Ngày mai Triệu Chi Ngạo phải đi Quảng Châu công tác, buổi tối anh vào phòng sớm hơn thường lệ.Lâm Ngộ Phàm nửa nằm trên ghế quý phi trong phòng ngủ, đang nghe đài phát thanh kể chuyện “Thất hiệp ngũ nghĩa”.Triệu Chi Ngạo ngồi một bên, nói:“Em với ba người bọn họ xem ra cũng hòa thuận lắm.”Anh nói đến ba vị tiểu thiếp.Lâm Ngộ Phàm từ đầu đã xem ba người họ như đồng nghiệp chứ không phải tình địch, không có mâu thuẫn lợi ích thì tất nhiên hòa thuận.Cô tùy tiện đáp:“Chơi mạt chược chung thì được.”“Chơi mạt chược xong, cũng có thể cùng làm vài việc khác.” – Vừa nói, anh vừa nắm lấy bàn chân cô, xoa xoa nhẹ nhàng.Làm vài việc khác?Làm cái gì?Không lẽ anh lại nghĩ ra trò gì mới?Dù sao thì chuyện bốn người anh còn làm được, chẳng lẽ giờ lại mơ đến năm người?Lâm Ngộ Phàm định rút chân về, nhưng bị anh giữ chặt, đặt luôn lên đùi mình.Cô lập tức sa sầm mặt:“Làm cái gì?”Anh thấy sắc mặt cô thay đổi, tưởng cô đang ghen. Không hiểu sao, thấy cô ghen, trong lòng anh lại thấy thích thú.Anh giải thích:“Làm vài chuyện khiến mọi người vui vẻ thôi…”Đi dạo phố, uốn tóc, may đồ – cũng coi như thêm vài người bạn gái cùng chơi.Lâm Ngộ Phàm chưa đợi anh nói hết đã cau mày nói ngay:“Anh nằm mơ đi!”Triệu Chi Ngạo: “!”Vợ anh không phải là ghen mà là uống luôn cả hũ giấm rồi!Triệu Chi Ngạo kéo cô vào lòng, ôm chặt như ôm búp bê, nhẹ giọng dỗ dành:“Cùng làm vài việc khác thì có gì không tốt đâu? Có lợi cho thân thể và tinh thần.”Tinh thần cái đầu anh!Lâm Ngộ Phàm tức giận cắn một phát vào cổ anh, cắn đến mức hằn dấu răng, cô mới lạnh giọng nói:“Giới hạn của tôi chỉ là chơi mạt chược. Những chuyện khác, anh đừng mơ!”Triệu Chi Ngạo bị cô cắn đến nỗi lại càng hưng phấn hơn:“Vậy thì anh nghĩ chuyện khác.”Nói rồi liền hành động, ngay trên ghế quý phi, chưa kịp để cô chuẩn bị, anh đã xoay người đè xuống.Cảm giác đó, thật quá sức chịu đựng!Lâm Ngộ Phàm nắm tay đấm anh, nhưng anh không tránh né, còn càng làm mạnh hơn. Cô biết ngay, anh không phải người dễ đối phó.Ban đầu còn có thể mắng vài câu, về sau đến giọng cũng khàn đặc, lúc ấy mới nhận ra – càng kêu, anh càng hăng.Cuối cùng cô cắn răng, không thốt lên lời nào nữa. Nhưng những đợt sóng mãnh liệt ấy, suýt nữa khiến linh hồn cô cũng bị đánh bật ra khỏi cơ thể.Chắc chắn tối nay hắn lại uống thuốc!Ở ghế quý phi chưa xong, lên giường lại tiếp tục một lần nữa.May mà mai anh ta phải đi Quảng Châu, phải bốn năm ngày sau mới về, nếu không liên tục như vậy, cô thật sự chịu không nổi.Vài ngày sau, Lâm Ngộ Phàm thuận lợi lấy được giấy tờ nhà đất, vợ chồng Khang Niên cùng cô đi nhận nhà, tiện đường ghé thăm nhà họ Hạ.Sáng sớm cô đến nhà họ Hạ trước, ngồi trò chuyện một lúc rồi cùng Tôn Kính Hỉ ra ngoài dạo phố mua sắm.