Chú Cường vẫn cố chấp:“Tôi không có tan làm! Tôi chỉ đi vệ sinh thôi!”Chị Đao đứng ngoài cửa nói:“Dù gì thì tôi thấy chú đi cả tiếng đồng hồ mới về. Tôi tan làm rồi mà còn chưa thấy chú quay lại. Táo bón cũng không cần ngồi một tiếng chứ?”Lâm Ngộ Phàm châm biếm:“Chắc là ngất trong nhà vệ sinh rồi.”Mọi người không nhịn được cười, chị Đao tiếp lời châm chọc:“Chắc là đi đẻ luôn rồi.”Vài người trẻ hơn cười càng to, khiến mặt chú Cường lúc đỏ lúc xanh, cứng họng không đáp nổi.Trưởng phòng Trần liếc chú Cường một cái, nói:“Chú không cần giải thích nữa. Hôm qua tầm ba giờ rưỡi, tôi đứng bên cửa sổ nhìn thấy chú đi ra ngoài.”Chú Cường: “……”Trưởng phòng Trần kết luận:“Chuyện này, xét cho cùng là do chú Cường làm việc sai sót. Tuy chưa gây hậu quả nghiêm trọng, nhưng vẫn bị trừ trợ cấp và tiền thưởng tháng này. Còn việc tự ý tan làm sớm, trừ thêm ba ngày lương. Còn Lâm Ngộ Phàm , tuy là nhân viên mới nhưng tự ý nhận việc ngoài chuyên môn, bị nhắc nhở miệng một lần.”Chú Cường đỏ mặt tía tai:“Chỉ là lỗi nhỏ như vậy mà trưởng phòng phạt tôi nhiều như thế, không công bằng!”“Nếu chú thấy không công bằng thì lên lầu khiếu nại.” Trưởng phòng Trần dứt lời, quay sang Lâm Ngộ Phàm :“Sau này việc không thuộc phạm vi của mình thì đừng nhận. Trên đời này, làm người tốt chưa chắc được báo đáp đâu!”Lâm Ngộ Phàm đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, ban đầu cô chỉ muốn biết quy trình đăng ký mã số sách, chứ không phải thật lòng muốn giúp chú Cường.Vì bản thân không thiệt hại gì nên cô cũng chẳng muốn tranh luận thêm với trưởng phòng, chỉ gật đầu đáp:“Em hiểu rồi.”Ra khỏi phòng trưởng phòng, chú Cường tức giận đập bàn, chẳng vừa lòng chút nào nhưng cũng chẳng làm gì được.Mấy đồng nghiệp khác ra hiệu cho Lâm Ngộ Phàm , bảo cô đừng dây vào người như thế.Buổi trưa, Lâm Ngộ Phàm mời Vương Mục Tầm ăn cơm sườn đôi. Khi gần ăn xong ở tiệm cơm quay, cô mới nói:“Tôi mời bữa này không phải vì anh đoán đúng tôi mua bút chì cho ai, mà là cảm ơn anh sáng nay đã bênh vực tôi.”“Tôi đoán sai à? Mấy cây bút chì đó không phải mua cho con trai cô sao?”Lâm Ngộ Phàm đáp:“Tôi mua cho tôi dùng. Trước kia tôi chính xác là định nhận một đứa con nuôi, nhưng sau đó không thành…”Vương Mục Tầm ngạc nhiên:“Cô không nhận con nuôi sao?”Lâm Ngộ Phàm gật đầu:“Đúng vậy. Họ nói mệnh của tôi xung khắc với đứa bé nên không nhận được.”Vương Mục Tầm trong đầu xoay vài vòng, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không tiện hỏi kỹ, chỉ chân thành chúc mừng:“Thế thì tốt, sau này cô có thể chọn một cuộc đời hoàn toàn mới.”Lâm Ngộ Phàm bật cười: “Cuộc đời tôi bây giờ đã là một khởi đầu hoàn toàn mới rồi.”“Đúng vậy. Cô mua được nhà rồi, cũng coi như bắt đầu lại. À, dạo này tôi đang nghiên cứu đua ngựa, trận ngày mai mở thưởng, tôi khá chắc sẽ trúng, cô mua theo tôi đi.” Vương Mục Tầm vừa nói vừa móc cây bút máy từ túi ra.Cây bút ấy anh dùng đã nhiều năm, hơi cũ, lắc vài lần vẫn không ra mực.Lâm Ngộ Phàm hỏi: “Hết mực rồi à?”“Tôi mới bơm mực sáng nay đấy. Chắc bị kẹt chút thôi, lắc vài cái là được.” Anh lại lắc thêm mấy lần, cuối cùng cũng có mực ra, liền viết ba con số lên tờ báo, đưa cho cô: “Chắc không phải giải lớn, nhưng nếu mua kiểu ba vòng (tam hoàn), tỷ lệ trả thưởng là 20 lần. Cô mua 100 đồng, có thể trúng 2000.”