Tuy từng trải qua thời kỳ đen tối khi quân Nhật xâm lược Hải Thành, từng nghe tiếng còi báo động vang lên giữa pháo lửa rền trời, từng thấy cảnh hỗn loạn ngoài đường khi phong tỏa, bắt bớ…

Nhưng những cảnh máu tanh đó phần lớn cô chỉ thấy qua… trên mặt báo, cách mình một tờ giấy.

Còn như lúc này—đối diện trực tiếp với cảnh hỗn chiến có dao, có gậy, có cả súng—là lần đầu tiên cô trải qua.

Có người rút dao, có kẻ vung gậy, có cả kẻ cầm súng.

Người thì bị chém đứt tay chân, người bị đạn bắn trúng ngực, máu tuôn xối xả, tiếng la hét vang trời.

Triệu Chi Ngạo lập tức đẩy cô ra sau, bảo vệ cô kỹ lưỡng, rồi nhanh chóng nhét cô vào xe.

Ngay sau đó, anh rút súng xông ra ngoài.

Cảnh tượng quá hỗn loạn, Lâm Ngộ Phàm không phân biệt nổi ai với ai, chỉ thấy Triệu Chi Ngạo định lao đến cứu Quý Thư Khoan, nhưng bị dòng người hỗn loạn cản lại.

Thẩm Đặc, Bỉnh ca và nhóm vệ sĩ cũng đã xông thẳng lên phía trước.

Có người hét lớn:“Dừng tay! Đừng đánh nữa!”

“Là người mình cả! Đừng nổ súng!”

Thẩm Đặc cũng gào lên:“Đây là ông chủ Triệu Chi Ngạo, mọi người dừng tay, bình tĩnh lại! Gọi người cầm đầu ra đây nói chuyện!”

Cảnh tượng tuy vẫn ồn ào, nhưng tiếng súng dần ngừng lại, tiếng la hét cũng thưa dần.

Triệu Chi Ngạo đang thương lượng gì đó với một tên đầu trọc, cô không nghe rõ họ nói gì.

Tên đầu trọc ban đầu đầy kích động, nhưng dần dần cũng bình tĩnh lại.

Không bao lâu sau, Lâm Ngộ Phàm thấy Triệu Chi Ngạo sải bước quay về. cô kinh hoảng phát hiện tay anh đang chảy máu—anh đã bị thương!

cô vội nhảy xuống xe:“Anh sao rồi? Bị thương ở đâu vậy?!”

Thấy vợ lo đến mắt rưng rưng, Triệu Chi Ngạo vội trấn an:“Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da. Em về trước đi, anh phải ở lại xử lý chuyện này.”

Lâm Ngộ Phàm nhìn kỹ vết thương trên cánh tay anh —bị đâm từ phía sau, vết không sâu nhưng máu vẫn đang chảy.

“Anh phải băng lại trước đã.”

“Anh không sao. Còn Quý Thư Khoan… chắc không qua nổi.”

Lâm Ngộ Phàm hỏi:“Có cần đưa anh ta đi viện ngay không?”

Triệu Chi Ngạo thấp giọng:“Còn chưa đàm phán xong, họ không cho đưa đi.”

Nhưng trong mắt anh—rõ ràng ba chữ hiện rõ: Không cần gấp.

Chậm thêm chút, Quý Thư Khoan sẽ chết hẳn.

Lâm Ngộ Phàm lờ mờ gật đầu, rồi bị Triệu Chi Ngạo thúc giục, đành lên xe quay về nhà trước.

Ngồi trong xe, cô dần trấn tĩnh lại, càng nghĩ càng thấy lạ—với tình hình hỗn loạn như vừa rồi, nếu Triệu Chi Ngạo bị trúng đạn thì còn dễ hiểu, nhưng bị đâm ở cự ly gần? Không thể nào.

Bỉnh ca đâu có để người ta lại gần Triệu Chi Ngạo đến vậy.

Vậy nên… chỉ còn một khả năng—là họ cố ý để hắn bị thương.

