Dưới sự ra hiệu liên tục của Vương Quân Dao, Triệu Lập Tường cuối cùng cũng phải miễn cưỡng mời Quý Thư Phinh đi tham quan biệt thự và vườn hoa nhà họ Triệu.

Còn bên kia, Triệu Ngạn Huy đang trò chuyện vui vẻ cùng anh em nhà họ Quý: Quý Thư Khoan và Quý Thư Đồng.

Không lâu sau, Quý Thư Phinh đứng ở cửa bên gọi lớn:“Anh cả, anh hai mau đến đây xem cá vàng nè, một đàn to lắm!”

Triệu Ngạn Huy liền đứng dậy, mời chào:“Tôi đặc biệt nhờ người mang giống cá vàng từ nội địa sang, rất linh hoạt đấy, nào, ra ngoài xem thử…”

Mọi người trong nhà đều đi theo Triệu Ngạn Huy ra vườn ngắm cá, chỉ còn Quý Thư Khoan là không nhúc nhích.

Anh ta nói sẽ ra sau một chút.

Lâm Ngộ Phàm cũng không ra ngoài. Là nữ chủ nhân, cô ngồi xuống rót thêm trà vào tách của Quý Thư Khoan:“Quý đại ca, uống trà đi. Đây là Đại Hồng Bào mà Chi Ngạo mang từ núi Vũ Di về đấy.”

“Cảm ơn cảm ơn. Trà ngon thật.” — Quý Thư Khoan không ra ngoài chính là để tìm cơ hội được trò chuyện riêng với Lâm Ngộ Phàm . Trời không phụ lòng người, cô không đi, lại còn ngồi rót trà cho anh ta, anh ta không khỏi thấy tim rộn ràng đôi chút.

Quý Thư Khoan chủ động mở lời:“Ngộ Phàm , em là người vùng nào vậy?”

“Tôi à? Quê gốc ở An Huy, nhưng sinh ra và lớn lên ở Hải Thành.”

Người họ Lâm gốc An Huy — Quý Thư Khoan lập tức đoán được tổ tiên cô là ai, từng làm quan chức gì.

Ban đầu Lâm Ngộ Phàm chỉ định tới tìm Quý Thư Khoan để nói chuyện về khu ký túc xá của xưởng giày Diệu Huy, cô còn đang băn khoăn không biết nên mở lời thế nào. Không ngờ, người nãy giờ hầu như không nói gì như Quý Thư Khoan, lúc này lại nói thao thao bất tuyệt.

Anh ta kể chuyện từng học đại học ở nước ngoài, sau khi về nước đã làm việc ở đâu, bây giờ sắp ba mươi mà vẫn chưa kết hôn v.v…

“Người ta đều nói tôi mắt cao hơn đầu, chẳng ai vừa ý cả. Nhưng thật ra là tôi chưa gặp được ai khiến mình động lòng. Tôi không được may mắn như Chi Ngạo, có thể gặp được em.”

Lời nói ấy, cộng thêm ánh mắt sáng rực như thiêu đốt, khiến Lâm Ngộ Phàm lập tức thấy không ổn.

Người này chẳng phải lại giống cha mình sao?

Bình thường nếu nghe kiểu lời này, Lâm Ngộ Phàm chắc chắn sẽ chuyển hướng câu chuyện, sau đó tìm cách tránh xa.

Nhưng hôm nay thì không được.

Cô chỉ mỉm cười, giả vờ không hiểu hàm ý ẩn sau lời nói kia, vội vàng chuyển sang vấn đề chính:“Tôi vừa nghe Quý đại ca nhắc với chú hai về chuyện mua nhà xưởng, nhà máy mà anh định mua có phải là xưởng giày Diệu Huy không?”

Quý Thư Khoan hơi ngạc nhiên:“Là Diệu Huy, sao em biết?”

