Nhị phu nhân Lý nói:“Bọn trẻ thì dù gì cũng là huyết mạch nhà họ Triệu, phòng Nhị gia chắc chắn sẽ phải lo. Chỉ sợ là cô cháu họ bên ngoại của tôi, chẳng ai quan tâm sống chết thế nào.”“Không báo cảnh sát sao?”“Có báo rồi. Họ báo cảnh sát cũng vì tiền thôi. Nói cho cùng, cô ta không nên tự tiện mang tiền bỏ trốn. Phòng Nhị gia chỉ quan tâm tiền đi đâu, ai thèm để ý mạng người? Ai cũng nói là cô ta đáng đời. Giờ sống cũng không cho về nhà nữa.”Trước mặt nhị phu nhân Lý, Vương Quân Dao cũng không tiện nói gì quá nặng, chỉ phụ họa:“Đúng vậy, thời buổi như thế mà còn ôm tiền bỏ chạy thì cũng hơi thiếu nghĩa khí thật.”Nhị phu nhân Lý cười gượng:“Phải rồi, chồng bị bắt, vậy mà bản thân lại không nghĩ cách cứu, thật khó mà bênh được. Giờ nghĩ lại, mấy chuyện cô ta từng kể với tôi, tám chín phần là bịa đặt.”“Chuyện gì vậy?”“Chuyện cô ta nói đại thiếu phu nhân nhà chị khắc chồng khắc con đấy, chẳng phải cũng là do cô ta nói với tôi sao? Tôi ngu dại, nghe xong liền chạy đến kể cho chị, chẳng nghĩ cô ta có khi vì ghen tị với em dâu mình được tái giá lại còn gả vào chỗ tốt nên mới bịa chuyện gạt tôi. Tôi thì thấy đại thiếu phu nhân nhà chị đúng là người có phúc khí, vừa dứt khỏi phòng Nhị gia thì phòng đó sụp luôn. Thế là sao? Là trước giờ là do phúc khí của cô ấy mới chống đỡ được phòng đó.”Vương Quân Dao nghe vậy càng thêm đắc ý, cười nói:“Người ta nói nhìn tướng biết số, đại thiếu phu nhân nhà tôi tuy không phải phúc tướng đầy đặn, nhưng ba đình năm nhãn đều là tướng phúc.”“Đúng vậy, cậu Chi Ngạo nhà chị kén chọn như thế, người anh ấy để mắt đến sao mà kém tướng được. Trước đây tôi hồ đồ, nghe mấy lời không hay liền cuống cuồng lo cho chị, giờ nghĩ lại đúng là mình thành vai hề.” Nhị phu nhân Lý nhỏ giọng nịnh nọt. Giờ bà ta chỉ sợ Lâm Ngộ Phàm biết chuyện cũ, có ác cảm với mình.Bà ta còn đang trông chờ lúc Vương Quân Dao cả nhà chuyển đi Cảng Thành, mình có thể nhân cơ hội nhặt được lợi — tốt nhất là xin được trông nom căn biệt thự này.Trông nhà thì không chỉ được trả tiền, biết đâu còn được dọn vào ở, hưởng thụ cuộc sống trong ngôi nhà Tây đẹp đẽ này.Vương Quân Dao vốn không phải người quá thông minh, bà cũng lười suy đoán lòng người — ai tốt với bà thì bà sẽ tốt lại. Nhị phu nhân Lý chỉ cần nói vài câu thân tình, cuối cùng thế nào bà cũng được cho một ít đồ.Vậy nên nhị phu nhân Lý chẳng khác gì miếng cao dán dính chặt lấy người.Lúc này, ở gian phòng nhỏ bên cạnh, Triệu Cảnh Tú đã làm xong bài tập, đang cùng Lâm Ngộ Phàm chơi cờ vây. Mà Lâm Ngộ Phàm vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài — từ miệng người khác nghe được chuyện khó khăn của phòng Nhị gia, cô cảm thấy vô cùng hả hê.Buổi trưa dùng cơm xong, Nam Ca nhi đến vội vàng.Vì chuyện của cha và chú ba, cậu như lớn lên chỉ sau một đêm — người gầy đi hẳn, cằm đã lún phún râu chưa kịp cạo, trông già dặn hơn nhiều.Chưa đến hai mươi, chưa từng xử lý việc lớn, nhưng giờ Nam Ca nhi đã thành trụ cột của cả phòng Nhị gia.Lâm Ngộ Phàm không có oán hận gì sâu sắc với lũ trẻ đời sau. Nghe cậu nói sáng nay chưa ăn gì, cô bèn sai người nấu một bát mì sợi thịt bằm.Nhìn thấy bát mì trước mặt, mắt Nam Ca nhi lập tức đỏ hoe: “Cảm ơn thím tư.”Lâm Ngộ Phàm thở dài: “Không ngờ chỉ trong một ngày lại xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.”