Khoảng năm giờ chiều, cả nhà Hỉ cô mang theo hai chai rượu vang đến làm khách.

Chú của cô, Hạ Triển Hồng, lên lầu trò chuyện với Triệu Chi Ngạo, mấy đứa nhỏ thì tự tìm bạn cùng lứa để chơi, chỉ có Tôn Kính Hỉ vào phòng Lâm Ngộ Phàm ngồi.

Hiện tại nhà họ Hạ đang thuê một căn nhà kiểu Tây cũ hai tầng gần bệnh viện trung tâm thành phố, Tôn Kính Hỉ không khỏi than phiền với Lâm Ngộ Phàm rằng chỗ đó côn trùng quá nhiều, gián bò đầy nhà.

“Diệt mãi không hết, hôm trước còn bò cả vào chăn của Tiểu Khôn, dọa thằng bé khóc ầm lên.”

Lâm Ngộ Phàm ở đời trước đã từng trải qua cảnh đó, đến mức phải mất một thời gian dài mới dần quen được.

Cô nhắc nhở: “Chỉ mỗi nhà các cô diệt gián thì không ăn thua đâu, mấy nhà xung quanh vẫn có thì nó vẫn bò sang nhà mình thôi, mà tụi nó còn biết bay nữa cơ.”

“Đúng vậy! Biết bay! Cô sống đến từng này tuổi rồi mới biết gián có thể bay đấy!” Nói đến đây, Tôn Kính Hỉ nghiến răng nghiến lợi, rồi lại hạ giọng nói tiếp, “Chi Ngạo vốn có chỗ ở tốt hơn để cho nhà cô, nhưng chú của cháu lại không chịu. Cô bảo là có thể trả tiền thuê mà, vậy mà ông ấy cương quyết không đồng ý. Đúng là keo kiệt, ông ấy không muốn thừa nhận chuyện người đến đón tiếp là người thân bên vợ, đến nhà thuê cũng là người thân bên vợ, cháu không hiểu đâu.”

Sự tự tôn đáng thương của đàn ông ấy mà.

Tôn Kính Hỉ cũng chỉ có thể âm thầm than phiền sau lưng, không tiện nói gì trước mặt mọi người.

Trong phòng tiếp khách, Tôn Kính Hỉ và Lâm Ngộ Phàm ngồi cạnh cửa sổ.

Tôn Kính Hỉ từng đến vườn nhà họ Triệu chơi một lần, cũng đã gặp qua ba vị di thái. Cô đặt tách trà xuống bên cạnh, hạ giọng nói: “Cô có nghe ngóng một chút, ba người di thái của Triệu Chi Ngạo, chẳng ai biết anh ta cưới họ từ khi nào. Triệu Chi Ngạo gần như không bao giờ dẫn Tam di thái ra ngoài gặp ai, thỉnh thoảng có dẫn Nhị di thái, còn phần lớn thời gian là dẫn Tứ di thái. Mọi người đều nói Tứ di thái tính khí khó chiều lắm.”

Lâm Ngộ Phàm biết người được sủng ái nhất là Trần Đan Đan, nhưng không ngờ người ít được để tâm nhất lại là Chương Ngải Minh– người có vẻ học thức nhất?

Thật hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.

Tôn Kính Hỉ lại hạ thấp giọng hơn nữa: “Chỉ có Tứ di thái là hơi nguy hiểm chút, nhưng mà cô ta cứ cậy sủng sinh kiêu như vậy, đàn ông rồi cũng sẽ chán thôi.”

Ý là, những người này đều không thể uy hiếp được địa vị của Lâm Ngộ Phàm .

Tôn Kính Hỉ hỏi: “Họ đối xử với cháu thế nào?”

“Cũng được, chiều nay bọn cháu chơi mạt chược với nhau, khá hòa hợp.” Lâm Ngộ Phàm không nhịn được khoe, “Cháu thắng được 300 đô Mỹ, tính ra hơn 1200 đô Hồng Kông rồi, hôm nào mua vải may đồ cho cô với Tiểu Tình.”

“Trời ơi.” Tôn Kính Hỉ nghe mà phấn khích, “Thắng nhiều thế cơ à? Có phải họ cố ý thua cho cháu không? Muốn lấy lòng bà chủ như cháu ấy mà.”