Lâm Ngộ Phàm mỉm cười:“Đúng là người một nhà mà va phải nhau — tranh chấp quyền sở hữu ký túc xá của xưởng Diệu Huy chính là tôi. Chuyện này chú hai cũng không biết đâu, là Chi Ngạo cho tôi chút tiền rảnh rỗi, bảo tôi đầu tư gì đó, tôi thấy dãy ký túc xá kia hợp nên mới ra tay…”

cô kể vắn tắt lại chuyện mâu thuẫn giữa mình và Tạ lão bản:“Tôi đã ký thỏa thuận ý định mua bán với ông ta, cũng đặt cọc rồi. Thứ Sáu tuần trước ông ta còn hứa đầu tuần này sẽ ký hợp đồng chính thức, vậy mà thứ Hai tôi đến, ông ta không chịu ra mặt, chỉ cử quản lý ra nói rằng ông ta không bán nữa, muốn giữ lại dùng. Tôi liền nhờ luật sư kiện ông ta.”

Quý Thư Khoan đã hiểu sơ tình hình:“Dãy ký túc xá đó, ông ta bán cho em bao nhiêu?”

Lâm Ngộ Phàm thành thật:“165.000 đô la Hồng Kông.”

Quý Thư Khoan cau mày:“Thảo nào! Ông ta ép bọn anh phải mua cả lô, giá dãy ký túc xá đó bị đội lên tận 199.000. Ông Tạ này quá không tử tế. Anh và cộng sự đều nói không cần nhiều ký túc xá như vậy, vậy mà ông ta nhất quyết nhét thêm vào. Bọn anh gặp ông ta hôm thứ Năm, thương lượng giá cả cuối tuần, đến thứ Hai ông ta đã giục như cháy nhà, muốn bọn anh ký hợp đồng chuyển nhượng ngay. May mà các em hành động nhanh, chậm nửa tiếng nữa thôi là căn đó thuộc về bọn anh rồi.”

Ra là, vì muốn kiếm thêm 34.000, Tạ lão bản đã bội ước.

Lâm Ngộ Phàm lắc đầu:“Ban đầu tôi còn tưởng có khách mới ra giá cao, nào ngờ lại là ông ta cố ép anh mua với giá cao hơn.”

Quý Thư Khoan đại khái cũng đoán được lý do cô tìm đến, liền chủ động nói:“Chuyện này, cần tôi làm gì, em cứ nói.”

Lâm Ngộ Phàm nói ra phương án và ý tưởng của mình — cách này hai bên đều có lợi.

Quý Thư Khoan không bị ép mua dãy ký túc xá với giá cao, còn tiết kiệm được một khoản lớn — đúng là vẹn cả đôi đường.

“Tôi chỉ nghĩ tạm thời thôi, không biết có khả thi không?”

Quý Thư Khoan không ngờ đây lại là ý tưởng nhất thời, trong lòng rất khâm phục:“Phương án của em rất hay, chắc chắn khả thi. Vậy em cứ thương lượng lại với ông Tạ trước, rồi tôi sẽ làm theo cách em nói để bàn lại với ông ta.”



Khi Triệu Chi Ngạo bước vào, vừa hay thấy vợ mình và Quý Thư Khoan đang trò chuyện rất ăn ý.

Cái ánh mắt nhìn vợ anh kia — sáng rực chẳng khác gì cha hắn — rõ ràng không trong sáng gì. Chỉ là so với cha mình, Quý Thư Khoan có thêm vài phần nho nhã, nên không dễ bị nhận ra.

Cảnh báo trong lòng Triệu Chi Ngạo vang dội, anh bước nhanh tới:“Anh Quý! Để anh phải đợi rồi.”

“Chi Ngạo, cuối cùng anh cũng về rồi.” — Quý Thư Khoan đứng dậy, cười chào.

Triệu Chi Ngạo đứng bên cạnh vợ, tay rất tự nhiên đặt lên vai cô, cười hỏi:“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Lâm Ngộ Phàm cũng không giấu:“Về dãy ký túc xá của xưởng giày, trùng hợp lại có liên quan đến Quý đại ca, em muốn nhờ anh ấy giúp đỡ một chút.”

Triệu Chi Ngạo trước đó đã nghe Tiểu Thẩm kể lại chuyện vợ mình bị “thả bồ câu” khi mua ký túc xá, cũng biết luật sư Diêm đang xử lý. Giờ sao lại lòi ra có liên quan tới Quý Thư Khoan?

Tuy trong lòng không thích Quý Thư Khoan, nhưng Triệu Chi Ngạo ngoài mặt vẫn không để lộ, lễ độ và niềm nở vẫn chu toàn.

