Lâm Ngộ Phàm thay xong đồ ngủ, ngồi đợi rất lâu trên ghế mỹ nhân bên cửa sổ. Nhìn đồng hồ đã gần mười giờ, bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì.Không lẽ tối nay hắn không đến?Theo lý thì hắn nên đến chứ, tối nay cô đã ngầm ám chỉ trong thư phòng rồi mà.Đang bực bội suy nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng động. Cô vội chỉnh lại tóc, cầm quyển tạp chí trên bàn lên, giả vờ đang xem.Triệu Chi Ngạo không vào phòng ngay, mà đi thẳng vào phòng rửa mặt trước, tiếng nước chảy ào ào vang lên từ trong đó.Không biết anh làm gì mà ở trong đó tận ba phút.Cuối cùng cửa phòng mở ra, anh bước vào, theo thói quen nói một câu:“Em sao còn chưa ngủ?”Lâm Ngộ Phàm vốn không hay làm nũng, lúc này lại dịu dàng nói một câu mềm mại như kẹo bông:“Anh không đến, em sao ngủ được.”Giọng điệu mềm đến tan chảy lòng người. Triệu Chi Ngạo bước lại gần, mới phát hiện cô hôm nay mặc một bộ đồ ngủ khác mọi khi.Mỏng như sương khói, phô bày đường cong mê người đến tận cùng, chỗ nên đầy đặn thì nhô cao rõ ràng, chỗ nên lõm vào thì mờ mờ một mảng bóng tối, khiến người ta không khỏi tưởng tượng, huyết mạch sôi trào.“Bộ này là khi nào em mua?” Giọng anh khàn hẳn đi.“Không phải anh chuẩn bị cho em sao?”Anh nhớ ra rồi — cả tủ đồ của cô đều là anh đặt may riêng trước khi cô đến Hương Cảng.“Sao hôm nay mới mặc?” Anh ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt như vô tình quét qua người cô — bộ đồ ngủ này, mặc vào còn mê hoặc hơn không mặc.Anh ghé tai cô, khẽ nói:“Lần này anh rửa tay kỹ rồi.”Một câu đơn giản, lại khiến mặt cô nóng bừng, tai đỏ ửng.Tay anh luồn vào bên trong. Hai bàn tay, mỗi tay làm một việc riêng — một dịu dàng ôn nhu, một cuồng nhiệt mãnh liệt. Không biết anh làm sao mà có thể chia rạch ròi đến vậy.Không phải anh không muốn hai tay đều mạnh bạo, mà là sau khi đọc kỹ một cuốn sách nước ngoài, anh mới biết rằng bộ ngực của phụ nữ rất mẫn cảm, không thể bóp mạnh, nếu không dễ gây tổn thương đến mô bên trong.Từ đó về sau, anh chỉ dám nhẹ nhàng vuốt ve, như lúc này đây. Nếu cảm thấy vẫn chưa đủ, anh dứt khoát cúi xuống phục vụ cô, hôn đến đỏ hồng rực rỡ, khiến người ta không dứt ra được.Tiếng nước róc rách vang mãi không dứt. Lâm Ngộ Phàm hiếm khi phối hợp chủ động như vậy, nóng bỏng cuồng nhiệt, thuận theo ý anh. Cô ở đầu giường, anh ở cuối giường.Tay nghề anh ngày càng điêu luyện, chẳng mấy chốc đã hòa mình vào đại dương cuồn cuộn. Còn cô, vì chưa quen, lực đạo không chuẩn, khiến anh như con ếch trong nước ấm — không lên được cũng chẳng xuống được.Cuối cùng anh như dã thú lật người dậy, nhấn chìm vào đại dương rực cháy — mà chỉ có trong đó mới dập tắt được ngọn lửa nơi anh. Còn cô, thì trong sóng lớn trùng trùng điệp điệp, hết lần này đến lần khác, bị cuốn theo từng đợt sóng thần dữ dội.Sau cùng, nằm trong vòng tay anh, cô dần dần bình tĩnh lại, lại nảy sinh chút xíu áy náy.Cô Hỉ nói, phải khiến anh hài lòng trên giường, nhưng hiện giờ dường như ngược lại — là anh làm cô quá thoải mái.Cũng không trách cô được. Miệng cô nhỏ, thật sự không làm nổi chuyện đó...Hơn nữa nhìn dáng vẻ thoả mãn của anh thế kia, sao có thể nói là không thoải mái chứ?“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh hỏi.Lâm Ngộ Phàm đan tay vào ngón tay anh, nhẹ nhàng nói:“Ngày mai em có việc, không thể đi xem xiếc với anh được. Hay là… anh để Trần Đan Đan đi cùng anh nhé.”Để tứ di thái đi cùng, chắc anh cũng vui lòng thôi.Triệu Chi Ngạo cạn lời:“Em giỏi sắp xếp thật đấy!”Cứ như đang phân phó hậu sự, đến cả chồng cũng an bài xong xuôi rồi.