với chính phủ Quốc dân. Mà hai bên đều mang theo vũ khí, cũng đều đã rút súng, em không nổ phát nào nào, cảnh sát còn biết bắt ai? Chuyện này cuối cùng chắc cũng chìm xuồng thôi.”

cô muốn rút tay lại, nhưng bị anh giữ chặt, không cách nào nhúc nhích. cô không động đậy, nhưng vật kia trong tay cô lại đang hăng hái lớn dần, nóng bỏng và đầy sức sống.

“Nhanh tắm xong còn ăn cơm.” cô nhắc nhở.

cô nói gì anh cũng không buông, còn chẳng để cô đi. cô sốt ruột: “Nước trong bồn sắp đầy rồi.”

“Anh bên này cũng sắp đầy rồi.” Cánh tay bị thương kia của anh không hề an phận, nhẹ kéo một cái đã cởi được áo choàng tắm của cô, liền áp cô vào lồng ngực, cọ nhẹ.

Vừa mới tiễn được kẻ muốn giết mình xuống địa ngục, tâm trạng anh lúc này đang dâng cao không tưởng. Dù tay bị thương, Lâm Ngộ Phàm cũng không thể làm gì anh. Một tay cô nắm lấy vật kia đang hừng hực lớn lên, một tay vuốt ve bờ ngực như đồi cát còn đọng hơi nước ấy. Áo choàng bị vứt sang bên, Triệu Chi Ngạo đè cô lên tường, đầu lưỡi trườn vào, điên cuồng hôn cô, hôn đến khi cô mềm nhũn trong lòng anh, chẳng còn chút sức lực nào mới thôi.

Đúng như mong muốn, vừa được ngâm mình vào bồn tắm, Lâm Ngộ Phàm cũng bị anh kéo vào theo. Dù bị hôn đến choáng váng, cô vẫn không quên nhắc nhở: “Cẩn thận… cẩn thận vết thương của anh.”

Triệu Chi Ngạo cuối cùng cũng buông cô ra: “Không sao đâu.”

Nhìn đôi môi đỏ mọng, ướt át của vợ, anh lại không kiềm được cúi xuống hôn thêm một cái. Người phụ nữ của anh còn ngon miệng hơn bất kỳ mỹ vị nào, có hôn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Tay bị thương của anh đỡ lấy gáy cô, trong phòng tắm vang lên những âm thanh ướt át triền miên, tay còn lại của anh lần xuống dưới khiến cô căng thẳng đẩy mạnh, nhưng anh càng bị đẩy, lại càng trở nên tinh quái.

Trong làn nước bồng bềnh như biển cả, anh nhẹ nhàng bơi lội trong cô. Cả hai chưa từng thử kiểu này trong nước, những động tác mãnh liệt được sóng nước đệm lại, khiến thời gian như kéo dài. Cho đến khi anh khẽ gầm lên một tiếng, ngay sau đó là từng cơn sóng dữ vỗ bờ, bọt nước bắn tung tóe.

Nước trong bồn tràn cả ra ngoài, tay bị thương của Triệu Chi Ngạo vẫn kiên trì nâng cô, không để cô trượt ngã.

Lâm Ngộ Phàm bắt đầu hối hận vì đã để nước quá nóng, lúc này toàn thân cô nóng rực, đỏ bừng, da thịt cũng nóng ran. cô lại chợt nhớ đến Triệu Quân Kiệt — đã lâu không nghĩ đến hắn rồi. Ngày xưa cô và hắn, thật chẳng có lấy chút dư vị nào. cô đâu ngờ rằng, việc sở hữu một người đàn ông khỏe mạnh như thế này lại có thể mãnh liệt và sung sướng đến thế. Cái cảm giác sung sướng ấy dễ khiến người ta nghiện, chỉ cách nhau một ranh giới mong manh giữa trọn vẹn và tan vỡ — bản thân cô cũng chẳng còn là chính mình nữa.

Sau cơn sóng lớn, hai người đồng loạt thả lỏng, nước trong bồn cũng dừng lại, con tim treo lơ lửng dần dần hạ xuống.

cô chợt thấy máu thấm ra từ băng gạc trên tay anh, giật mình hét lên: “Vết thương rách ra rồi!”