“Thím ba giờ không có tin tức gì, tiền cũng mất, bà nội và mẹ con lại trách bà ấy ích kỷ, trong nhà rối tung cả lên.”Lâm Ngộ Phàm thừa hiểu, cả phòng Nhị gia đều là những người ích kỷ, cô không tiếp lời, chỉ nói: “Ăn đi đã.”Nam Ca nhi mới cầm đũa lên ăn ngấu nghiến.“Chúng con muốn tìm người bán nhà, nhưng thời gian quá gấp, khó có người mua. Có người muốn thì cũng ép giá xuống rất thấp, không bán được. Mẹ con sợ giờ mất cả ruộng đất, nếu giờ bán luôn nhà thì sau này lấy gì mà sống?”Giờ đây, Lâm Ngộ Phàm chỉ là người ngoài cuộc, cô hỏi: “Vậy các con định tính sao?”Nam Ca nhi vẫn còn chút hiếu nghĩa: “Con vẫn muốn bán nhà để cứu cha và chú ba. Con cũng lớn rồi, có thể ra ngoài làm việc nuôi gia đình.”“Chỉ một mình con, có nuôi nổi cả một nhà lớn như vậy không?” Nam Ca nhi hơi hoang mang: “Không nuôi nổi thì biết làm sao bây giờ?”Nhà họ Triệu cũng không đến mức đói khát, nhưng cái mác “con cháu Hán gian” thì khó mà tẩy xóa. Đợi đến khi đất nước giải phóng, còn khổ hơn nữa đang chờ họ.Đôi khi Lâm Ngộ Phàm cũng tự hỏi mình có nên mềm lòng không. Nhưng không nên. Hậu duệ của những kẻ hưởng lợi thì vẫn là người hưởng lợi.Chỉ có thể trách cha chúng đã chọn làm Hán gian năm xưa!Lâm Ngộ Phàm nói:“Nam Ca nhi, các con không gom tiền kịp, ta bên này cũng khó mà tiếp tục cầu xin Ủy viên Bạch. Giờ chuyện ồn ào như vậy, ai nấy đều lo giữ thân, không ai dám giúp đâu. Ta cũng lực bất tòng tâm rồi.”“Con hiểu, thím tư, người đã cố hết sức rồi. Bao nhiêu người, chỉ có người là còn nghĩ đến tình nghĩa cũ, chịu giúp chúng con.” Nam Ca nhi vẫn không muốn buông xuôi: “Chú Chi Ngạo quen biết nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có cách. thím tư, người có thể cho con địa chỉ của chú ấy không, con muốn gửi điện báo cầu xin chú.”“Ta cũng mới biết hôm nay, chú Chi Ngạo từng ở trong quân đội đánh Nhật suốt nhiều năm. Trong xương tủy đã hận người Nhật, lại càng hận những kẻ làm Hán gian hại dân. Con tìm chú ấy cũng vô ích.” Lâm Ngộ Phàm chỉ vừa nghe được từ chuyện của Giản Tố Trinh mới hiểu rõ lập trường của Triệu Chi Ngạo.Ở kiếp trước, khi Triệu Chi Ngạo biết Triệu Lễ Kiệt và em trai từng làm Hán gian, anh ta lập tức cắt đứt quan hệ với phòng Nhị gia.Cho nên, anh ta tuyệt đối sẽ không giúp họ.Trước khi đến, Nam Ca nhi đã có sự chuẩn bị tâm lý — đến bước đường cùng rồi, chẳng còn ai có thể giúp được họ nữa.