May mắn là cái “gánh hát lề đường” này còn có Khang Niên giúp đỡ. Dưới trướng anh ta có đội ngũ tài vụ làm sổ sách bài bản. Đám tài vụ này thường làm việc ở tầng một biệt thự nhỏ phía sau. Hồng Ngọc và Quế Hương có việc hay không cũng đều có thể sang đó hỏi han, học hỏi.Ngoài mong muốn kiếm tiền để sống thong dong hơn, Lâm Ngộ Phàm còn có một tâm nguyện muốn làm cho thật tốt.Đó là: mở một nhà xuất bản do chính cô làm chủ, có thể toàn quyền quyết định.Cô có nguyện vọng này là vì, kiếp trước ở Cảng Thành, công việc cô yêu thích nhất chính là làm biên tập viên cho một tạp chí văn học.Nhưng công việc ấy cô chỉ làm được nửa năm thì tạp chí đó vì kinh doanh không hiệu quả mà giải thể.Khi đó, dưới sự phụ trách của cô là ba tác giả, đều là người từ nội địa chạy nạn tới. Họ đều có tài nhưng không gặp thời, nhận lương thấp trong tòa soạn, nhưng vào lúc Lâm Ngộ Phàm khó khăn nhất, họ đã không ngần ngại quyên nửa tháng lương giúp cô.Ân tình ấy, cô khắc cốt ghi tâm.Đáng tiếc là sau khi tạp chí đóng cửa, một nữ tác giả trong số đó buộc phải gả cho một công tử nhà giàu từng điên cuồng theo đuổi mình, sau khi cưới sống không hạnh phúc, chưa đến nửa năm đã đốt than tự sát.Hai tác giả nam còn lại đều gặp phải vận mệnh trắc trở: một người vì nuôi gia đình mà chuyển nghề làm thợ sơn, người kia vẫn cố bám lấy sự nghiệp viết lách, lang bạt gửi bản thảo khắp nơi, kết cục là nghèo túng cùng cực, cuối cùng biệt tích.Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Lâm Ngộ Phàm lại vừa đau lòng vừa nuối tiếc.Sau khi sống lại, cô từng nghĩ mình cùng lắm chỉ có thể giúp đỡ họ về tài chính, không làm được gì hơn. Nhưng gần đây bình tĩnh lại, nhìn vào điều kiện hiện tại của bản thân, cô nhận ra mình có thể làm được nhiều hơn thế.Giúp đỡ ngắn hạn không thay đổi được vận mệnh. Cách giúp đỡ hữu hiệu nhất, là cho họ một công việc ổn định.Vì vậy, cô muốn lập một nhà xuất bản tiểu thuyết.Không chỉ giúp đỡ được những người cô muốn giúp, mà cũng là hiện thực hóa lý tưởng làm việc với chữ nghĩa của cô.Nhất cử lưỡng tiện.Muốn làm nhà xuất bản, trước mắt cô phải giải quyết hai vấn đề.Thứ nhất, tuy cô từng làm ở tòa soạn, báo chí, và hiệu sách, nhưng chưa từng có kinh nghiệm trong ngành xuất bản chuyên nghiệp, nên cô muốn học hỏi trước.Chuyện này đơn giản – chỉ cần xin làm trong một nhà xuất bản là có thể nắm được toàn bộ quy trình.Thứ hai, so với kinh nghiệm thì quan trọng hơn cả là vốn. Giai đoạn đầu lập nhà xuất bản tiểu thuyết sẽ ngốn rất nhiều tiền. Vấn đề là, cô lấy đâu ra nhiều tiền đến vậy?Số tiền hiện có trong tay cô chỉ đủ duy trì chi phí một đến hai năm đầu. Vì thế, cô phải tranh thủ thời gian