“Cần đi xe không?” Lâm Ngộ Phàm hỏi, xe mà Triệu Chi Ngạo tặng đang đậu sẵn bên ngoài, dạo này mỗi lần ra ngoài cô đều ngồi xe của mình.Tôn Kính Hỉ xách túi xách lên: “Không cần đâu, đi bộ là tới, rất gần.”Ngôi biệt thự bà đang thuê không có sân vườn, ra khỏi cổng là đến ngay mặt phố.Bên ngoài phố có một ngọn đồi nhỏ, cây cối um tùm, thoạt nhìn thì môi trường khá tốt, nhưng đây lại là một trong những điều khiến Tôn Kính Hỉ phiền lòng.“Có một lý do nữa khiến cô không thích chỗ này, chính là ngọn đồi kia, đúng là một cái nghĩa trang. Trên đó có ít nhất hai mươi mấy ngôi mộ. Buổi tối cô không dám đứng ngoài ban công, đáng sợ chết đi được.”Lâm Ngộ Phàm tò mò: “Đồi gì vậy?”“Đồi Lưng Rùa. Cái tên nghe cũng đã thấy không hay rồi.” Tôn Kính Hỉ lắc đầu ngán ngẩm.Đồi Lưng Rùa? Lâm Ngộ Phàm có ấn tượng.Ngọn đồi này sau này bị san bằng, trở thành một trong những khu phố thương mại hiện đại đầu tiên ở cảng thành.Lúc đó cô vừa đến Cảng Thành, ngày nào cũng ở nhà đọc báo, nhàn rỗi vô cùng.Vì có hai ông chủ lớn tranh nhau mua Đồi Lưng Rùa, đấu giá với số tiền cực cao, còn làm thành tin lớn, được đưa lên báo, nếu không thì cô cũng chẳng biết đến cái tên Đồi Lưng Rùa.Tôn Kính Hỉ nói tiếp: “Đồi Lưng Rùa là đất của một ông chủ xưởng rượu ở địa phương, nghe nói đã rao bán hơn nửa năm mà chưa ai mua. Không dẹp đống mộ trên đó đi thì ai mà dám mua chứ?”Lâm Ngộ Phàm hỏi: “Những ngôi mộ đó không dọn được sao?”“Đều là mộ của dân nghèo, không có hậu nhân thì dễ xử lý, nhưng nếu có thì họ chiếm đất nhất quyết không chịu dời, trừ phi chịu đền tiền. Nếu ông chủ xưởng rượu có tiền để bồi thường thì đã chẳng phải bán đất. Chuyện này đúng là vòng luẩn quẩn, bó tay.”Lâm Ngộ Phàm trầm ngâm, có lẽ... đây là một cơ hội kiếm tiền?Cả hai tiếp tục đi về phía trước, rẽ sang một ngả khác, đi khoảng năm phút là đến khu phố thương mại sầm uất.Tôn Kính Hỉ vẫn than thở: “Nên cô vẫn muốn chuyển đi.”Lâm Ngộ Phàm gợi ý: “Hay lát nữa cô đi cùng cháu nhận nhà, nếu thích căn nào trong mấy bất động sản của cháu, nhà cô muốn ở bao lâu cũng được, không cần trả tiền thuê.”Tôn Kính Hỉ không muốn chiếm lợi của cháu gái: “Không được. Cháu có tiền là chuyện của cháu, nếu cô thật sự thuê nhà của cháu thì nhất định phải trả đúng giá thị trường. Anh em ruột còn phải tính sòng phẳng mà.”“Được, cô cứ xem trước đã, nếu thích căn nào thì tính sau.”Hai người đi qua mấy tiệm vải, ở đây mẫu mã khá phong phú, còn có nhiều hàng nhập ngoại.Lâm Ngộ Phàm để ý thấy một cuộn vải kẻ caro đỏ kiểu Scotland, cô áp thử lên người rồi hỏi: “Đẹp không?”Tôn Kính Hỉ chăm chú quan sát:“Cháu định mặc à? May kiểu gì thế?”“Làm một chiếc áo khoác nam, cổ lớn, phần eo may bó lại một chút, mặc lên trông sẽ rất gọn gàng. Loại vải kẻ caro thế này không dễ lỗi mốt đâu.”Tôn Kính Hỉ cười phá lên:“Cháu nói làm áo khoác nam, cô còn tưởng định may cho Triệu Chi Ngạo nhà cháu đấy. Lại còn là loại vải caro đỏ kiểu Scotland này, chẳng phải sẽ bị anh ta chê chết sao, hóa ra là may cho cháu mặc, buồn cười thật!”Lâm Ngộ Phàm cũng bật cười:“Cháu nào có quyền lo cho anh ta, làm để cháu tự mặc thôi.”