Mà còn là vết thương nhẹ, chỉ là da thịt trầy xước.

Một vết thương có thể dùng để “rũ bỏ trách nhiệm”.

Liên hệ lại chuyện sáng nay—anh cố tình ngăn cô đến xưởng giày, sau đó tài xế vốn rất rành đường Hương Cảng lại đi đường vòng…

Lâm Ngộ Phàm tức đến mức tự cào đầu mình—nếu anh chỉ cần ra hiệu một chút thôi, cô đã biết ý mà tránh xa rồi.

Như vậy, anh đã không cần lo lắng cho sự an toàn của cô, cũng không cần đi theo, và tất nhiên cũng không bị thương.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô chỉ còn lại cảm giác cắn rứt.

Giờ cô chỉ mong một điều—Quý Thư Khoan chết cho sạch sẽ một chút, đừng phụ lòng chồng cô đã hao tâm tổn sức.

Về đến vườn nhà họ Triệu, vừa xuống xe, Quế Hương đã tươi cười chạy ra đón.

“Tiểu thư, đoán xem ai tới?”

Lâm Ngộ Phàm vẫn chưa hoàn hồn sau biến cố vừa rồi, đâu còn tâm trí mà đoán:“Cô Hỉ tới à?”

Quế Hương lắc đầu cười, biết tiểu thư đoán không ra, liền nói luôn:“Ngũ gia, Ngũ phu nhân và cả tiểu thiếu gia Minh Triết cùng tới rồi!”

Anh cả và chị dâu cô đến ư?!

Thì ra đây là “bất ngờ” mà Triệu Chi Ngạo nhắc tới!

Quả thực là bất ngờ lớn.

Vẻ mặt còn vương nét u ám của Lâm Ngộ Phàm lập tức rạng rỡ:“Họ tới khi nào? Mấy giờ đến?”

“Sáng sớm đã đến rồi. Cậu chủ cho người đi đón, nói là muốn cho tiểu thư một niềm vui bất ngờ.”

Vừa bước vào nhà, Lâm Ngộ Phàm liền thấy ngũ ca Lâm Ngộ Vũ và ngũ tẩu Đới Như Âm đang ngồi trong phòng khách trò chuyện với Vương Quân Dao và Lưu Phương.

“Anh năm! Chị dâu!”

Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Ngộ Vũ quay đầu lại, lập tức đứng lên: “Em gái! Anh nghe nói em đi làm cho cái gì mà Quỹ hội à?”

Lâm Ngộ Phàm mỉm cười giải thích: “Phải, ở nhà rảnh quá, Chi Ngạo tìm cho em một công việc nhàn nhã.”

Đới Như Âm kéo tay cô, nhìn từ trên xuống dưới: “Xem ra em khá hợp với khí hậu bên này, sắc mặt trông hồng hào hơn trước rồi.”

“Có béo lên không?”

Đới Như Âm lắc đầu: “Không béo. Nếu béo thêm chút nữa thì càng tốt.”

Nói rồi, chị dâu hạ giọng: “Béo chút dễ có thai hơn.”

Lâm Ngộ Phàm thì không mấy bận tâm chuyện con cái, cho dù Chương Ngải Minh có khi không phải là thiếp thật sự, thì vẫn còn Cảnh Đông Bình và Trần Đan Đan, bao nhiêu năm qua chẳng ai sinh con, vậy tám chín phần lỗi nằm ở Triệu Chi Ngạo. Việc đó cô cũng đành bất lực, bèn cười chuyển đề tài: “Minh Triết đâu rồi?”

Đới Như Âm đáp: “Cảnh Tú đưa nó đi xem cá vàng rồi.”

Đợi mọi người ngồi xuống trò chuyện, Lâm Ngộ Phàm mới biết thì ra là Triệu Chi Ngạo đánh điện tín gọi Lâm Ngộ Vũ đến.

Trước khi đến, còn giúp họ bán luôn mấy bất động sản của phòng lão Ngũ.