trước khi ba người bạn cũ kia đến Cảng Thành, kiếm được đủ tiền.Làm sao để kiếm tiền? Làm sao để tiền đẻ ra tiền thật nhanh?Hiện tại là cuối tháng Tám năm 1948. Từ giờ đến đầu những năm 1950, sẽ có một làn sóng lớn người nhập cư đổ vào Cảng Thành.Trong số đó, không thiếu người giàu.Làm thế nào để kiếm tiền từ họ — đây có thể là một hướng đi không tồi.Những người đó khi đến nơi, điều đầu tiên cần giải quyết không ngoài bốn thứ: ăn, mặc, ở, đi lại.Hiện tại việc kinh doanh của Triệu Chi Ngạo đang làm gồm cả ba lĩnh vực: ăn uống, quần áo, giao thông, chỉ thiếu bất động sản.Mà bất động sản mới là thứ hái ra tiền nhanh và nhiều nhất, dễ làm giàu thần tốc nhất.Mỗi ngày, Lâm Ngộ Phàm đọc báo chủ yếu là để xem các trang quảng cáo rao vặt, tìm xem có thông tin nào có thể “vớ được món hời” hay không.Trong mấy ngày qua, cô đã thấy hai mẩu tin.Một là quảng cáo bán núi Lưng Rùa cạnh nhà Tôn Kính Hỷ.Còn lại là thông tin rao bán một tòa ký túc xá công xưởng.Lâm Ngộ Phàm gọi trước theo số điện thoại đăng trên quảng cáo bán núi Lưng Rùa. Trong ống nghe vang lên giọng một người phụ nữ trung niên: “Tìm ai?”Giọng người phụ nữ khá dữ dằn.Lâm Ngộ Phàm đáp: “Tôi thấy quảng cáo các người đăng trên báo, nói muốn bán núi Lưng Rùa, đúng không ạ?”Người phụ nữ nói một câu: “Chờ chút.”Sau đó cô nghe thấy bà ta gọi người bằng tiếng Quảng rất gắt gỏng.Chẳng mấy chốc, một giọng đàn ông trung niên cũng thiếu kiên nhẫn vang lên: “Ai vậy?”Lâm Ngộ Phàm trình bày mục đích rồi hỏi thêm thông tin. Sau khi biết người đàn ông họ Chu, cô hỏi: “Chu lão bản, xin hỏi một câu, núi Lưng Rùa là quyền sở hữu cá nhân của ông sao?”“Thuộc loại hợp đồng thuê 999 năm, cô sống nổi 999 năm không? Tính ra cũng như chuyển nhượng quyền sở hữu cá nhân thôi. Toàn Cảng Thành này chẳng có mấy ngọn núi kiểu như vậy đâu.” Chính vì đặc biệt như thế nên Chu lão bản mới dám tự tin hét giá trên trời.Đúng vậy, ông ta đòi giá 25 vạn đô la Hồng Kông – với Lâm Ngộ Phàm mà nói, đây là con số thiên văn.Tuy nhiên, chỉ cần hơn nửa năm, sang đầu năm sau, giá của ngọn núi này sẽ từ 25 vạn tăng vọt lên thành 120 vạn.Chu lão bản không muốn mặc cả qua điện thoại, ông ta đề nghị Lâm Ngộ Phàm tự đến núi Lưng Rùa xem thử trước, nếu thật sự có hứng thú thì hãy gọi lại.Gác máy, Lâm Ngộ Phàm nhanh chóng ghi chép các điểm quan trọng liên quan đến núi Lưng Rùa vào sổ tay, rồi gọi cuộc điện thoại thứ hai.Cuộc gọi thứ hai là đến văn phòng, người nghe máy là một quản lý cho biết đây là khu ký túc xá của một xưởng giày, có tổng cộng bốn tầng, mỗi tầng tám căn, mỗi căn rộng 300 feet vuông, không thể tách lẻ, phải bán nguyên căn.Lâm Ngộ Phàm nhanh chóng tính