“Màu này cháu mặc chắc sẽ rất hợp. Nhà cháu có quen thợ may nào không? Cô bên kia còn mấy tấm vải, đến lúc cùng nhau đặt may luôn thể.”Lâm Ngộ Phàm:“Chắc là có, để cháu hỏi chị dâu Vân Hinh xem sao.”Lâm Ngộ Phàm mua vải, còn Tôn Kính Hỉ thì mua cho ba đứa nhỏ mỗi đứa một đôi giày, cho mình một cái mũ rộng vành che nắng, cho Hạ Triển Hồng một chiếc cà vạt – tất cả đều dùng tiền mà Lâm Ngộ Phàm thắng được từ bàn mạt chược.Tiêu tiền mà sướng rơn, không có chút gánh nặng tâm lý nào.Vì gần đến giờ hẹn với Khang Niên, hai người cũng không đi dạo thêm, vừa về đến nơi thì thấy xe của Khang Niên đang đợi bên đường.Khang Niên và Kỳ Vân Hinh đưa Lâm Ngộ Phàm và Tôn Kính Hỉ đi xem hết mấy căn nhà mang tên Lâm Ngộ Phàm.Ba căn nhà mặt phố liền nhau nằm ở khu thương mại sầm uất nhất, diện tích không nhỏ, giá thuê cao, hiện đều đang được cho thuê.Tòa chung cư tên là Vi Âm, cao ba tầng, tầng một và hai mỗi tầng hai căn, tầng ba thì thông cả tầng, chỉ có một căn duy nhất, có cả gác mái và sân vườn trên mái.Tòa chung cư Vi Âm ngoài tầng ba ra thì đều đã có người thuê.Còn một căn biệt thự ở Loan Thủy Loan, từ trước đến nay vẫn để trống.Triệu Chi Ngạo đưa cho cô đều là bất động sản chất lượng, vị trí, thiết kế, giá trị đều rất tốt.Tôn Kính Hỉ nói muốn về bàn với Hạ Triển Hồng, xem nên thuê ở chung cư hay biệt thự.“Môi trường tổng thể thì biệt thự chắc chắn thoải mái hơn, nhưng chung cư đi lại thuận tiện hơn, chú cháu còn phải đi làm, mấy đứa nhỏ đi học cũng tiện hơn.”Đứng ở vườn sân thượng tầng ba, Lâm Ngộ Phàm thật lòng đề xuất:“Thực ra căn hộ lớn ở chung cư cũng rộng đủ dùng, lại có gác mái, sân vườn cũng đẹp nữa. Quan trọng là tiện đi lại.”Kỳ Vân Hinh cũng góp lời:“Biệt thự ở Loan Thủy Loan thì đúng là xa thật, đi đâu cũng cần xe. Nhà nhiều người, một xe thì không đủ, sao tiện bằng chỗ này. Ban đầu nơi này là cho một cặp vợ chồng người Pháp thuê, tháng trước họ về nước nên mới trả nhà đấy, cô nhìn xem vườn được chăm kỹ cỡ nào.”Tôn Kính Hỉ quả thật thích nơi này:“Đúng vậy, tôi cũng thấy thế. Vườn trồng đẹp quá.”Khang Niên là người ít nói, tính tình thật thà, không xen vào, chỉ âm thầm bê mấy chậu cây ra góc sân.Mọi người cùng nhau đi xuống tầng dưới, Tôn Kính Hỉ và Lâm Ngộ Phàm đi cuối, vừa đi vừa thì thầm với nhau.“Này, vợ chồng hai người họ đứng cạnh nhau mà chẳng ra dáng vợ chồng gì cả. Ông anh họ Triệu Chi Ngạo ấy, mặt thì đầy rỗ, người lại thấp, đứng sau Kỳ Vân Hinh nhìn chẳng khác gì tài xế của cô ấy.” – Tôn Kính Hỉ thỉnh thoảng nói chuyện cũng khá chua ngoa.Bên ngoại của Kỳ Vân Hinh vốn là chủ tiệm nhỏ ở vùng ven Hải Thành, cô nhờ bà cô của Khang Niên giới thiệu mới gả vào nhà họ Khang.Cô thuộc kiểu “gả lên”, mà cô có thể gả được cao như thế, chính là nhờ cô xinh đẹp.Lâm Ngộ Phàm không muốn bình luận chuyện hai vợ chồng họ có xứng đôi hay không, chỉ nói: “Hai đứa con của họ đều giống mẹ, trông rất xinh.”