Dưới từng đợt sóng vỗ cuộn trào, Lâm Ngộ Phàm cuối cùng cũng từ bỏ việc tiếp tục truy hỏi.

Nếu đã là “không biết thì tốt hơn”, vậy thì cô đành giả như thật sự không biết.

cô cũng sợ mình quá tò mò, lại làm lỡ việc của anh.

Sáng hôm sau, Lâm Ngộ Phàm vẫn đi làm như thường lệ. Quế Hương lo cô ăn uống bên ngoài không đủ đầy, muốn mang cơm đến cho cô buổi trưa, nhưng bị cô khéo léo từ chối, cảm thấy thật không cần thiết.

Còn Triệu Chi Ngạo sau khi đưa cô đến đầu đường Đại lộ Công chúa thì đi tham dự lễ động thổ tòa nhà mới của một công ty đối tác, về đến công ty thì đã gần mười hai giờ.

Vừa trở lại văn phòng, Thẩm Đặc đã theo vào.

Thẩm Đặc báo: “Nhị gia sáng nay đi gặp Quý Thư Khoan, nói chuyện khoảng nửa tiếng thì ra.”

Triệu Chi Ngạo kéo ghế ngồi xuống: “Bọn họ gặp nhau ở đâu?”

“Văn phòng đại diện Quốc dân Chính phủ tại cảng, chính là văn phòng của Quý Thư Khoan.”

Triệu Chi Ngạo đoán rằng Triệu Ngạn Huy chắc đã đem chuyện tối qua kể lại cho Quý Thư Khoan. Có được sự ngầm cho phép của hắn, sau này Triệu Ngạn Huy có thể công khai qua lại với Quý Thư Khoan.

Thẩm Đặc cũng ngồi xuống ghế đối diện anh: “Còn một việc, tôi vẫn chưa nghĩ thông.”

“Việc gì?”

“Tôi cho người đi điều tra, thì phát hiện nhà máy giày Diệu Huy do vướng chi phí nên đến giờ vẫn chưa hoàn tất chuyển nhượng. Nói cách khác, hiện tại nhà máy đó vẫn thuộc về ông chủ Tạ, không phải của Quý Thư Khoan. Hơn nữa dù có chuyển nhượng xong thì cũng còn phải thay máy móc, tuyển người, nhận đơn hàng v.v… Vậy mà bây giờ anh ta đã đến bàn chuyện thu mua cao su với nhị gia, chẳng phải là quá sớm, có chút vô lý sao?”

Triệu Chi Ngạo chưa nói với Thẩm Đặc về phát hiện mới tối qua: “Bởi vì chuyện thu mua cao su chỉ là cái cớ, họ mượn chuyện này để làm bình phong, che giấu điều họ thật sự muốn làm. Còn ‘lễ vật ra mắt’ của chú hai tối qua, chẳng qua là để tôi buông lỏng cảnh giác. Sau này nếu tôi nắm được chứng cứ họ qua lại quá mức, ông ta vẫn có lý để biện bạch — là tôi cho phép, là ông ta đã chào hỏi với tôi trước.”

Thẩm Đặc hiểu ra, ngẫm thêm một chút rồi hỏi: “Vậy thì thứ họ muốn che giấu, rốt cuộc là gì?”

Triệu Chi Ngạo: “Chính như A Lượng nói, là liên quan đến tấm ảnh. Hôm đó ba anh em nhà họ Quý đến vườn nhà họ Triệu làm khách, Quý Thư Đồng vô tình nhìn thấy bóng lưng Chương Ngải Minh trên ban công tầng ba.”

Thẩm Đặc giật mình tỉnh ngộ, lo lắng hỏi: “Vậy không phải là Triệu tiên sinh và Chương Ngải Minh đều đã lộ mặt rồi sao?”

Quốc dân Đảng có rất nhiều đặc vụ ở cảng thành, nếu bại lộ thân phận, cả Triệu Chi Ngạo lẫn Chương Ngải Minh đều sẽ rơi vào hiểm cảnh.

Triệu Chi Ngạo nâng ly cà phê trên bàn uống một ngụm: “Bởi vì chỉ là thấy bóng lưng nên bọn họ hiện giờ chắc chắn chưa thể xác định được dì ba của ta chính là người năm xưa họ muốn tìm. Vì thế Quý Thư Khoan mới tìm cách mua chuộc chú hai của ta, để ông ấy lén chụp ảnh Chương Ngải Minh.”

“Vậy thì vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.”

Triệu Chi Ngạo nói ra dự tính của mình, Thẩm Đặc gật đầu: “Tôi sẽ đi sắp xếp nhiếp ảnh gia.”

“Phải thật cẩn thận.”