toán, tòa nhà này chiếm diện tích đất khoảng 280 mét vuông, tổng diện tích sàn bốn tầng hơn 1.000 mét vuông.Vì phải bán nguyên căn, không tách lẻ, nên đơn giá không cao, chỉ 18 đô Hồng Kông mỗi feet vuông, nhưng tổng giá bán nguyên tòa nhà lên tới 17 vạn đô Hồng Kông.Lâm Ngộ Phàm không có nhiều tiền đến vậy.Cô đã đổi toàn bộ đô la Mỹ thu được từ việc bán các cửa hàng cùng số vàng thỏi mình có, cộng lại mới được khoảng 4–5 vạn đô.Trừ khi cô bán bức tranh 《Sơn Tĩnh Nhật Tàng Đồ》.Nhưng hiện giờ loạn lạc, ai biết tranh chữ còn có giá trị không.Nghĩ tới nghĩ lui, cô không phải hoàn toàn không có cách — chính là đem bất động sản đi thế chấp ngân hàng.Chỉ cần đem căn biệt thự bỏ trống ở Thuyền Loan Bay thế chấp, chắc là đủ tiền mua tòa ký túc xá kia.Mặc dù về lâu dài, núi Lưng Rùa có thể sinh lời lớn hơn, kiếm được nhiều hơn, nhưng sau khi mua về cũng phải đợi đến năm sau mới có thể bán ra, mà lại tiềm ẩn rủi ro.Lỡ như sang năm không bán được thì sao? Giữ nguyên một bãi tha ma trong tay, không những không xoay được vốn mà còn phải lo trả khoản vay thế chấp, đến lúc đó đừng nói gì tới mở nhà xuất bản, có khi ngay cả căn biệt thự ở Thuyền Loan Bay cũng giữ không nổi.Còn ký túc xá lại khác. Chỉ cần có thể tách ra để bán, thì chắc chắn là vụ làm ăn lời mà không lỗ. Trong vài tháng tới, dân số Cảng Thành sẽ tăng mạnh, kiểu nhà diện tích nhỏ như vậy hoàn toàn không sợ ế.Triệu Chi Ngạo từ Quảng Châu trở về, lúc về đến nhà đã hơn chín giờ tối.Anh trở về phòng ngủ của mình, tắm rửa xong, sấy khô tóc rồi mới gọi Thẩm Đặc vào thư phòng, hỏi:“Đại diện bên công ty Tân La khi nào tới?”Thẩm Đặc đáp:“Ngày mai buổi sáng sẽ đến. Sắp xếp gặp mặt tại văn phòng công ty, chiều đàm phán hợp tác, tối thiết tiệc chiêu đãi ở nhà hàng Trân Bảo.”Triệu Chi Ngạo dặn dò:“Lần hợp tác này với công ty Tân La rất quan trọng, bảo người bên dưới phải tiếp đãi cho chu đáo.”“Vâng. Tôi sẽ nhắc họ kỹ càng hơn.”“Vài ngày tôi không có ở Cảng Thành, công ty có chuyện gì không?”Thẩm Đặc:“Công ty thì không có gì, chỉ là…”Triệu Chi Ngạo ngẩng đầu lên:“Nói đi.”Lúc này Thẩm Đặc mới kể:“Người tên Thiết Long mà đại thiếu phu nhân mang theo, hai hôm trước bị người của ta phát hiện đến một văn phòng thám tử tư.”Triệu Chi Ngạo biết người đó là chân chạy việc cho cô:“Hắn tìm thám tử làm gì?”“Điều tra Nhị gia Triệu Ngạn Huy .” Vừa nói Thẩm Đặc vừa đưa tài liệu cho Triệu Chi Ngạo xem.Triệu Chi Ngạo nhanh chóng lật xem, chân mày dần chau lại, trong mắt hiện rõ vẻ lạnh lùng.Sau khi hỏi thêm tình hình liên quan, hắn nói:“Biết rồi. Cậu ra ngoài đi.”Chờ Thẩm Đặc đi khỏi, Triệu Chi Ngạo lại lật xem tài liệu một lần nữa, rồi mới cất vào ngăn kéo.Anh bước ra khỏi phòng, đi về phía phòng ngủ của Lâm Ngộ Phàm.Lúc này Lâm Ngộ Phàm đang ngồi viết gì đó trên bàn. Thấy anh bước vào, cô có phần bất ngờ:“Không phải anh nói sáng mai mới lên tàu sao?”