Lâm Ngộ Phàm định đứng dậy, lại bị anh đè xuống: “Không sao, chỉ thấm chút máu, vết thương chưa rách.”

Anh lại cúi đầu hôn cô, dường như vẫn chưa thấy đủ. Dạo này bận rộn, vợ chồng họ cũng đã lâu không gần gũi. Anh muốn lần này “ăn cho đã”.

Lâm Ngộ Phàm nghiêm giọng: “Không được, anh đang chảy máu đấy.”

“Anh sẽ nhẹ thôi.”

“Không được là không được.” Lâm Ngộ Phàm đứng dậy, mở vòi sen rửa sạch cơ thể, rồi nói: “Anh còn sung sức thế này, chắc không cần em hầu mặc đồ nữa đâu.”

Tóc cô ướt đẫm, phần eo cũng bị va đập đến đỏ cả lên, nhưng lần này do ở trong nước, cảm giác ê ẩm dường như không nghiêm trọng như trước.

cô nhanh chóng bước ra ngoài, mặc áo choàng khô, bật máy sấy tóc lên.

Không có cô, Triệu Chi Ngạo cũng tắm nhanh, sau đó ngồi xuống ghế tháo lớp băng gạc bị ướt trên tay.

May là vết thương không bị toạc ra, chỉ thấm chút máu.

Lâm Ngộ Phàm vội lấy thuốc sát trùng khử trùng cho anh, rồi thay băng mới cẩn thận.

Băng bó xong, thấy tóc anh vẫn còn ướt, cô lại giúp anh sấy tóc.

Vừa sấy tóc, tay cô vừa vuốt nhẹ lưng và vai anh, cô thật sự rất thích cảm giác rắn chắc ấy, như thể có thể ghiền luôn.

“Nếu em thích như thế, tối ngủ anh cởi ra cho em sờ thoải mái.”

Lâm Ngộ Phàm bị anh chọc cười, không nhịn được đánh anh một cái.

Sấy khô tóc xong, anh mới mặc áo choàng ngủ. Hai vợ chồng cùng ra khỏi phòng, không biết từ lúc nào người hầu đã bưng cơm tối vào.

Chắc tiếng động trong phòng tắm ban nãy đã bị nghe thấy hết rồi.

Bị lộ chuyện riêng tư, Lâm Ngộ Phàm hơi không vui: “Đều tại anh, không khóa cửa ngoài, không biết là người làm nào bưng cơm vào nữa…”

Nếu là Quế Hương hay Hồng Ngọc thì còn đỡ, nếu là người khác, chẳng biết sẽ đồn ra ngoài kiểu gì.

Triệu Chi Ngạo an ủi cô: “Yên tâm, đám người làm này có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, quen rồi.”

Lâm Ngộ Phàm lập tức sa sầm mặt: “Thấy qua ai?”

Ý là anh và nhị di thái, tứ di thái sao?

Triệu Chi Ngạo biết cô lại nghĩ nhiều, bèn giải thích: “Em xem chuyện chú hai anh và Kỳ Vân Hinh, đám người làm chẳng lẽ không biết? Nhưng sao không lan ra ngoài? Bởi vì có quy củ, biết cái gì nên nói, cái gì không được nói.”

Nhìn mâm cơm trên bàn, Triệu Chi Ngạo chẳng muốn động đũa, anh nói: “Tay anh không cử động được, em đút cho anh đi.”

Lâm Ngộ Phàm suýt thì trợn trắng mắt: “Vừa nãy sao không thấy anh bất động?”

“Là vì vừa rồi dùng sức quá, giờ tay nhấc không nổi nữa.” Anh làm ra vẻ tội nghiệp đáng thương.

Lâm Ngộ Phàm hết cách, đành cầm bát cơm đút cho anh. Anh còn chỉ huy: “Lấy cho anh miếng khoai môn.”

Lâm Ngộ Phàm liếc một cái: “Ở đâu ra khoai môn?”

“Bên trái đó, cái màu tím tím!”

Lâm Ngộ Phàm bật cười: “Anh đúng là chẳng phân biệt được ngũ cốc gì cả, khoai môn mà tím vậy sao? Đó là viên khoai lang tím.”

Miệng thì chê, tay vẫn thoăn thoắt gắp cho anh một viên khoai lang tím. Thấy anh ăn ngon lành, cô hỏi: “Ngon không?”