Ở kiếp trước, Vương Mục Tầm từng viết một cuốn tiểu thuyết về đua ngựa, anh đã nghiên cứu rất kỹ tình hình trúng thưởng các năm, đặc biệt là năm 1948, có lẽ vẫn còn nhớ vài kết quả ấn tượng. Vậy nên, theo anh mua chắc không sai.Lâm Ngộ Phàm hỏi: “Anh định mua bao nhiêu?”Vương Mục Tầm hạ thấp giọng: “Cả gia tài.”Lâm Ngộ Phàm: “……”“Nhưng mà cả gia tài của tôi cũng chỉ tầm hai trăm đồng thôi.”Lâm Ngộ Phàm cũng hạ giọng theo: “Tôi nhiều hơn anh chút. Nếu tôi trúng, sẽ tặng anh phong bao đỏ hai trăm.”Vương Mục Tầm cười: “Không cần đâu, cô mời tôi ăn cơm quay là được rồi.”“Tôi mời anh ăn cả tháng cũng được.”“Nói lời giữ lời nhé, không được nuốt đấy.”Lâm Ngộ Phàm mỉm cười gật đầu: “Nói lời giữ lời.”Tan làm về đến nhà, vừa hay Kỳ Vân Hinh đưa cho cô tiền tiêu vặt của tháng sau.Lâm Ngộ Phàm gọi Quế Hương đến: “Bên em thu được bao nhiêu tiền thuê nhà?”Quế Hương đáp: “Tiền thuê của 5 căn hộ là 320 đồng, còn 3 căn mặt bằng thương mại là 900 đồng. Ngoài ra còn có tiền đặt cọc là 3600.”Lâm Ngộ Phàm đưa số tiền tiêu vặt vừa nhận cho Quế Hương: “Gom đủ 5000 đô Hồng Kông, bảo Thiết Long đi mua ba dãy số này, mua kiểu ba vòng.”Quế Hương lo lắng: “Mua lớn thế sao ạ? Tiểu thư, em nghe nói vé số ngựa khó trúng lắm.”“Đừng quan tâm lời người khác, Thiết Long về rồi phải không? Bảo anh ấy đi mua.”Lâm Ngộ Phàm chỉ tiếc là khoản vay ngân hàng chưa được phê duyệt, nếu không cô nhất định sẽ dốc ít nhất mười ngàn để nhắm tới giải thưởng tối đa 200 nghìn.“Vâng, em sẽ bảo Thiết Long đi mua.”Nhưng cuối cùng cô vẫn thấy không yên tâm: “Bảo anh ấy lên gặp tôi, tôi sợ anh ấy mua nhầm.”Chẳng bao lâu sau, Thiết Long lên lầu.Lâm Ngộ Phàm dặn dò tỉ mỉ cách mua, sợ anh ta lẫn lộn nên còn viết cả tờ giấy: “Anh đưa giấy này cho người bán vé. Tôi sợ gần hết giờ rồi, anh lái xe tôi mà đi cho nhanh.”“Bác tài Đặng thường mua vé ngựa, rất rành, tôi bảo anh ấy đi cùng.”Thiết Long vừa ra khỏi cửa, chuông điện thoại reo.Lâm Ngộ Phàm nhấc máy: “A lô?”“Ngộ Phàm à? Tôi là Quý Thư Khoan đây.”Lâm Ngộ Phàm hơi bất ngờ: “Anh Quý, có chuyện gì không?”Quý Thư Khoan cười nói: “Tôi nghe nói tòa nhà ký túc xá của cô chưa được duyệt tách quyền sở hữu?”Nghe nói? Nghe ai nói?Lâm Ngộ Phàm hỏi lại: “Sao anh biết chuyện đó?”Quý Thư Khoan: “Hôm nay tôi đến Sở Nhà Đất làm việc, lãnh đạo bên đó là bạn tôi, anh ấy có nhắc đến chuyện này.”Lâm Ngộ Phàm đáp: “Đúng là hôm qua luật sư bảo tôi là vẫn chưa duyệt xong.”Quý Thư Khoan: “Tôi đã nói với bạn tôi rồi, bảo anh ấy ký duyệt nhanh cho cô. Vì nể mặt tôi chắc là sẽ thông qua, cô yên tâm nhé.”Lâm Ngộ Phàm lập tức cảm thấy buồn nôn như vừa nuốt phải ruồi, nghi ngờ chuyện này là do Quý Thư Khoan cố ý thao túng để cô phải chịu ơn anh ta.Nhưng cô cố tình không nhận cái “ân huệ” đó: “Trời ơi, thật ra thì… Chi Ngạo đã nhờ giám đốc Sở Nhà Đất giúp rồi, giám đốc nói đã phê duyệt rồi, bảo tôi cứ yên tâm.”Giọng điệu đắc ý lúc đầu của Quý Thư Khoan lập tức nguội ngắt: “Ồ, vậy à. Vậy thì tốt rồi. Hai bên cùng thúc đẩy, hồ sơ của cô chắc chắn sẽ ổn thôi.”Lâm Ngộ Phàm mỉm cười: “Không ngờ chuyện nhỏ thế này mà còn làm phiền đến anh Quý.”Câu nói ấy khiến Quý Thư Khoan nghe xong cũng có chút khó chịu, nhưng anh ta không nói thêm gì, chỉ bảo: “Hôm nào hai nhà ta cùng ra ngoài uống trà nhé.”