Trong mắt Lâm Ngộ Phàm, Triệu Chi Ngạo đúng là có bề ngoài rất ổn — cao ráo, tuấn tú.Đáng tiếc là phương diện kia thì không được, mà ham muốn lại quá lớn.Cô từng làm việc ở hiệu sách, cũng từng đọc qua vài cuốn sách tâm lý học. Những người kiểu này, vì nhu cầu không được thỏa mãn, tâm lý ít nhiều đều khác người, thậm chí có phần biến thái.Có người trở nên bạo lực, có người vì ham muốn quá mức mà sinh ra lệch lạc tâm lý, thậm chí làm ra những chuyện khiến người ta kinh hãi.Vì vậy, khi Triệu Chi Ngạo đưa tay áp lên bụng cô, tim cô cũng thắt lại.Không dám nhúc nhích.Nếu anh chỉ ôm hôn, cô còn có thể chịu đựng, nhưng nếu đi quá giới hạn, cô không cam lòng hy sinh bản thân như thế.Nghĩ lại, cô vừa mới đến Cảng Thành, chắc anh chưa đến mức lộ rõ bản chất ngay từ đầu.Quả nhiên, bàn tay đang áp sát bụng cô cũng không có động tác gì tiếp theo.Im lặng chờ một lúc lâu, bàn tay kia khẽ rút về, chỉ nghe thấy người phía sau xoay người trở mình, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.Lâm Ngộ Phàm âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Giờ phút này, điều quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng sang tên căn nhà.Chỉ cần sang tên thành công, sau này nếu anh có yêu cầu quá đáng trong phương diện kia, thì cùng lắm vợ chồng phân phòng, mạnh ai nấy sống.Triệu Chi Ngạo chắc chắn sẽ không muốn ly hôn với cô. Dù sao ở Cảng Thành ly hôn là chuyện rất phiền phức, ít nhất hắn sẽ phải trả một khoản trợ cấp khổng lồ.Nghĩ tới đây, cô dần chìm vào giấc ngủ.Khi Triệu Chi Ngạo vươn tay chạm vào người cô, phát hiện bên phía cô hoàn toàn không có động tĩnh gì, đoán rằng cô đi đường vất vả, chắc là quá mệt rồi.Vì vậy, anh không làm phiền giấc ngủ của cô.Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Lâm Ngộ Phàm cứ nghĩ anh sẽ như mọi lần, đã dậy từ sớm và rời đi rồi.Nào ngờ vừa xoay người, liền chạm phải ánh mắt vừa mới mở ra của anh.Anh rõ ràng cũng vừa mới tỉnh, ánh mắt còn vương chút ngái ngủ, dần dần dịu lại, trên gương mặt hiện vẻ lười biếng.Anh quả thật trông còn đẹp trai hơn Triệu Lập Tường.“Em muốn dậy ăn sáng hay ngủ tiếp?” – giọng anh vẫn còn mang theo chút khàn khàn của người vừa thức dậy.Hôm qua Lâm Ngộ Phàm ngủ cả buổi chiều, tối cũng ngủ sớm, coi như đã bù lại hết những đêm thiếu ngủ trên tàu.Huống hồ, nếu ngủ tiếp… liệu anh có ẩn ý gì khác?Cô khẽ đáp: “Em dậy thôi.”Nghe vậy, Triệu Chi Ngạo vén chăn mỏng dậy trước.Lâm Ngộ Phàm cũng nhanh chóng rời giường, trang điểm sơ rồi xuống lầu.Vừa xuống cầu thang, quản gia chị Quan đã tiến lên chào bằng thứ tiếng phổ thông không quá chuẩn: “Chào buổi sáng, đại thiếu phu nhân.”Lâm Ngộ Phàm mỉm cười đáp: “Chào buổi sáng.”Bữa sáng đã được chuẩn bị xong, nhưng có vẻ chưa đến giờ ăn.Lúc này chị dâu họ Kỳ Vân Hinh tiến đến, nhẹ giọng nói: “Suýt chút nữa tôi quên, ba vị tiểu thiếp vẫn chưa dâng trà chào cô.”Lâm Ngộ Phàm vẫn giữ nguyên thái độ hôm qua: “Chỉ cần gặp mặt chào hỏi là được rồi, chuyện quỳ dâng trà cứ miễn đi.”Vừa bước vào đại sảnh, ba vị tiểu thiếp đã đứng đợi từ lâu.