“Tại sao em không thể đi cùng anh?”Lâm Ngộ Phàm nhỏ giọng:“Mai em phải đến văn phòng luật Quốc Chính để ký hợp đồng mua bán chính thức.”Triệu Chi Ngạo ngạc nhiên:“Cái khu ký túc xá em mua không phải đang sửa sang rồi sao? Sao hợp đồng vẫn chưa ký xong?”Lâm Ngộ Phàm siết chặt ngón tay anh, siết đến đỏ cả một vùng mà anh cũng không nói gì, âm thầm chịu đựng.“Em đã mua ngọn núi đối diện nhà biểu cô đang thuê,” giọng cô không to, nhưng cực kỳ rõ ràng.Triệu Chi Ngạo khựng lại:“Cái gì?”Lâm Ngộ Phàm biết anh nghe rõ rồi:“Chính là ngọn núi đối diện căn nhà biểu cô đang ở tạm. Em mua rồi.”“Quy Bối Sơn?”Lâm Ngộ Phàm ngoan ngoãn gật đầu.Triệu Chi Ngạo chỉ biết bất lực thở dài. Vợ anh mà ngoan ngoãn hiền lành gì chứ?Đằng sau cái gọi là hiền lành đó, toàn là chủ ý!Anh cố nhẫn nại giảng giải:“Giờ em mua nhà mua núi dễ như đi chợ mua rau vậy sao? Không chịu chọn kỹ, cũng không bàn bạc với anh, cứ thế mà mua à? Nếu muốn mua, thì phải chọn tài sản có chất lượng, giống như mấy căn nhà anh cho em — đều là tài sản tốt, tỷ lệ sinh lời cao, dễ bán lại. Còn em thì sao? Cái ký túc xá ở nhà máy giày thì nát bươm, cho thuê không được giá, em phải cho thuê bao năm mới hoàn vốn? Rồi ngọn Quy Bối Sơn kia, trên núi toàn mồ mả chưa nói, còn từng xảy ra án mạng, người bán có nói với em không?”Lâm Ngộ Phàm gật đầu:“Ông ta nói rồi. Em giúp ông ta ù một ván mạt chược Thập Tam Yêu, nên bán cho em giá rẻ.”Cái gì cũng có thể như vậy được sao?Triệu Chi Ngạo: “…”Người ta nói mãi không dạy nổi đứa trẻ bướng bỉnh, thật đúng là thế!Lâm Ngộ Phàm nhỏ giọng giải thích:“Em mơ một giấc mơ.”“Giấc mơ gì?”“Em mơ thấy năm sau Quy Bối Sơn sẽ bị san bằng để xây khu thương mại, có thể bán được hơn một trăm vạn.”Triệu Chi Ngạo: “…”Anh phản ứng cũng nhanh, lập tức dịu xuống, hỏi:“Sao em không nói trước với anh?”“Đêm qua anh không qua đây, em chẳng có cơ hội để nói.” Lâm Ngộ Phàm nói dối càng lúc càng thuần thục.Lời đã nói đến mức này rồi, Triệu Chi Ngạo cũng chẳng thể cản vợ mình làm giàu, không nhịn được chọc ghẹo:“Nếu giấc mơ này không linh, thì cái núi đầy mồ mả đó sẽ đè chặt tay em đấy.”Lâm Ngộ Phàm lầm bầm:“Anh có thể nói điều gì tốt đẹp một chút không?”Triệu Chi Ngạo cũng không hỏi cô tốn bao nhiêu tiền. Nghĩ lại thì cô đã đến giai đoạn sắp ký hợp đồng, chắc trong tay đã có đủ tiền rồi, lại mua được giá hời, nên cũng không truy hỏi nữa.“Bảo luật sư Diêm trông chừng kỹ hợp đồng, đừng để sót điều khoản nào gây rắc rối.”“Vâng.” Lâm Ngộ Phàm ngoan ngoãn đáp.“Ngủ thôi.” Triệu Chi Ngạo nói, rồi đưa tay định tắt đèn đầu giường.Lại thấy cô như đang suy nghĩ gì đó, dường như vẫn chưa buồn ngủ.Nhìn gương mặt cô đỏ bừng, đôi chóp ngực ướt át đầy mê hoặc, anh dịu giọng hỏi:“Thêm một lần nữa nhé?”Vừa nói, tay anh đã lần xuống dưới.Nhưng lại bị Lâm Ngộ Phàm giữ lại, cô đột ngột nói:“Em đã tìm được một công việc văn phòng.”Cánh tay đang trượt xuống chợt khựng lại, nhìn qua động tác ấy, rõ ràng chuyện này khiến anh căng thẳng hơn cả việc cô bỏ tiền mua tài sản kém giá trị.“Công việc văn phòng gì?”“Nhân viên hành chính ở nhà xuất bản Quần Thanh.”