“Đúng vậy. Lần trước cô có thấy rồi. Thật là dễ thương, mắt to tròn, làn da trắng hồng, trông cứ như búp bê Tây, thật sự rất xinh. Người ta vẫn nói: cha xấu thì xấu một người, mẹ xấu thì xấu cả bầy. Nên ngày xưa mới có câu ‘cưới vợ phải chọn đức’, nhưng theo cô thì chỉ có đức là chưa đủ đâu, sắc vóc cũng quan trọng lắm. Cưới được cô con dâu xinh đẹp, đời sau cũng đẹp theo.”Lâm Ngộ Phàm lắc đầu: “Vẫn là nhân phẩm quan trọng nhất.”Xuống đến tầng dưới, vợ chồng Khang Niên tách ra đi riêng.Lâm Ngộ Phàm đưa Hỉ Cô về nhà trước, sau đó mới bảo tài xế lái xe vòng quanh Cảng thành.Tài xế tưởng đại thiếu phu nhân muốn tìm hiểu tình hình Cảng thành, thực ra thì không phải.Lâm Ngộ Phàm chỉ là muốn đi dạo nhiều hơn, để so sánh Cảng thành hiện tại với năm năm sau có gì khác biệt.Có lẽ, cô thật sự có thể tìm ra cơ hội kiếm tiền từ trong đó.Cô muốn kiếm tiền, nhưng lại không phải dạng người giỏi kinh doanh, vì từ trước đến nay cô chưa từng buôn bán gì cả.Nếu đã biết hướng phát triển của năm năm sau, thì liệu cô có thể tận dụng thông tin này, cố gắng để “nằm cũng kiếm ra tiền” không?Chỉ cần có đủ tiền, cô có thể dồn sức cho sở thích và đam mê của bản thân.Về đến nhà, Thiết Long mang tới bản báo cáo đầu tiên mà thám tử tư Đồ Lão Lục điều tra.Đợi Thiết Long rời đi, cô mới mở ra xem.Thông tin đầu tiên, qua điều tra kỹ lưỡng của Đồ Lão Lục, hiện tại trong ba công ty dưới tay Triệu Chi Ngạo, trong hàng ngũ quản lý từ cấp trưởng phòng trở lên, không có ai họ Hùng.Không có quản lý họ Hùng? Chẳng lẽ thông tin mà Giản Tố Trinh đưa ra là giả?Không thể nào. Khi đó Giản Tố Trinh ở trong hoàn cảnh đó, để giữ mạng, chắc chắn phải đưa ra thông tin thật để giữ chân Lâm Ngộ Phàm.Chẳng lẽ cái người họ Hùng – đối tác tương lai của Triệu Chi Ngạo – vẫn chưa gia nhập công ty?Thông tin thứ hai, Đồ Lão Lục đã điều tra toàn bộ các mối quan hệ xã hội của Triệu Ngạn Huy , đồng thời theo dõi hành tung gần đây của hắn.Gần đây Triệu Ngạn Huy không dám cờ bạc, các cuộc xã giao cũng giảm bớt. Bình thường ngoài việc đến công ty, sở thích lớn nhất của hắn là chơi bi-a. Trong một tuần bị theo dõi, hắn ngoài về nhà và đi chơi bi-a thì không tham gia tiệc tùng gì, cũng không đến nhà ai.Vì vậy, có thể gần như chắc chắn rằng hắn không có phụ nữ bên ngoài.Lâm Ngộ Phàm xem từng mục một, bất chợt có một dòng khiến cô chú ý.Ba hôm trước, Triệu Ngạn Huy mang một chiếc vòng tay ngọc ba sắc đến một tiệm kim hoàn để sửa.Vòng tay ngọc ba sắc? Có phải là cái mà Kỳ Vân Hinh đeo trên cổ tay không?