Đảo mắt nhìn một lượt, cô bỗng nhớ tới lời Quế Hương từng nói: một người lùn béo, một người cao gầy, người còn lại thì… “tóc dày” nhưng thật ra là hói.Nhờ được Quế Hương chuẩn bị tâm lý trước, Lâm Ngộ Phàm cảm thấy ba người này kỳ thật cũng không đến nỗi kém sắc, chỉ là… có phần đặc biệt thôi.Nghe thấy đại thiếu phu nhân tới, dì hai và dì ba lập tức đứng dậy.Dì tư đang đọc tiểu thuyết cũng bị dì hai kéo dậy.Từ hôm qua đến giờ, bọn họ đã nghe người hầu nói đại thiếu phu nhân đẹp như tiên nữ. Đến khi thật sự tận mắt nhìn thấy, ba người đều đồng loạt sững người.Ngũ quan của đại thiếu phu nhân nếu tách riêng ra thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi hợp lại thì tạo nên một dung nhan khuynh thành, khiến ngay cả phụ nữ nhìn cũng phải rung động.Làn da trắng trẻo hồng hào như ngọc, vừa nhìn đã biết là được chăm sóc rất kỹ.Không rõ đó là ghen tị, ngưỡng mộ hay là… thầm yêu.Chẳng trách Triệu Chi Ngạo chọn cô.Chỉ cần đẹp, cho dù từng làm quả phụ, chỉ cần biết chọn đúng, vẫn có thể có một tương lai rạng rỡ.Dì hai Cảnh Đông Bình là người lanh lợi nhất, liền nở nụ cười chào hỏi: “Chào đại thiếu phu nhân!”Ba người bọn họ đều lớn tuổi hơn Lâm Ngộ Phàm, kêu một tiếng “chị” thật sự không nói nên lời.Lâm Ngộ Phàm khẽ gật đầu, mỉm cười đáp: “Chào buổi sáng.”Kỳ Vân Hinh lập tức giới thiệu: “Vị này là Dì hai Cảnh Đông Bình, nấu ăn rất ngon; vị này là dì ba Chương Ngải Minh, viết chữ rất đẹp; còn vị này là dì tư Trần Đan Đan…”Giới thiệu đến đây, Kỳ Vân Hinh bất chợt khựng lại — dì tư có sở trường gì nhỉ?Trần Đan Đan vốn đang háo hức đợi xem chị dâu họ sẽ giới thiệu mình ra sao, kết quả lại…Dì hai kịp thời đứng ra giải vây, cô cười hóm hỉnh: “Cô ấy ấy à, thích làm nũng, hay cãi lý, lại mê đọc tiểu thuyết.”Trần Đan Đan giả vờ giận, vung tay đánh nhẹ Dì hai một cái: “Tôi cãi lý chỗ nào chứ?”Bầu không khí vốn có phần nghiêm túc lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn.Lâm Ngộ Phàm cũng nhận ra, người im lặng nhất chính là dì ba Chương Ngải Minh – cao cao, gầy gò.Lúc này, Vương Quân Dao cũng từ trên lầu bước xuống.Mọi người chào hỏi xong, chờ đến khi Vương Quân Dao và Lâm Ngộ Phàm ngồi xuống, các tiểu thiếp đều háo hức chờ dâng trà.Kỳ Vân Hinh cười nói: “Đại phu nhân và đại thiếu phu nhân nói, bây giờ là thời đại mới rồi, không cần câu nệ những quy củ cũ, hôm nay miễn lễ quỳ dâng trà.”Các tiểu thiếp: “!”Dì hai phản ứng nhanh nhất, cô mỉm cười: “Thời đại dù có đổi thay, nhưng quy củ vẫn còn đó, Cảng Thành chúng ta vẫn đang áp dụng luật Đại Thanh mà.”Lâm Ngộ Phàm khẽ cười: “Chúng tôi là người Hải Thành.”Các tiểu thiếp: “!”Vương Quân Dao không muốn đắc tội ai, bèn lái sang chuyện khác: “Ta và đại thiếu phu nhân mang từ Hải Thành về cho các người ít lễ vật.”Nói rồi liền gọi Huệ Lan và Quế Hương mang lễ vật lên, chủ đề dâng trà cũng theo đó bị lướt qua.Mấy tiểu thiếp vốn muốn quỳ mà không được quỳ, thật đúng là khổ mà chẳng biết than cùng ai.Đến giờ ăn sáng, Triệu Chi Ngạo mới từ thư phòng đi xuống.Anh ngồi vào vị trí gia chủ, Lâm Ngộ Phàm ngồi bên cạnh, lặng lẽ ăn cháo gạo nếp với táo đỏ trong bát mình.Hôm nay là điểm tâm do trà lâu mang tới, mỗi món đều hai ba xửng, bày đầy một bàn.Triệu Chi Ngạo liếc nhìn Lâm Ngộ Phàm một cái, thấy cô chỉ ăn cháo, cảm thấy như vậy dinh dưỡng không đủ, bèn gắp một đĩa bánh cuốn gạo đỏ đặt trước mặt cô.Không nói gì, chỉ đơn giản đặt xuống trước mặt.Lâm Ngộ Phàm kiếp trước từng ăn món này ở tiệm điểm tâm, biết bên trong có cuộn tôm, mà cô lại không ăn tôm, nên không gắp.Triệu Chi Ngạo thấy cô không gắp, lại đẩy tới thêm một xửng há cảo tôm.Lâm Ngộ Phàm: “……”Cô vừa định mở miệng, Triệu Lập Tường ngồi bên cạnh Vương Quân Dao đã nói trước: “Cô ấy bị dị ứng tôm.”Sắc mặt Triệu Chi Ngạo lập tức trầm xuống.Vương Quân Dao hận không thể dưới gầm bàn mà véo con trai một cái thật đau.Triệu Lập Tường cố tình khiêu khích, đứng dậy, dọn đĩa bánh cuốn tôm và há cảo tôm trước mặt Lâm Ngộ Phàm đi, rồi đặt một xửng bánh bao xá xíu xuống thay thế.