“Được thôi, khi nào có dịp thì hẹn.”Vội vàng cúp máy, cô vừa xoay người thì thấy Triệu Chi Ngạo đang đứng ngay ở cửa.Lâm Ngộ Phàm bị giật mình: “Sao anh đi đứng không có tiếng gì vậy?”“Em nghe điện thoại vui vẻ quá nên đâu có nghe thấy tiếng bước chân.” Triệu Chi Ngạo mặt trầm xuống.Lâm Ngộ Phàm mặt còn đen hơn anh ta: “Anh thấy em vui vẻ chỗ nào? Ngay cả chuyện này cũng nhìn không rõ, giữ đôi mắt này cũng vô dụng, móc luôn đi cho rồi.”Gương mặt âm trầm của anh bị lời cô chọc cười: “Điện thoại của Quý Thư Khoan à?”Lâm Ngộ Phàm kể lại đầu đuôi sự việc: “Em nghi ngờ là hắn cố ý bảo bạn hắn trì hoãn phê duyệt, sau đó gọi điện đến để bán ân huệ cho em. Loại người như vậy thật sự khiến người ta phát tởm.”Triệu Chi Ngạo nhướng nhẹ mày: “Biết hắn buồn nôn là được rồi.”Vậy tiếp theo phải làm sao?Chuyện nhỏ như vậy, luật sư Diêm cũng có thể giải quyết được, nhưng Triệu Chi Ngạo vẫn gọi điện cho người bạn của anh.Tối đó, bạn anh gọi lại bảo đã xử lý xong.Lâm Ngộ Phàm vẫn thấy ghê tởm: “Sửa số điện thoại bàn trên lầu được không? Em không muốn nghe thấy hắn gọi tới nữa.”“Không cần sửa. Hắn không còn nhiều cơ hội để gọi đến đâu.”“Tại sao?”Triệu Chi Ngạo không trả lời, mà đổi đề tài: “Mai em có rảnh không? Đi xem xiếc với anh.”Ngày mai là ngày công bố kết quả đua ngựa, Lâm Ngộ Phàm vốn định đến trường đua để xem trực tiếp, cô muốn trải nghiệm không khí ấy.Nhưng nghĩ lại lần trước đã cho anh leo cây vụ xem xiếc, giờ lại từ chối thì ngại, thôi thì đi xem cũng được, cô chưa từng xem xiếc bao giờ.Thiết Long về đến nhà khoảng sáu giờ, anh đưa toàn bộ vé ngựa đã mua cho Lâm Ngộ Phàm.Lâm Ngộ Phàm kiểm tra kỹ lưỡng, không có vấn đề gì.Khang Niên vừa tuyển một người phụ việc hỗ trợ cho Thiết Long, Lâm Ngộ Phàm đã gặp vài lần, cô hỏi: “Cậu thanh niên đó làm việc thế nào?”“À, A Đống à? Tốt lắm. Rất siêng năng, lại quen thuộc Hồng Kông, chỉ là giao tiếp hơi khó khăn. Cậu ta nói tiếng phổ thông rất vất vả, tôi nhiều khi nghe không hiểu. Nhưng cậu ta đi trao đổi với đám công nhân ở công trường thì lại rất hiệu quả. Công trình ở Nghi Lan Cư chắc tuần sau là xong.”Nếu lấy được giấy chứng nhận quyền sở hữu tách biệt suôn sẻ, tháng sau là có thể bán nhà lấy tiền.Nghĩ thôi cũng thấy phấn khởi.Lâm Ngộ Phàm chợt nhớ khu Nghi Lan Cư nằm trong cổng chính của xưởng giày, sau này cư dân ra vào sẽ rất bất tiện, “Xưởng giày có cử giám đốc mới chưa?”Thiết Long lắc đầu: “Nghe nói còn chưa giao dịch xong, giờ xưởng vẫn thuộc về nhà họ Tạ.”Lâm Ngộ Phàm ngạc nhiên: “Sao vẫn chưa giao dịch?”“Thiếu gia nhà họ Quý trước đây thấy thủ tục bên ông Tạ làm chậm, sau lại muốn nhân cơ hội ép giá. Ông Tạ thấy vụ nhà tập thể trước đã bị ép giá, lần này kiên quyết không nhượng bộ. Hai bên dây dưa một thời gian, vốn định tuần sau ký kết. Ai ngờ nửa đường lại có người chen ngang, có một ông lớn để mắt tới xưởng giày, định ép mua bằng được.”Lâm Ngộ Phàm không ngờ chưa tới một tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy.“Chẳng phải Quý Thư Khoan hùn vốn với mấy người khác mua sao? Những người bạn đó của anh ta cũng đâu phải dễ chơi, họ chịu để yên à?”“Chắc là không. Nghe nói thiếu gia họ Quý đã tìm người đến hỗ trợ, giờ bên nào cũng không muốn lùi bước. Có thể sắp có kịch hay để xem rồi.”Từ lúc đến Hồng Kông, Thiết Long luôn bận rộn, gần đây mới có chút thời gian thảnh thơi.