“Ai giới thiệu?” Triệu Chi Ngạo biết vợ mình ở Hương Cảng còn chưa quen biết nhiều người, ngoài Tôn Kính Hỷ, gần đây chỉ mới tiếp xúc với một người là Quý Thư Khoan .Lâm Ngộ Phàm chăm chú quan sát sắc mặt anh:“Hôm đó Quý Thư Khoan mời em ra ngoài bàn chuyện…”“Quý Thư Khoan giới thiệu? Anh biết ngay hắn không có ý tốt mà.”Triệu Chi Ngạo vốn không hay nổi nóng, nhưng chỉ cần nhắc đến Quý Thư Khoan là khác hẳn.Lâm Ngộ Phàm vội nói nhanh:“Nghe em nói hết đã. Hắn mời em đến nhà hàng Elizabeth bàn việc, món bò bít tết dở tệ, ra khỏi nhà hàng, em với Quế Hương đi loanh quanh thì thấy một nhà xuất bản đang tuyển người. Vì em biết tiếng Anh nên ứng tuyển, ai ngờ trúng tuyển thật. Chỉ là tình cờ thôi.”Nghe cô giải thích xong, Triệu Chi Ngạo mới hơi dịu đi, nghĩ ngợi một chút rồi nói:“Nếu em thấy ở nhà rảnh quá muốn đi làm, anh có thể sắp xếp cho em một công việc nhàn hạ, thể diện, lại lương cao.”“Em không thấy công việc này có gì không thể diện cả.”“Không phải vấn đề thể diện. Em có biết nơi nào nhiều lưu manh nhất không?”Nơi nào nhiều lưu manh?Lâm Ngộ Phàm còn đang ngẫm nghĩ, Triệu Chi Ngạo đã nói luôn:“Chính là giới văn hóa. Đám gọi là trí thức ấy, đa phần đều là sói đội lốt cừu.”Lâm Ngộ Phàm bật cười:“Vậy Lập Tường làm biên tập, chẳng phải cũng lăn lộn trong giới văn hóa sao? Anh chẳng phải là người sắp xếp công việc ấy à?”“Hắn vốn dĩ chính là một con sói.”Lâm Ngộ Phàm: “…”“Hơn nữa cái nhà xuất bản này anh chưa từng nghe tới, không biết thuộc dạng ba giáo chín lưu gì nữa. Em mà đến đó làm, lại xinh đẹp thế này, nhỡ bị ức hiếp thì sao? Ngoài kia mười gã thì hết tám gã trong đầu toàn là suy nghĩ dơ bẩn.”Câu sau này thì Lâm Ngộ Phàm hoàn toàn đồng ý, nếu không kiếp trước cô đã chẳng gặp phải tên cầm thú Hàn Vị Dân ở hiệu sách.Liên tưởng đến đời trước, cô lại thấy ngay cả câu trước hắn nói cũng không hề sai.Nhưng cô đâu thể vì thế mà từ bỏ. Lâm Ngộ Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:“Em mang súng theo đi làm.”Mang súng?Triệu Chi Ngạo xoay người cái rụp, động tác nhanh đến mức Lâm Ngộ Phàm chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị anh giữ chặt.Lâm Ngộ Phàm bị anh kìm chặt đến mức không nhúc nhích được.Anh hỏi:“Với bộ dạng bây giờ của em, em rút được súng ra à?”Lâm Ngộ Phàm hoàn toàn không phản bác được — về thể chất, chênh lệch giữa nam và nữ quá lớn, huống hồ cô từ bé đến lớn chưa từng làm việc nặng, chân yếu tay mềm, đúng là kiểu yếu đuối trong yếu đuối.Lâm Ngộ Phàm vẫn muốn cố gắng thuyết phục:“Lúc em đi phỏng vấn đã gặp mấy nhân viên trong văn phòng, đều là người bình thường, làm gì có chuyện như anh nói… Chúng ta không thể vì sợ hóc mà bỏ ăn cháo được.”“Trước kia em nói với anh sao? Không được để bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.” — Tóm lại là anh không đồng ý.Lâm Ngộ Phàm tức rồi:“Vậy thì phụ nữ chúng em đừng sinh ra nữa, vừa chào đời đã là đặt mình vào nguy hiểm rồi. Có nơi nào là không nguy hiểm? Nói thẳng ra là, anh chỉ muốn nhốt em lại nuôi trong lồng thôi.”Còn nói là ngủ cho mềm lòng? Ngủ uổng rồi!cô quay người vào trong, không thèm để ý đến hắn nữa.Triệu Chi Ngạo trong lòng có cả một rổ lời muốn trách mắng cô: chuyện lớn chuyện nhỏ toàn là làm trước rồi mới nói, chẳng coi anh— người đứng đầu gia đình — ra gì.Nếu là người khác, anh đã sớm chửi cho một trận.Thấy vợ giận dỗi không thèm nói chuyện, anh cũng bực bội đến chết — ở ngoài ai ai cũng phải nể mặt anh mấy phần, về đến nhà lại làm cháu trai suốt!Tách!Anh tắt đèn.Chăn còn chưa kéo xong —Tách!Đèn lại sáng.Lâm Ngộ Phàm như cố tình đối nghịch, bật đèn đầu giường bên cô lên.Triệu Chi Ngạo cảm giác máu dồn lên não, nhưng lại chẳng làm gì được cô, chỉ đành ôm bụng đầy giận đi ngủ trước.Một lúc lâu sau, mới nghe cô nói:“Anh không cho em đi, em cũng vẫn sẽ đi.”