Thẩm Đặc đáp một tiếng, lại hỏi tiếp: “Khang Niên từ tháng sau sẽ sang thương hội làm việc, cậu ấy hỏi chỗ bất động sản trước đây cậu ấy phụ trách có cần chuyển giao cho người khác không?”

Triệu Chi Ngạo khoát tay: “Tạm thời cứ để cậu ta tiếp tục quản lý, sau này có cần sắp xếp lại thì để qua Tết rồi tính. Còn chuyện của nhà xuất bản Quần Thanh, thương lượng đến đâu rồi?”

Thẩm Đặc đáp: “Nhà xuất bản Quần Thanh đã lỗ liên tục ba năm liền, tuy nhiên số tiền lỗ cũng không lớn. Ông chủ họ biết anh có ý muốn tiếp quản, nói rằng chỉ cần giá hợp lý thì có thể sang nhượng.”

“Bảo lão Liêu đi đàm phán. Nhà xuất bản nhỏ thế này cũng không đáng bao nhiêu tiền, cứ trực tiếp mua lại đi.”

“Lão Liêu đã liên hệ rồi, chỗ họ thuê văn phòng làm việc, tôi đoán chừng bốn, năm vạn là có thể chốt được.”

Tầng hai của nhà xuất bản Quần Thanh, ngoài Lâm Ngộ Phàm, chị Hồng và một chị phụ trách hậu cần tên là chị Đao, còn lại đều là nhân viên nam. Giám đốc và tổng biên tập đều làm việc ở tầng ba, Lâm Ngộ Phàm chưa từng gặp họ.

Tầng hai thường do Chủ nhiệm Trần phụ trách quản lý hàng ngày.

Họ chủ yếu xuất bản tiểu thuyết, thỉnh thoảng cũng ra mắt vài tập tản văn.

Thể loại tiểu thuyết thì đủ kiểu muôn hình vạn trạng, nhưng doanh số lại bình thường, nên số lượng in ấn đợt đầu cũng không nhiều.

Lâm Ngộ Phàm chủ yếu phụ trách đánh máy và hiệu đính bản thảo, thỉnh thoảng dịch vài tài liệu tiếng Anh.

Chớp mắt đã đến Tết Trung Thu, hôm đó nhà xuất bản chỉ làm việc nửa ngày.

Khoảng mười một giờ, chị Đao và A Đường phụ trách hậu cần khiêng về một thùng bánh trung thu.

Bánh trung thu nhân sen trắng của tiệm Bảo Hoa Cư, mỗi nhân viên được phát một ống.

Các biên tập viên ở tầng trên đều xuống lãnh bánh, văn phòng lần đầu tiên rôm rả như vậy.

Có người càu nhàu: “Ông chủ cũng kỳ, phát bánh trung thu sao không phát sớm một chút, kéo dài tới tận hôm nay. Hôm qua tôi vừa bỏ tiền túi ra mua một ống, sớm biết thế thì không mua rồi, phí tiền.”

“Vậy thì tối nay cúng trăng xong ăn thêm một ống nữa.”

“Đắt chết đi được. Mua bốn cái bánh mà đủ tiền mua mười cân gạo.”

Bánh trung thu được gói trong giấy dầu, một ống có bốn cái, với người thường mà nói, trung thu mỗi người được nửa cái bánh là đã sang lắm rồi.

Phần lớn gia đình bình dân, một cái bánh trung thu phải chia làm bốn phần.

Cầm ống bánh trong tay, chị Hồng cảm thán: “Ông chủ keo kiệt đột nhiên thay tính đổi nết, mấy năm trước trung thu chẳng phát gì cả, năm nay không ngờ lại phát bánh trung thu, còn là bánh sen trắng của Bảo Hoa Cư nữa chứ.”

Chú Cường ngồi trước chị quay đầu lại: “Ông chủ phát đạt rồi, gần đây mua một con ngựa, vừa gia nhập hội đã thắng ngay vòng đua đầu tiên.”

Mọi người tò mò bu lại: “Sao chú biết?”

“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi có quan hệ.”

Chị Đao chặn lời: “Có quan hệ thì sao không thấy ông chủ tăng lương cho chú?”

Chú Cường khịt mũi: “Tăng lương cho tôi mà không tăng cho các người, có thể sao?”

A Đường cười châm chọc: “Chú Cường, vậy chú kêu ông chủ tăng lương cho tất cả mọi người đi, số lương tăng thêm tụi cháu chia một nửa cho chú, thế chẳng phải chú phát tài rồi sao.”

“Xì!” — chú Cường làm bộ không thèm để ý.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ cười mà không nói.

Vì là trung thu, ai nấy đều không còn tâm trí làm việc. Chưa đến giờ tan ca buổi trưa, sau khi chủ nhiệm rời đi, những người khác cũng lần lượt ra về.

Chỉ còn chị Đao ở trong kho sắp xếp đồ, còn ngoài văn phòng chỉ còn lại Vương Mục Tầm và Lâm Ngộ Phàm.