“Cháu thắng bằng thực lực đấy.” Lâm Ngộ Phàm không chịu nhận, ít nhất cũng là thắng nhờ vận may.

Mặc dù mấy di thái có lén lút “nhường bài”, nhưng về sau họ đánh nghiêm túc rồi vẫn không thắng được cô.

Tôn Kính Hỉ cười nói: “Nếu hòa thuận được thì càng tốt. Dù sao thì đàn ông ấy mà, không tiêu tiền ở nhà thì cũng tiêu tiền bên ngoài, đều như nhau cả. Nếu không hòa hợp được thì cứ dọn ra ở riêng, nhà họ Triệu có thừa nhà mà. Không việc gì phải ấm ức bản thân.”

Lâm Ngộ Phàm cũng nghĩ như vậy, không cần phải làm khó chính mình.

Lần trước Tôn Kính Hỉ đến chỉ ăn vội một bữa rồi đi, còn chưa kịp tham quan kỹ khu vườn nhà họ Triệu, hôm nay Lâm Ngộ Phàm bèn dẫn cô đi dạo một vòng.

Dọc đường gặp thím hai Lưu Phương, sau nửa ngày tự điều chỉnh, không biết là do tự bà ta nghĩ thông hay là do Triệu Ngạn Huy đã xuống nước xin lỗi, nhưng cuối cùng bà ta cũng nở được chút nụ cười trên mặt.

Đợi Lưu Phương đi vào, Tôn Kính Hỉ ghé sát tai Lâm Ngộ Phàm thì thầm: “Chú hai với thím hai cháu đến giờ vẫn chưa có con trai, Nhị gia ở Hồng Kông mấy năm nay rồi cũng chưa cưới thêm di thái, nói thật thì, Nhị gia cũng xem như là người đàn ông tốt. Nhưng cô cứ thấy, Nhị gia không phải hạng ăn chay đâu.”

“Sao cô lại nói vậy?”

“Trực giác thôi, không nói rõ được. Cháu nhìn cái dáng vẻ của Nhị gia ấy, cô thấy ông ta bên ngoài chắc chắn có phụ nữ. Vốn Nhị thái cũng không phải kiểu phụ nữ mạnh mẽ gì, ông ta có tình nhân thì việc gì phải che giấu, cứ cưới về là xong.”

Lâm Ngộ Phàm đại khái hiểu ý cô: “Ý cô là người phụ nữ ngoài kia… không tiện công khai?”

Tôn Kính Hỉ gật đầu liên tục: “Cháu nói xem, dạng phụ nữ nào là không tiện công khai?”

“Cô nói nhanh đi, đừng úp úp mở mở nữa.”

“Là tình nhân của người khác ấy. Biết đâu là tình nhân của đại gia nào đó nuôi bên ngoài! Mấy ông nhà giàu ấy mà, nuôi mấy người tình nhân, tiểu thiếp không thiếu, nhưng chính mình thì yếu quá, không chịu được, không ‘xử lý’ nổi nữa.”

Lâm Ngộ Phàm cảm thấy bị đâm trúng chỗ đau: “…”

Nhà cô hình như… cũng có một người yếu như thế.

Tôn Kính Hỉ tiếp tục phân tích: “Đám đàn ông nhà ngũ phòng ai cũng đẹp trai, Nhị gia lại càng tuấn tú. Cô còn nghe nói ông ta đánh bạc thua tiền, bị Chi Ngạo hạn chế chi tiêu, không có bao nhiêu tiền, nhưng lại đẹp trai, lại có mối quan hệ, quen được đủ loại phụ nữ bên ngoài, thì ông ta đi làm… cái người đó cho tình nhân nhà giàu… cũng hợp lý chứ nhỉ?”

Lâm Ngộ Phàm bị chọc cười: “Hỉ cô, cô không đi viết tiểu thuyết thì phí quá rồi.”

Tôn Kính Hỉ cũng cười: “Biết cô sắp đến Hồng Kông, Tiểu Tình còn đặc biệt đưa cho cô một truyện ngắn viết về Hồng Kông đọc thử, tên là Lò Hương Đầu Tiên, kể về chuyện tình nhân nuôi trai trẻ đó. Nhưng cô thì chỉ đọc được thôi, bảo viết thì một chữ cũng không nổi.”