Ngồi xuống nghe vợ kể lại mối liên hệ giữa ba bên, biết được hóa ra là “người nhà va nhau”, anh mới thấy yên lòng hơn.

Triệu Lập Tường dẫn Quý Thư Phinh dạo quanh vườn hoa. Ban đầu cũng khá chán, nhưng sau đó lại bị đàn cá vàng trong ao thu hút, khiến không khí trở nên thú vị hơn hẳn.

Vì đám cá quá đáng yêu, Quý Thư Phinh lại chạy đi gọi mọi người ra xem.

Mọi người vây quanh hồ nước cho cá ăn vụn bánh mì, đứng tụm ba tụm bảy chụp ảnh, rồi cùng trò chuyện quanh chiếc đình nhỏ bên hồ.

Vương Quân Dao vốn có mục đích, thấy đông người tụ lại thì không tiện để đám thanh niên tự phát triển tình cảm, bà lại hối thúc con trai tiếp tục dẫn Quý Thư Phinh đi tham quan biệt thự.

Thực ra, quan hệ giữa Triệu Lập Tường và Quý Thư Phinh xưa nay vẫn khá tốt, nhưng chưa bao giờ đến mức nam nữ yêu đương. Cả hai đều thuộc kiểu thanh niên tri thức mới, vừa đi vừa trò chuyện, cũng không thiếu đề tài.

Từ cửa sau đi cầu thang lên tầng hai, ở tầng này có một sảnh nhỏ treo đầy tác phẩm nghệ thuật, và một phòng tranh trưng bày nhiều thư họa quý hiếm — chỉ hai nơi đó mà họ cũng tham quan hết gần nửa tiếng.

Khi bước đến đầu cầu thang dẫn lên tầng ba, Triệu Lập Tường nói:“Trên lầu là nơi ba vị di thái của anh trai tôi ở, mình không lên đó đâu.”

Nhắc đến ba di thái của Triệu Chi Ngạo, Quý Thư Phinh cũng thấy tò mò:“Hôm nay sao không thấy họ?”

Triệu Lập Tường thực ra cũng không rõ lắm:“Chắc là họ ra ngoài rồi. Bình thường giờ này họ với chị dâu tôi hay đánh mạt chược dưới lầu.”

Quý Thư Phinh hơi bất ngờ, khẽ cười:“Chị dâu anh đúng là có tính cách tốt thật. Nếu là em, chắc chắn không làm được.”

Triệu Lập Tường gật đầu đồng tình:“Phải. Anh tôi căn bản không xứng với chị ấy.”

“!” — Quý Thư Phinh không ngờ Triệu Lập Tường lại thật thà đến thế.

Biết mình lỡ lời, Triệu Lập Tường vội vàng giải thích:“Miệng thì tự xưng là thanh niên thời đại mới, mà lại lấy đến ba di thái, còn bắt vợ chính chung sống hòa thuận với họ — thật nực cười. Tôi sẽ không lấy di thái.”

Quý Thư Phinh tưởng câu nói sau là để ám chỉ đến mình, cô mỉm cười gật đầu, hỏi:“Anh cả của anh có biết anh phản cảm với chuyện của anh ấy đến vậy không?”

“Anh ấy biết chứ. Tôi thường xuyên đối đầu với anh ấy ở nhà.”

Quý Thư Phinh ngạc nhiên: “Anh gan thật đấy?”

“Tại sao lại không dám?”Dù sao thì hắn cũng nợ tôi. — Triệu Lập Tường không nói ra suy nghĩ thật trong lòng.

Quý Thư Phinh nhìn hắn đầy ngưỡng mộ: “Không nhìn ra đâu, tôi còn tưởng anh là kiểu ngoan ngoãn nghe lời trong nhà cơ đấy.”

Triệu Lập Tường cười: “Anh cả tôi thì lại luôn mong tôi trở thành người như thế.”

Hai người dạo hết tầng hai, Quý Thư Phinh vào nhà vệ sinh, lúc ra thì không thấy Triệu Lập Tường đâu nữa, tưởng anh ta đã xuống lầu trước nên cô đi về phía cầu thang.