“Có việc nên về sớm.” Triệu Chi Ngạo đứng phía sau cô:“Viết nhật ký à?”Lâm Ngộ Phàm đã sớm gập sổ lại:“Không, em đang ghi sổ chi tiêu.”Triệu Chi Ngạo không hỏi cô ghi gì, mà ngồi xuống ghế sofa, đi thẳng vào vấn đề:“Thiết Long đi tìm thám tử tư điều tra chuyện của chú hai tôi, em biết không?”Lâm Ngộ Phàm đã đoán anh sẽ hỏi, chỉ không ngờ anh lại hỏi thẳng ngay khi vừa về, không vòng vo chút nào, trái lại khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn.Cô quan sát sắc mặt Triệu Chi Ngạo, gương mặt anh không biểu cảm gì, không thể đoán được cảm xúc.Lâm Ngộ Phàm nói:“Là em bảo hắn đi tìm thám tử.”Triệu Chi Ngạo không ngờ cô lại thừa nhận thẳng thắn như vậy.“Tại sao?”Lâm Ngộ Phàm ngồi xuống bên cạnh anh. Cô nghĩ, sở dĩ Triệu Chi Ngạo hỏi thẳng như vậy là bởi trong lòng anh vốn không nghi ngờ cô là gián điệp do ai đó cài vào — dù sao, không phải cô cố tình tiếp cận anh, mà là anh nhất định muốn cưới cô.“Nghe xong, chắc anh sẽ cười em ngây thơ.” Lâm Ngộ Phàm cố ý hạ thấp tư thế, cúi đầu nhẹ, giọng nói cũng nhỏ nhẹ.Triệu Chi Ngạo yếu lòng nhất chính là dáng vẻ ngoan ngoãn nhún nhường này của cô, trông vừa dễ bắt nạt lại khiến người ta thương.Anh bất giác đưa tay vuốt ve cánh tay cô:“Nói anh nghe xem.”“Anh không được cười em.”“Anh không cười.”Lâm Ngộ Phàm nói:“Lúc đi tàu đến Cảng Thành, em nằm mơ… mơ thấy anh bị giết.”Triệu Chi Ngạo: “!”“Anh bị ai giết?” Anh hỏi.“Em không thấy. Em thấy là bài báo, rồi trong mơ có người nói với em, anh và Lập Tường đều bị người nhà giết hại…”Sắc mặt Triệu Chi Ngạo lập tức trầm xuống!Nằm mơ bị giết mà còn lôi theo cả Triệu Lập Tường cái tên dai như đỉa ấy!Vợ anh rốt cuộc là lo cho anh, hay là lo cho thằng nhãi Triệu Lập Tường kia?Lâm Ngộ Phàm thấy sắc mặt Triệu Chi Ngạo càng lúc càng khó coi, trong lòng không đoán được suy nghĩ của anh, đang định nói tiếp thì miệng đã bị anh chặn lại.Cô còn chưa nói xong chuyện chính!Nhưng Triệu Chi Ngạo chẳng quan tâm trong mộng cô thấy anh và em trai sống hay chết, anh chỉ cúi người hôn cô mãnh liệt, không cho cô có cơ hội mở miệng.Lâm Ngộ Phàm vừa há miệng định nói, kết quả chưa kịp thốt lời nào thì đã bị anh chiếm lấy, chỉ thấy một sợi bạc mảnh trượt xuống từ khóe môi, mãi đến khi cô suýt không thở nổi, anh mới dừng lại.Đến thời khắc mấu chốt, anh vẫn biết kiềm chế — chuyện cần nói vẫn phải nói, còn chuyện giữa vợ chồng, anh còn rất nhiều thời gian để tiếp tục sau.“Em mơ thấy là chú hai giết anh à?”