Nói cách khác, sau khi Triệu Ngạn Huy quay về Hải Thành, chẳng chiếm được chút lợi nào từ Triệu Chi Ngạo, chỉ còn cách tự xoay sở thuê nhà mà ở.

Vì có mặt Lưu Phương, nên mọi người cũng không tiện bàn nhiều chuyện xấu của Triệu Ngạn Huy và Kỳ Vân Hinh. Lâm Ngộ Phàm hỏi ngũ ca ngũ tẩu ở phòng nào?

Vương Quân Dao nói: “Tầng hai, tầng ba căn biệt thự nhỏ phía sau đều còn phòng trống, họ chọn phòng tầng ba. Chi Ngạo cũng không báo trước, sáng nay chị Quách mới cho người dọn dẹp, may mà lúc trước cũng không bừa bộn gì.”

Đang nói chuyện thì trời sắp tối, hai anh em Triệu Chi Ngạo và Triệu Lập Tường vẫn chưa về.

Vương Quân Dao sai người gọi điện hỏi.

Lâm Ngộ Phàm bấy giờ mới len lén kể với Vương Quân Dao rằng, vì chuyện mua bán xưởng giày mà Quý Thư Khoan gây gổ với người khác, trong lúc đàm phán bị người Hồng Môn bắn một phát, cô và Triệu Chi Ngạo tới xưởng thì đúng lúc đụng chuyện.

“Chi Ngạo đưa hắn đến bệnh viện rồi.”

Vương Quân Dao trợn to mắt kinh ngạc, nắm tay Lâm Ngộ Phàm khẽ hỏi: “Quý Thư Khoan trúng đạn à? Bị ở đâu vậy?”

Lâm Ngộ Phàm lắc đầu: “Không biết, con đứng xa quá không nhìn rõ, hy vọng là không sao.”

Vương Quân Dao nhíu chặt mày: “Không ngờ Cảng Thành lại hỗn loạn như thế.”

Lâm Ngộ Phàm nói: “Để cứu hắn, Chi Ngạo cũng bị thương ở tay.”

“Cái gì?” Vương Quân Dao sợ đến mức run tay, “Chi Ngạo không sao chứ? Sao con không nói gì khi về?”

“Anh ấy bảo không sao, chỉ là vết thương ngoài da, băng bó lại là ổn.”

Nghĩ đến việc Triệu Lập Tường cũng chưa về, Vương Quân Dao vội vàng gọi điện cho con trai.

Gọi đến văn phòng, mới biết Triệu Lập Tường cùng Quý Thư Đồng đi bệnh viện.

“Anh em hai đứa như nhau cả, chuyện không phải nhà mình mà cứ phải lo cho bằng được.” Lúc này, Vương Quân Dao cũng tạm quên mất chuyện bà vẫn thường nhiệt tình tác thành cho Triệu Lập Tường và Quý Thư Phinh.

Lâm Ngộ Phàm an ủi: “Chỉ là đến bệnh viện xem thử thôi, không sao đâu mẹ, mẹ đừng lo.”

Vương Quân Dao lắc đầu, lẩm bẩm: “Nhà họ Quý ấy à, liên tiếp xảy ra chuyện, tám phần là mồ mả tổ tiên không yên.”

Không đợi hai anh em Triệu gia, bữa tối vẫn diễn ra đúng giờ.

Sau bữa ăn, Lâm Ngộ Phàm gọi anh trai vào phòng khách trò chuyện riêng, hỏi xem nội dung điện tín Triệu Chi Ngạo gửi là gì.

Lâm Ngộ Vũ vừa uống trà Mao Tiêm do Quế Hương pha, vừa thấp giọng nói: “Anh ấy nói gần đây Hải Thành có thể xảy ra chiến sự, bảo anh bán toà nhà Cảnh Hoa Lâu cùng đại trạch của phòng lão Ngũ, rồi đưa cả nhà đến Cảng Thành giúp em xử lý công việc.”