Vì trên hành lang có treo một bức tranh sơn dầu khổng lồ, cô đứng ngắm một lúc thì bỗng nghe thấy tiếng động nhẹ từ phía cầu thang, quay lại thì thấy một bóng người lướt qua, hướng lên tầng ba.

Cô ngẩn người rồi lập tức đuổi theo, đến đầu cầu thang ngước lên nhìn thì đã không còn thấy ai nữa.

“Anh hai!” cô thử gọi một tiếng.

Không khí im lặng một lúc, chẳng bao lâu sau, ở khúc cua cầu thang dẫn lên trên, có một bóng người thò đầu ra.

Quả nhiên là Quý Thư Đồng.

Quý Thư Phinh vội đi lên, ghé tai nói nhỏ: “Trên lầu là nơi ba vị di thái của anh Triệu Chi Ngạo ở, anh lên đó làm gì?”

Làm khách mà tự ý lên tầng nơi các di thái ở, thật sự là không hợp lễ nghi. Nếu bị người ta thấy thì mất mặt nhà họ Quý.

Nói rồi, cô kéo tay anh trai xuống lầu.

Bị kéo xuống tầng hai, Quý Thư Đồng nhăn mặt đau đớn, nhỏ giọng giải thích: “Anh mắc quá, nhà vệ sinh tầng một và hai đều có người.”

Thì ra là muốn đi vệ sinh.

Quý Thư Phinh chỉ tay về phía cuối hành lang: “Cuối bên kia cũng có một cái đấy, em vừa ở đó ra. Anh mau đi đi.”

Thấy anh trai ôm mông chạy vội, Quý Thư Phinh cũng tò mò liếc nhìn lên tầng ba, thấy vẫn yên ắng, không có gì bất thường, cô cũng không nấn ná mà nhanh chóng xuống lầu.

Dưới nhà, bếp đã chuẩn bị xong cơm rượu, có thể vào bàn.

Lưu Phương ghé tai hỏi Kỳ Vân Hinh, sao không gọi ba vị di thái xuống ăn cơm.

Kỳ Vân Hinh đáp nhỏ: “Đại phu nhân muốn tác hợp Lập Tường và tam tiểu thư nhà họ Quý, bà ấy không muốn mấy vị di thái tham gia…”

Lưu Phương nghe cũng lờ mờ hiểu, chỉ gật đầu.

Hôm nay là đầu bếp mà Vương Quân Dao đưa từ Hải Thành về nấu món Thượng Hải chính tông, anh em nhà họ Quý ăn mà không ngớt lời khen ngợi.

Vương Quân Dao vui vẻ nói: “Nếu các cháu thích, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nhà cô ăn cơm.”

Quý Thư Phinh cười: “Cháu mặt dày lắm, thật sự dám đến luôn đấy ạ.”

“Nhất định phải đến nhé. Không đến là cô giận đấy.”Vương Quân Dao như đã tưởng tượng ra cảnh Quý Thư Phinh dâng trà gọi mẹ chồng, gương mặt tràn đầy hài lòng.

Triệu Lập Tường thì ngán ngẩm: “Mẹ, mẹ cứ thế này thì sau này người ta không dám đến thật đấy.”

Vương Quân Dao liếc con trai: “Con đừng có ngậm máu phun người. Người ta vui vẻ nói sẽ đến nữa, con lại nói người ta không dám đến. Lời con nói với mẹ, mười câu thì hết tám chín là nói dối.”

Thấy hai mẹ con cãi nhau, mọi người đều bật cười vui vẻ.

Triệu Chi Ngạo đang nhỏ giọng trò chuyện cùng Quý Thư Khoan, còn Triệu Ngạn Huy thì nói chuyện khá hợp với Quý Thư Đồng.

Vương Quân Dao cứ xoay quanh Quý Thư Phinh, còn Lâm Ngộ Phàm dù không muốn hùa theo mẹ chồng, nhưng có vẻ Quý Thư Phinh lại khá thích nói chuyện với cô. Hai người tuổi tác tương đương, lại đều là người Hải Thành, Quý Thư Phinh rủ cô lần sau đi dạo phố xem phim.

Lâm Ngộ Phàm biết đó chỉ là lời khách sáo, nên cũng lịch sự đồng ý.