“Thím tư, con vẫn muốn thử một lần. Nhỡ đâu chú Chi Ngạo chịu giúp thì sao?”Lâm Ngộ Phàm khẽ lắc đầu: “Ta và Triệu Chi Ngạo mới cưới nhau được mấy ngày? Nếu ta cứ đứng về phía các con thế này, nhỡ đâu cậu ấy suy nghĩ nhiều, thì sau này ta không thể sống yên trong nhà này được. Con hiểu chứ?”Nam Ca nhi hiểu. Cậu thật sự hiểu. Cậu áy náy nói: “Con biết Thím tư rất khó xử. Bao nhiêu người như vậy, chỉ có người là còn thật lòng muốn giúp chúng con.”Lâm Ngộ Phàm lắc đầu, giọng mang theo chút chân thành:“Trong mắt các con, ta chỉ là một người đàn bà, nhưng ta không thể hiểu nổi hành vi làm Hán gian. Con cũng có thể coi là ta khinh thường việc cha con và chú ba đã làm. Vậy nên trước đó khi các con tìm ta, ta đều không ra gặp. Sau này cũng là do các con làm phiền quá nhiều, ta mới miễn cưỡng đồng ý thử giúp một lần. Chủ yếu là vì mấy đứa trẻ trong phòng Nhị gia.”Thấy chuyện này đã khiến Thím tư phải bận lòng như thế, Nam Ca nhi càng thêm xấu hổ.Lâm Ngộ Phàm tiếp lời:“Vả lại, những chuyện xảy ra trong nhà, sẽ có người lập tức báo cho Chi Ngạo biết. Nếu chú ấy muốn cứu, đã ra tay từ sớm rồi.”Nghe Thím tư nói vậy, Nam Ca nhi biết — không còn hy vọng gì nữa rồi.Cậu cúi đầu ăn hết bát mì sợi, thậm chí cả chút nước canh cũng không chừa giọt nào, sau đó mới đứng dậy cúi đầu hành lễ.Không thể chọn cha mẹ, hoặc là chọn buông bỏ.Nhưng Nam Ca nhi lại bị ràng buộc bởi chữ “hiếu”, không dám buông, như con ruồi mất phương hướng đâm đầu loạn xạ.Vụ án của hai anh em Triệu Lễ Kiệt được xử lý rất nhanh. Khi Lâm Ngộ Phàm đang chuẩn bị hành lý để sang Hương Cảng thì kết quả xét xử đã có.Triệu Lập Tường là người nắm được tin đầu tiên, lúc anh về đến nhà thì mọi người đang dùng bữa trưa.Triệu Lễ Kiệt, Triệu Minh Kiệt cùng Tần Hà đều bị kết án tử hình bằng xử bắn, toàn bộ tài sản bị tịch thu để bồi thường cho các nạn nhân.“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Vương Quân Dao kinh hãi, “Không còn đường lùi à?”“Họ bị tra khảo đến mức da tróc thịt bong ở cơ quan điều tra, đã nhận tội hết rồi, không còn khả năng xoay chuyển.” Triệu Lập Tường vốn chẳng có tình cảm gì với hai anh em nhà họ Triệu. Trước đó Nam Ca nhi từng đến nhờ vả, anh cũng thẳng thừng từ chối.Còn Lâm Ngộ Phàm , người đứng sau âm thầm thúc đẩy mọi chuyện, cuối cùng đã rửa được mối hận trong lòng. Cô chỉ thở dài một tiếng, tỏ ra có chút tiếc nuối.Thế nhưng trong lòng, niềm vui như nụ hoa đang dần nở rộ — Cô cố gắng kìm nén cảm xúc, chuyển sang hỏi:“Còn Tổng biên tập Tần Hải thì sao?”Khi sự việc xảy ra, Tần Hải đã bị tòa soạn đình chỉ để điều tra. Hiện giờ, Tô Nhất Bạch đã thay ông ta ngồi vào vị trí Chủ nhiệm.Triệu Lập Tường đáp:“Điều tra cho thấy Tần Hải không liên quan đến sự kiện ở Bình An Lý số 54, không phải chịu trách nhiệm hình sự. Nhưng ông ta có tình nghi cố tình giấu bài không đăng, nên Tổng biên tập đã khuyên ông ấy từ chức. Mọi người đều nói là Tứ Mộc cố ý gài bẫy ông ta.”Đúng là cố tình gài bẫy thật.Lâm Ngộ Phàm gắp một miếng củ sen, bình thản hỏi: “Cậu thấy sao?”