Lâm Ngộ Phàm tính lại thời gian, tất cả đều đã được sắp đặt từ trước khi Triệu Ngạn Huy quay về Hải Thành, như vậy thì đúng như cô đoán — chuyện bê bối của Triệu Ngạn Huy và Kỳ Vân Hinh bị bại lộ lần này hoàn toàn là do Triệu Chi Ngạo cố tình sắp đặt.

cô cũng không nói gì thêm, chỉ cười: “Anh năm đến đúng lúc lắm, bên phía Chi Ngạo thì anh cứ tạm đừng lo, bên em đang cần người giúp đây.”

Lâm Ngộ Vũ bị em gái trêu chọc, bật cười: “Bên em, bên anh ấy, chẳng phải đều là của vợ chồng em sao?”

Lâm Ngộ Phàm cũng cười, rồi giải thích: “Không giống nhau. Việc bên anh ấy chủ yếu là chuyện công ty, còn bên em toàn là tài sản riêng. Em mua một toà nhà 24 căn hộ, thêm một ngọn núi hoang, tương lai còn có thể đầu tư thêm vài nơi khác, đều cần có người trông coi. Thiết Long làm việc đáng tin, nhưng còn thiếu kinh nghiệm, trước mắt vẫn chưa thể giao trách nhiệm lớn. Anh dẫn dắt cậu ấy là vừa khéo.”

Nghe vậy, Lâm Ngộ Vũ cũng rất vui lòng. Trước đây anh không muốn tới, chủ yếu là vì không muốn làm việc cho em rể, thấy có phần sống nhờ người.

Làm việc cho em gái thì lại khác, em là người nhà, giúp cô trông nom sản nghiệp cũng là điều hiển nhiên.

Hơn nữa, Lâm Ngộ Phàm mới đến Cảng Thành bao lâu chứ, đã mua được một tòa nhà và một ngọn núi hoang, đủ thấy em rể Triệu Chi Ngạo chẳng hề bạc đãi em gái mình. Anh cô bật cười hỏi: “Những sản nghiệp này là do Triệu Chi Ngạo cho em tiền mua sao?”

Lâm Ngộ Phàm cũng không phủ nhận công lao của Triệu Chi Ngạo: “Tiền mua tòa nhà thì không, nhưng tiền mua núi phần lớn là do anh ấy đưa.”

cô đem kế hoạch bán lại Nghi Lan Cư kể tỉ mỉ cho anh năm nghe, anh năm cô nghe xong liên tục gật đầu.

“Chuyến tàu lần này bọn anh đi, khoang hạng hai chen chúc vô cùng. Thủy thủ nói hai tháng trước vẫn còn thưa người, gần đây thì người rời Hải Thành đến Cảng Thành ngày càng nhiều. Không chỉ Cảng Thành, mà cả Nam Kinh, Tô Châu, Hàng Châu cũng vậy, nghe nói phía Bắc sắp có chiến sự. Có người sợ chiến tranh, có người sợ cộng sản, người có tiền thì bỏ trốn càng đông. Những người này đến Cảng Thành, ban đầu cần nơi tá túc, sau đó nhất định sẽ tính chuyện mua nhà của riêng mình. Cho nên tòa nhà này của em, anh nghĩ chưa cần vội bán. Sau này giá nhà sẽ còn tăng.”

Lâm Ngộ Vũ đúng là người có tầm nhìn. Chỉ không rõ ở kiếp trước, anh ấy lựa chọn quay về quê, cuối cùng có kết cục ra sao?

Hai anh em trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, sau đó Lâm Ngộ Vũ mới về phòng nghỉ.

Chờ anh rời đi, Lâm Ngộ Phàm tựa đầu lên lưng ghế sofa, trong đầu lần lượt hiện lên những chuyện xảy ra gần đây.

Hiện tại Triệu Ngạn Huy đã bị đuổi đi, nếu Quý Thư Khoan cũng chết rồi, thì anh em Triệu Chi Ngạo và Triệu Lập Tường chẳng phải xem như về cơ bản đã an toàn rồi sao?