Vương Mục Tầm bóc ống bánh trung thu của mình, cầm một cái lên ăn.

Lâm Ngộ Phàm đang giúp chủ nhiệm điền biểu mẫu, trên bàn bỗng có thêm một ống bánh trung thu.

Vương Mục Tầm nói: “Ngọt quá. Ăn không nổi. Ba cái còn lại cho cô.”

Lâm Ngộ Phàm sững người một chút, thầm nghĩ, chẳng phải Vương Mục Tầm vốn thích ăn bánh trung thu nhân sen trắng nhất sao?

Trước đây cô còn từng cố tình đến Bảo Hoa Cư mua bánh cho anh, chỉ chọn loại nhân sen trắng.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô hỏi: “Anh không thích bánh trung thu nhân sen trắng à?”

Vương Mục Tầm lắc đầu: “Tôi không ăn. Cho cô đó.”

Lâm Ngộ Phàm nghi ngờ anh cố tình nhường cho mình, bởi vì lúc anh nói không ăn thì vừa mới ăn hết một cái to lắm rồi.

Cô mỉm cười từ chối: “Tôi cũng không thích ăn lắm.”

“Nhà cô chắc đông người nhỉ? Có trẻ con không? Hôm nay là Tết Trung Thu, cô mang về cho tụi nhỏ nhà cô.”

“Tôi không có con.”

Vương Mục Tầm rõ ràng sững lại, anh không tin: “Cô đừng gạt tôi. Xem tướng tay của cô thì tôi thấy cô có con, chỉ là... có lẽ không phải con ruột.”

Đời trước đúng là cô từng có một đứa con không phải ruột thịt.

Lâm Ngộ Phàm nhìn chằm chằm vào Vương Mục Tầm, cô mím môi lại. Trước kia trong lòng cô đã có một suy đoán táo bạo, giờ thì càng thêm chắc chắn.

Vương Mục Tầm giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Suy nghĩ gì vậy? Không cần cảm ơn tôi đâu. Có nửa ống bánh trung thu thôi mà. Tôi đi đây.”

“Anh Tầm.” Lâm Ngộ Phàm gọi anh lại.

“Gì vậy?”

Lâm Ngộ Phàm cầm phần bánh trung thu nhân sen của anh đi tới, nhét lại vào tay anh: “Nhà tôi thật sự không có trẻ con. Bánh trung thu nhân sen tuy ngọt nhưng cũng ngon mà, anh có thể để ăn khuya hoặc ăn sáng.”

Vương Mục Tầm tưởng Lâm Ngộ Phàm hiểu lầm là anh có ý đồ gì đó, mà anh cũng ngại ép người khác nhận. Nhiệt tình quá đôi khi lại khiến người ta sợ, sau này xa lánh mình thì phiền.

Anh chỉ đành cười nói: “Được rồi. Mai gặp.”

“Mai gặp.”

Vương Mục Tầm vừa đi khỏi, chị Đao từ trong kho bước ra.

Chị Đao, người phụ trách hậu cần, hơn ba mươi tuổi, mặt tròn trĩnh dữ dằn nhưng tính tình lại tốt bụng và hài hước.

“Cậu ấy đưa cô mà sao cô không lấy?”

Lâm Ngộ Phàm mượn luôn lý do của Vương Mục Tầm: “Tôi không thích ăn đồ ngọt.”

Chị Đao nhìn ra được Vương Mục Tầm có tình ý với Lâm Ngộ Phàm, bèn nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn A Tầm bình thường ít nói, chứ thật ra cậu ấy là người tốt đấy.”

Lâm Ngộ Phàm mỉm cười gật đầu: “Ừ, anh ấy là người tốt.”

“Cô chưa làm xong việc à?”

“Sắp rồi.”

“Đừng cố quá. Làm nghề này lâu dài mà. Cô càng siêng năng thì sếp càng giao thêm việc. Thôi đi về thôi, tan làm rồi, tôi khóa cửa.”

Lâm Ngộ Phàm vốn muốn làm cho xong rồi về, nhưng cũng không muốn làm phiền chị Đao phải chờ khóa cửa, đành vội thu dọn đồ rồi cùng chị tan ca.

Xuống tới dưới lầu mới biết đường chị Đao về nhà lại cùng hướng với cô, đều đi về phía gần khu hội từ thiện.

Chị Đao hỏi: “Nhà cô không ở hướng này mà?”

Cô đã đi được mấy bước rồi, giờ mà quay đầu lại thì kỳ quá, Lâm Ngộ Phàm bèn kiếm cớ: “Tôi đi tìm một người bạn.”

Sắp đến gần khu hội từ thiện, cô tùy tiện chọn một ngã rẽ để tách ra khỏi chị Đao, không ngờ lại trùng hợp đến vậy, chị Đao cũng đi đúng hướng đó.