“Tôi á? Tôi thấy anh ta đáng đời chứ sao! Nếu không gặp phải một đại văn hào như Tứ Mộc – người có bản lĩnh cao tay – thì những oan hồn ở Bình An Lý số 54 sẽ mãi mãi không thể được rửa oan. Vậy nên Tần Hải không thể coi là vô tội được.”Lâm Ngộ Phàm phát hiện ra, quan điểm của cô và Triệu Lập Tường khá hợp nhau.Cô gật đầu: “Nghe cũng có lý.”Nói rồi còn tự khen mình: “Tứ Mộc đúng là cao thủ.”“Đương nhiên rồi, đại văn hào đấy!” Triệu Lập Tường mắt sáng lên đầy ngưỡng mộ. “Nếu tôi biết người đó là ai, tôi nhất định sẽ phỏng vấn cho ra lẽ.”Lâm Ngộ Phàm tò mò: “Anh định hỏi những gì?”Triệu Lập Tường trầm ngâm: “Tôi sẽ hỏi động cơ, nguồn tin, và vì sao đến tận bây giờ mới đứng ra vạch mặt đám sâu mọt đó.”Những điều đó... cô không thể trả lời.Lâm Ngộ Phàm mỉm cười: “Chúc anh sớm tìm được người ấy.”Triệu Lập Tường giữ lại bản thảo của Tứ Mộc, rồi thở dài: “Nếu tôi còn ở lại Hải Thành, có lẽ còn có cơ hội tìm được. Đáng tiếc, tôi cũng sắp phải đi Hương Cảng rồi, e là không có dịp nữa.”Sau bữa trưa, Lâm Ngộ Phàm trở về phòng nghỉ ngơi. Quế Hương đi theo vào.“Tiểu thư, Hồng Ngọc hỏi khi nào chúng ta sẽ đi Hương Cảng? Cô ấy thấy mấy đứa nhỏ bên Nhị phòng đáng thương, muốn ở lại chăm thêm vài ngày.”Sau khi Lâm Ngộ Phàm đồng ý thuê Hồng Ngọc làm người hầu, cô ta luôn ở cạnh Giản Tố Trinh để giúp dò la tin tức. Dù Hồng Ngọc có tham gia vài chuyện, nhưng vẫn ngây thơ, không hề biết việc Giản Tố Trinh mất tích có liên quan đến Lâm Ngộ Phàm .Lâm Ngộ Phàm hỏi: “Em bảo cô ấy tới trước một ngày là được. Cô ấy nói với Nhị phòng thế nào?”Quế Hương: “Người hầu bên Nhị phòng bỏ đi hơn nửa rồi, Hồng Ngọc vốn dĩ cũng định rời đi. Cô ấy chỉ nói với đại thiếu phu nhân rằng nhờ em tìm được một công việc mới, không nói rõ chi tiết.”Về phòng, Lâm Ngộ Phàm nằm trên ghế dựa, nhắm hờ mắt.Một nửa số vàng lấy lại từ Giản Tố Trinh coi như là món nợ tiền kiếp mà vợ chồng cô từng thiếu cô ta. Còn nửa kia... cô vẫn chưa biết nên xử lý thế nào.Nếu quyên góp thì phải tặng ai?Hầu hết các tổ chức từ thiện ở Hải Thành đều không minh bạch, cô sợ tiền này sẽ rơi vào túi của bọn người tham lam.Cuối cùng, cô quyết định đổi số vàng ấy ra gạo, mang phát cho những người dân nghèo khổ ở khu nhà ổ chuột.Chuyện này để giao cho anh năm làm là hợp lý, còn Thiết Long thì hỗ trợ điều phối.Hôm đó, khi Lâm Ngộ Vũ đến nhà, cô đưa tiền cho anh. Anh sững người.“Đây là số tiền vợ chồng lão tam nợ em, sao lại đem đi giúp người khác?”Lâm Ngộ Phàm giải thích:“Phần họ nợ em, em đã lấy rồi. Còn thỏi vàng này là tiền công anh giúp em. Còn lại, anh lấy đi mua gạo, ngô thô, phát cho dân nghèo khu ổ chuột. Em nghe nói năm nay gạo đắt, nhiều người đói lắm. Giúp được phần nào hay phần nấy. Làm việc thiện, lòng em cũng thấy yên ổn hơn.”Lâm Ngộ Vũ hiểu rằng em gái nay đã khác xưa, chồng cô giàu có, cô có lẽ đã không còn để tâm đến chuyện tiền bạc, nên cũng không nói gì thêm.