Thiếu gia họ Triệu gật nhẹ: “Ngon. Nhưng không ngon bằng em.”

Lâm Ngộ Phàm: “…”

Thiếu gia lại tiếp tục ra lệnh: “Lấy thêm miếng bao tử.”

Lâm Ngộ Phàm gắp cho anh một miếng dạ dày: “Muốn uống chút canh không?”

“Muốn.”

Cơm do vợ đút, thứ gì anh cũng muốn.

Đang ăn thì có người gõ cửa, là Thẩm Đặc ở bên ngoài.

Triệu Chi Ngạo khí thế đầy đủ: “Vào đi.”

Cửa mở, Thẩm Đặc bước vào, thấy thiếu phu nhân đang đút cơm cho Triệu Chi Ngạo, anh ta có chút lúng túng.

Đi theo ông chủ họ Triệu bao năm, đây là lần đầu tiên anh ta gặp cảnh này.

Triệu Chi Ngạo mặt mày thản nhiên: “Sao rồi? Đã lấy lại được bức ảnh chưa?”

Thẩm Đặc liếc nhìn Lâm Ngộ Phàm, ý là: Thiếu phu nhân vẫn còn ở đây, có thể nói không?

Triệu Chi Ngạo hơi nhướng mày: “Nói đi.”

Lúc này Thẩm Đặc mới đáp: “Không tìm thấy bức ảnh đó. Tôi nghi ngờ Quý Thư Khoan đã tiêu huỷ rồi. Trong văn phòng của hắn có một chậu cây, trong đó đốt cháy không ít thứ, toàn là tro tàn. Tiếc là trong toà nhà đúng lúc có bảo vệ tuần tra, người của chúng ta không lấy được đống tro đó.”

Triệu Chi Ngạo hơi cau mày: “Ảnh đã không tìm thấy thì càng không được chủ quan. Những việc sắp tới vẫn phải làm như cũ, không được lơi lỏng. Cứ coi như bức ảnh đã rơi vào tay họ mà xử lý.”

Thẩm Đặc gật đầu đáp: “Biết rồi.”

Lâm Ngộ Phàm nghe hiểu được một nửa. Bây giờ Triệu Chi Ngạo đã không né tránh khi nói chuyện với Thẩm Đặc trước mặt cô, chứng tỏ anh đã tin tưởng cô.

Nhưng chuyện này rõ ràng không phải chuyện cô nên can dự vào, nên dù có nghe thấy, cô cũng coi như không nghe, hoàn toàn không truy hỏi tận cùng.

Có những việc không nên quản, thì cô sẽ không chủ động hỏi tới.

Sáng sớm, cửa văn phòng của Quý Thư Khoan bị đẩy ra, mấy nhân viên bước vào.

Họ bắt đầu lục lọi bàn làm việc và tủ đựng đồ, trong đó có một người dẫn đầu, chừng chưa đến ba mươi tuổi, chải đầu kiểu vuốt ngược bóng loáng, đang đi quanh phòng kiểm tra.

Cuối cùng, anh dừng lại trước một chậu cây ở góc phòng.

Trong chậu có một nửa đầy tro tàn. Gã tóc vuốt ngược cúi xuống nhìn, sau đó lại đứng lên, tiếp tục quan sát khắp nơi trong văn phòng.

Khi anh quay lại, thì thấy Lưu Béo đang ngồi xổm trước chậu cây đó xem xét kỹ càng. Lưu Béo nhặt một chiếc đũa cháy dở trên sàn, chậm rãi gạt lớp tro ra, ánh mắt dừng lại ở một mảnh tro cỡ lòng bàn tay.

Gã tóc vuốt ngược lập tức bước tới, ngồi xuống bên cạnh, chăm chú quan sát mảnh tro cỡ bàn tay ấy.

Trông như là một tấm ảnh, một góc ảnh chưa bị cháy hết.

Lưu Béo nhặt góc ảnh còn sót lại, nhìn một hồi rồi hỏi: “Đội trưởng Thôi, anh thấy đây là ảnh gì?”

Thôi Nguyên trợn mắt: “Tôi là thần tiên chắc? Nhìn một góc ảnh là biết được nó chụp cái gì sao?”

Lưu Béo cười gượng: “Hay là… đưa cho Giám đốc xem?”