Lâm Ngộ Phàm cũng từng đọc truyện đó: “Ai cũng có cách sống riêng của mình, không tiện để người ngoài phán xét. Mà Tiểu Tình tìm việc thế nào rồi?”

Tôn Kính Hỉ phe phẩy quạt, lắc đầu: “Cháu còn nhớ lời con bé nói à? Nó suốt ngày vùi đầu đọc tiểu thuyết, còn bảo muốn tự viết. Cô bảo nó không có kinh nghiệm sống, viết gì mà viết? Cô nói thì nó chẳng nghe, cha nó lại còn nuông chiều, cô cũng hết cách rồi.”

Lâm Ngộ Phàm cười: “Cứ để nó theo ý mình, làm việc mình thích cũng tốt mà.”

“Cô biết ngay mà. Cháu cũng là một người chiều nó.” Hai cô cháu vừa đi vừa cười nói.

Dạo quanh một vòng khu vườn và biệt thự, quay lại đại sảnh thì cũng đến giờ ăn tối, ăn cơm xong, vì Hạ Triển Hồng sáng mai có cuộc họp, cả nhà họ Hạ liền về trước.

Tắm rửa xong, Lâm Ngộ Phàm thoa một chút kem tuyết hoa lên mặt và khuỷu tay, Quế Hương đem đĩa hương muỗi vào.

“Lúc nãy em gặp Nhị di thái ngoài cửa thư phòng.”

“Có chuyện gì sao?”

“Nhị di thái mang cho cậu chủ một bát thuốc bổ hầm trong nồi sứ,” Quế Hương hạ giọng nói, “nghe bảo là mấy loại thuốc đại bổ như dương v hổ, nhung hươu gì đó.”

Lâm Ngộ Phàm khẽ khựng lại — ban trưa còn chơi bời đến thế, tối lại uống thuốc tiếp tục?

Đúng là loại người ngoài mặt càng giống kiểu cao lãnh, quân tử đạo mạo, bên trong lại càng điên cuồng.

Cô cũng không tiện nói thêm gì với Quế Hương, chỉ cảm thấy muỗi trên núi quá nhiều, vừa gãi mu bàn tay bị đốt vừa bảo Quế Hương đóng hai cánh cửa sổ lại.

Lâm Ngộ Phàm không ra ngoài đi dạo. Buổi tối cô uống một ít rượu vang đỏ do Hỉ cô mang đến, cảm thấy hơi ngà ngà buồn ngủ nên liền đi ngủ sớm.

Không rõ đã ngủ bao lâu, chuông điện thoại ngoài phòng khách bất chợt reo vang. Giờ này còn ai gọi đến?

Cô nghĩ chắc chắn không phải gọi tìm mình.

Đang lưỡng lự có nên dậy nghe điện thoại không thì chuông đã dừng.

Nghe kỹ lại, không phải chuông ngừng reo, mà là có người đã nhấc máy.

Tuy âm thanh rất nhỏ nhưng mơ hồ vẫn có thể nhận ra, là Triệu Chi Ngạo đang bắt máy ngoài phòng sinh hoạt.

Lâm Ngộ Phàm bật đèn đầu giường, nhìn đồng hồ — mới chưa tới mười giờ.

Cô mới chỉ ngủ được chừng nửa tiếng.

Vậy mà cảm giác như đã qua nửa thế kỷ.

Cô ngồi dậy uống nước, đang ngáp một cái thật dài thì cửa phòng bỗng mở ra, Triệu Chi Ngạo bước vào.

Mặc áo ngủ.

Lâm Ngộ Phàm sững người — chẳng phải đã uống thuốc bổ cực mạnh, định sang ngủ với Cảnh Đông Bình rồi sao?

Vậy mà lại nghe anh nói: “Nếu em buồn ngủ, sau này buổi tối không cần chờ anh đâu.”

Lâm Ngộ Phàm : “…”

Cô có chờ đâu.

Một lát sau, cô mới lên tiếng: “Tối nay uống chút rượu vang, vừa rồi hơi buồn ngủ nên chợp mắt một chút.”

Nhưng lời này rơi vào tai Triệu Chi Ngạo, lại giống như đang nói: “Em ngủ đủ rồi, giờ không buồn ngủ.”

Anh lập tức hiểu ngay.

Tiến đến bên cửa sổ, kéo rèm lại.

Tắt đèn lớn, chỉ còn ánh đèn ngủ mờ mờ, ánh sáng lờ mờ ấy lại thêm vài phần tình tứ.