“Được rồi, để ta lo.”Trong số những anh chị em nhà họ Lâm, Lâm Ngộ Phàm thân thiết nhất với anh năm. Trước khi giải phóng, nhà họ Lâm tan rã — người thì về quê, người đi Đài Loan, người sang Mỹ — chỉ mình cô đến Hương Cảng.Còn Lâm Ngộ Vũ đời trước thì về quê, chẳng rõ sống ra sao.“Anh năm, anh có muốn cùng bọn em sang Hương Cảng không?” Đây là lần thứ hai cô mời.Lâm Ngộ Vũ biết, nếu sang Hương Cảng, em rể chắc chắn sẽ lo cho anh công việc, nhưng anh không muốn nương nhờ ai, cũng không muốn để em gái bị người ta coi thường nên từ chối: “Thôi đi, giờ anh đang làm việc cho ông Khám, cũng đủ sống rồi.”Biết anh không dễ lung lay, Lâm Ngộ Phàm chỉ nói: “Nếu anh đổi ý, cứ gửi điện báo cho em.”Lâm Ngộ Vũ gật đầu.Anh tìm thương lái mua một lượng lớn lương thực, đem phát cho dân nghèo trong khu ổ chuột. Làm việc thiện mà không để lại tên, cũng không cần ai cảm kích, chỉ trong hai đợt đã phát hết.Trước khi khởi hành, theo gợi ý của Lâm Ngộ Phàm , Vương Quân Dao không giao căn nhà vườn cho nhị phu nhân Lý trông coi, mà giao cho một đôi vợ chồng già trung thành, đáng tin cậy quản lý.Lần này, nhà ngũ phòng đã đặt vé tàu từ rất sớm, chẳng khác gì một chuyến chuyển nhà—người đông, hành lý cũng nhiều.Phía Lâm Ngộ Phàm thì chỉ có bốn người: cô và ba người hầu.Họ sẽ phải ở trên tàu suốt bốn ngày ba đêm mới đến được Hương Cảng.Lúc tàu mới rời bến, ai nấy còn khá hào hứng, nhưng qua một thời gian, ai cũng bắt đầu cảm thấy buồn chán.Lâm Ngộ Phàm có mang theo sách nên không thấy phiền, nhưng Vương Quân Dao và thím hai Lưu Phương thì chẳng có việc gì làm, liền rủ nhau đánh bài giết thời gian.Thế là kéo cả Triệu Lập Tường và Lâm Ngộ Phàm vào chơi mạt chược trong phòng của Vương Quân Dao.Có mạt chược rồi, thời gian trôi qua rất nhanh.Lâm Ngộ Phàm trước giờ ít khi chơi, không rành luật, ba người còn lại cũng chỉ ở mức “tay mơ”, trình độ ngang nhau, ai thua thì đãi cả nhóm ăn hạt dưa.Chiều hôm trước ngày đến Hương Cảng, Triệu Lập Tường ra ngoài đi vệ sinh, Triệu Cảnh Tú tạm thời ngồi vào chỗ anh, ngồi đối diện Lâm Ngộ Phàm .Quế Hương bế con chó nhỏ giúp Triệu Cảnh Tú và đứng bên xem.Lâm Ngộ Phàm vừa đánh ra một quân Ngũ Sách, còn chưa đặt xuống hẳn, Triệu Cảnh Tú đã reo lên: “Khíu!”“Chị còn chưa đánh xong mà.” Lâm Ngộ Phàm cười, giả vờ không chịu.Triệu Cảnh Tú phụng phịu: “Chị dâu, chị không được chơi xấu đâu nha…”Lâm Ngộ Phàm cười đưa quân bài cho cô bé: “Rồi rồi, cho em nè!”Sắp đến Hương Cảng, tâm trí Lâm Ngộ Phàm có phần xao nhãng, chưa tính xong đã vội đánh bài ra.Trưa mai, không biết Triệu Chi Ngạo có đến đón họ không.Cứ mỗi lần nghĩ đến anh, điều đầu tiên cô nhớ đến lại là đầu lưỡi của anh—linh hoạt, ấm nóng và ẩm ướt.Có khi cô nên bốc vài thang thuốc bổ cho anh mới được. Người đàn ông như vậy, lòng tự trọng chắc chắn cao, rất có thể sẽ giấu bệnh không chữa, đành chờ lúc hai người thân thiết hơn rồi hãy bàn đến.Còn cả ba vị tiểu thiếp trong truyền thuyết nữa—ngày mai, cuối cùng cũng sẽ gặp mặt.Sẽ vui lắm đây.