Chị Đao hỏi: “Bạn cô ở đâu vậy?”

Lâm Ngộ Phàm sợ lại trùng hợp lần nữa, nên không trả lời, ngược lại hỏi: “Chị Đao nhà ở trong con hẻm này hả?”

Chị Đao cười đáp: “Ừ, lên cầu thang tòa thứ ba là tới nhà tôi.”

Lâm Ngộ Phàm chỉ tay vào sâu trong hẻm: “Bạn tôi còn ở trong sâu nữa.”

Hai người sóng bước đi, chị Đao thủ thỉ: “Nhà tôi thuê căn rất nhỏ, sáu người chen chúc sống cùng nhau. Hồi bọn Nhật đánh tới, ba của mấy đứa nhỏ vì cứu người mà bị bom làm cụt nửa chân, may là còn giữ được mạng.”

“Cứu ai vậy chị?”

“Con nhà hàng xóm. Giờ anh ấy không làm nổi việc nặng, chỉ vá giày cho người ta. Mấy năm trước tôi theo ổng đi bán hàng rong, lúc có bữa có bữa không, mấy đứa nhỏ gầy trơ xương. May mà tôi còn biết chút chữ, không thì cũng chẳng kiếm được việc tốt như bây giờ.”

Vừa trò chuyện vừa đi đến dưới nhà chị Đao, Lâm Ngộ Phàm liền lén nhét ống bánh trung thu nhân sen trong túi xách vào giỏ của chị: “Chị Đao, ống bánh này cho mấy đứa nhỏ nhà chị ăn nhé.”

“Không được không được, nhà cô cũng phải ăn Tết Trung Thu chứ. Sao lại đưa tôi được?”

“Nhà tôi không có trẻ con, tôi cũng không thích đồ ngọt, tôi thích món mặn hơn.” Lâm Ngộ Phàm vẫy tay tạm biệt chị.

Chị Đao cảm động gọi với theo: “Cảm ơn em nhé, A Phàm, bữa nào rảnh ghé nhà chị ăn cơm nha.”

“Vâng ạ.” Lâm Ngộ Phàm vừa đi vừa rẽ vào một ngõ nhỏ, sau đó mới quay về hướng khu hội từ thiện.

Về đến nhà thì vừa lúc ăn trưa, Kỳ Vân Hinh đang sắp xếp để cả nhà chụp ảnh tập thể sau bữa cơm.

Điều khiến Lâm Ngộ Phàm ngạc nhiên là hôm nay ba bà vợ bé đều rất hợp tác, không chỉ chụp ảnh gia đình, mà ba người họ còn đứng chung chụp một tấm ảnh riêng.

Cô và Triệu Chi Ngạo cũng chụp chung một tấm, tay anh tự nhiên đặt trên eo cô, khóe môi cô khẽ cong, ánh mắt lẫn nụ cười đều mang nét ngọt ngào. So với tấm ảnh lúc mới cưới, giờ đây thần thái cô thư thả hơn nhiều.

Triệu Lập Tường đứng bên nhìn, sự ghen tị trong lòng cũng dần tan biến lúc nào không hay.

Có thể thấy, cô đang hạnh phúc.

Dù trong lòng anh vẫn còn chút không cam tâm thay cô, nhưng đã là người cam tâm tình nguyện, thì anh còn cách nào khác?

Một cuộn phim chụp xong hết, Vương Quân Dao hỏi khi nào có thể tráng ảnh xong.

Kỳ Vân Hinh đáp: “Tôi hỏi nhiếp ảnh rồi, dạo này nhiều người tráng ảnh, chắc mất khoảng hai ngày.”

Nhị phu nhân cười nói: “Không vội đâu. Trung Thu ai cũng chụp ảnh, hai ngày cũng không tính là lâu. Ở hiệu ảnh ngoài kia, chắc còn lâu hơn ấy chứ.”

“Đúng là nhị phu nhân hiểu chuyện nhất.”

Mọi người lục tục vào trong nhà, Triệu Chi Ngạo quay đầu ghé tai vợ nhỏ giọng: “Lên lầu ngủ trưa một lát đi?”

Đúng lúc đó, Trần Đan Đan gọi cô: “Đại thiếu phu nhân, chơi mạt chược đi! Mấy hôm nay cô bận đi làm, bọn tôi lâu rồi chưa được chơi cùng cô đấy.”

Một bên là người đàn ông mờ ám rủ ngủ trưa, một bên là bạn chơi bài nhiệt tình mời gọi.

Lâm Ngộ Phàm ngứa tay cũng ngứa lòng, bèn nhỏ giọng nói với Triệu Chi Ngạo: “Anh ngủ trước đi, em đánh bài với họ chút.”

Triệu Chi Ngạo: “……”