Lâm Ngộ Phàm vừa nằm xuống, định kéo chăn thì liền cảm thấy có vật gì đè lên người, cổ cũng bị một luồng khí nóng làm ngứa, cô vừa rụt người thì đã bị anh ôm chặt.

Tay anh vừa rửa xong, còn lạnh, thế mà chạm đến đâu là như thiêu đốt đến đó.

Hơi thở mang theo hương ngọt thoang thoảng phả vào mặt cô, anh hôn nhẹ lên nhân trung cô, hơi thở hòa quyện, môi mềm bị một lớp mềm khác bao phủ, cô vô thức hé miệng, ngay khoảnh khắc ấy, đầu lưỡi anh trượt vào, lúc đầu còn đùa nghịch trêu chọc, càng về sau lại càng cuồng nhiệt, càn quét khắp nơi trong khoang miệng cô.

Ngoài cửa sổ, trong đêm oi bức, không biết là loài côn trùng nào đang rên rỉ vang vọng.

Hoặc cũng có thể, chúng cũng đang làm chuyện nguyên thủy mà sung sướng giống bọn họ.

Lâm Ngộ Phàm nhắm mắt lại, tay vô tình chạm phải thứ gì đó, cô lập tức mở mắt — dưới ánh đèn ngủ, áo choàng ngủ của Triệu Chi Ngạo đã mở toang, sau hơn một tháng kết hôn, lần đầu tiên cô thấy bờ vai rộng lớn và cơ thể rắn rỏi của hắn, cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo, đường nét sắc sảo.

Cảm giác khi chạm vào — trơn mịn, rắn chắc, có độ đàn hồi, như một cơn lốc xoáy đầy mê hoặc khiến người ta muốn khám phá.

Anh từng là lính, thường xuyên rèn luyện, thân hình giữ được như vậy cũng không có gì lạ.

Thân thể thế này… không lý nào lại “không được”?

Cô thật sự không hiểu.

Hai người dần dần quấn lấy nhau, hơi thở nóng hừng hực. Rồi cô bất chợt thấy thứ không nên thấy — rốt cuộc Cảnh Đông Bình cho hắn uống thứ bổ gì vậy, lại… đáng sợ đến thế!

Lâm Ngộ Phàm chột dạ, định lùi lại.

Cố gắng lắm mới tìm được cơ hội mở lời: “Ngày mai anh có phải dậy sớm không?”

“Không quan trọng,” anh đáp.

Rõ ràng bây giờ mới là điều quan trọng nhất.

Lâm Ngộ Phàm : “…”

Cô còn đang nghĩ nên nói gì tiếp theo thì đã bị anh kéo lại, hai đầu gối bị anh ép cong lên. Cô cảm thấy mình như con cua đồng giữa mùa thu, bị buộc chặt vào một tư thế, cảm nhận rõ ràng sự ma sát dẻo dai, va chạm mãnh liệt, rồi bị xuyên qua dứt khoát, sau đó là trận cuồng phong bão táp điên cuồng trút xuống.

Tiếng côn trùng ngoài cửa sổ càng thêm rền rĩ, thậm chí có cả tiếng nước róc rách.

Hoặc cũng có thể là tiếng ù tai của cô.

Hay chỉ là ảo giác.

Tóm lại, cả thế giới bỗng trở nên huyên náo lạ thường.

Lâm Ngộ Phàm cắn môi, không muốn phát ra tiếng nào trong sự náo nhiệt ấy. May thay thứ thuốc bổ kia chắc không thể ngày nào cũng uống, nếu không, cô thật sự không trụ nổi. Đến lúc cô đã thở không ra hơi vì mệt thì người lẽ ra nên mệt hơn vẫn tiếp tục hăng hái làm việc.

Cô chợt nhớ ra — cửa sổ vẫn chưa đóng hẳn.

Nhưng tiếng sắp bật ra khỏi cổ họng rồi. Dù vậy, cô vẫn phải nín lại, chỉ biết thở dài một tiếng thật dài trong lòng.

Những năm làm vợ trước kia của cô, đúng là uổng phí rồi.

Cô dám chắc tiếng côn trùng và tiếng nước kia chỉ là ảo giác — bởi âm thanh đó vốn không đến từ ngoài cửa sổ.