“Bánh bao xá xíu có vị ngọt, chắc hợp khẩu vị cô.”Mọi người đều nhìn thấy hết, ánh mắt hóng chuyện lập tức đảo qua đảo lại, nhưng không ai dám mở lời.Lâm Ngộ Phàm phát hiện, Triệu Lập Tường bình thường là một người khá chừng mực, nhưng cứ mỗi lần đối mặt với Triệu Chi Ngạo thì lại phải nhảy dựng lên gây chuyện.Hai anh em này chắc chắn có thù.Ai nấy đều sợ Triệu Chi Ngạo, kể cả Vương Quân Dao, chỉ có Triệu Lập Tường là không biết sợ là gì.Thấy sắc mặt Triệu Chi Ngạo càng lúc càng khó coi, Lâm Ngộ Phàm vội vàng dập lửa: “Hôm nay tôi thấy hơi ngán, không muốn ăn bánh bao xá xíu.”Cô liếc thấy xửng bánh bao trứng sữa nằm gần Triệu Chi Ngạo nhất, liền nói tiếp: “Chi Ngạo, anh lấy giúp tôi một cái bánh bao trứng sữa.”Cả bàn chỉ có một xửng bánh bao trứng sữa, lại quá xa, Triệu Lập Tường chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Chi Ngạo gắp một cái bánh bao, đặt vào đĩa của cô.Vương Quân Dao âm thầm véo con trai một cái, buộc Triệu Lập Tường phải đổi chủ đề, hỏi mọi người lát nữa muốn đi đâu chơi.Có người muốn ra biển, có người muốn xem xiếc, cũng có người muốn đến trường đua ngựa.Lâm Ngộ Phàm không muốn đi đâu, cô biết Vương Quân Dao cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày, đang định lên tiếng thì nghe Triệu Chi Ngạo đã nói trước:“Họ đi đường xa mệt rồi, nghỉ vài hôm hãy tính.”Dì tư nũng nịu nói: “Khó lắm anh mới rảnh, em muốn anh ở nhà với... người trong nhà.”Triệu Chi Ngạo hơi hé mắt: “Vài hôm nữa rồi tính.”Triệu Lập Tường nghĩ anh trai tối qua lại hành hạ Lâm Ngộ Phàm đến kiệt sức, bèn như thường lệ nói trái ý: “Tôi không mệt, dì tư, tôi đi với cô.”dì tư cười nhìn Triệu Chi Ngạo: “Anh đi không?”Triệu Chi Ngạo mặt lạnh, không nói gì.Rõ ràng là anh không đồng ý cho họ ra ngoài, Dì hai lập tức tỏ ra biết điều: “Chân tôi dạo này không được thoải mái, tôi không đi đâu.”dì ba vốn không thích giao du bên ngoài: “Tôi phải ở nhà chép kinh, trước rằm phải hoàn thành để dâng Phật.”Thấy hai người kia “phản bội”, dì tư lại càng không chịu nhún nhường, cô muốn thể hiện thân phận của mình khác với bọn họ, rằng Triệu Chi Ngạo luôn phải nhường nhịn cô.“Các cô không đi, tôi đi.”Chú hai Triệu Ngạn Huy đứng ra giảng hòa: “Vậy chia làm hai nhóm, ai mệt hoặc có việc thì ở nhà nghỉ ngơi, ai không mệt thì ra ngoài chơi.”Triệu Cảnh Tú mới đến chưa lâu, còn nhiều tò mò với thành phố này, cô cười tươi rói, lí nhí nói: “Em muốn đi.”Vì Triệu Lập Tường ngày mai sẽ bắt đầu đi làm ở tòa soạn, sau này chỉ có cuối tuần mới rảnh, nên Triệu Chi Ngạo cuối cùng cũng ngầm đồng ý cho bọn họ ra ngoài chơi trước.Kết quả là chỉ có Triệu Lập Tường, Trần Đan Đan và Triệu Cảnh Tú cùng đi đến trường đua ngựa.Lâm Ngộ Phàm nhận ra, Trần Đan Đan không giống hai tiểu thiếp kia, cô ta có phần kiêu ngạo, ương ngạnh.Hoặc cũng có thể là do Triệu Chi Ngạo cưng chiều cô hơn?