Đầu óc Giản Tố Trinh choáng váng, cô ta lập tức đổ tội cho Triệu Minh Kiệt:“Là lão Tam muốn đưa cho cô dâu mới uống, tôi lúc đó không phản ứng kịp.”

Lâm Ngộ Phàm bật cười:“Cô và Triệu Minh Kiệt đúng là một cặp oan gia, cặp rùa đội nón! Rõ ràng là cô quyết định, giờ lại đổ cho lão Tam? Cô nghĩ là tường không có tai à?”

Giản Tố Trinh nhìn chằm chằm Lâm Ngộ Phàm, bỗng nhiên cô ta nhận ra – từ lúc trọng sinh đến giờ, Lâm Ngộ Phàm vẫn luôn âm thầm theo dõi họ.

Giống như sư tử cái, nhẫn nại rình con mồi.

Cô ta rợn tóc gáy, không dám cãi nữa.

Lâm Ngộ Phàm tiếp tục lạnh giọng:“Người ta thường nói làm việc thì nhìn hành vi chứ không xét động cơ, nhưng cô không chỉ tâm địa độc ác, mà hành động còn ác hơn. Cô hết lời khuyên tôi lấy Triệu Đỉnh, vì sao? À, vì cô nói hắn thật thà chất phác! Một kẻ say rượu thì đánh vợ, vợ vừa sinh xong cũng đánh, thế mà gọi là thật thà chất phác? Cô mong tôi bị Triệu Đỉnh hành hạ đến chết thì có!”

“Tôi không biết hắn đánh vợ thật mà! Tôi thật sự không biết.” Giản Tố Trinh yếu ớt phản bác.

“Triệu Đỉnh có thím hai là dì họ của cô, cô dám nói không biết? À, cô còn xúi dì cô- Lý nhị nương – đi nói xấu tôi, bảo tôi là sao chổi khắc chồng khắc con, cố tình phá chuyện hôn nhân của tôi. Cô không muốn thấy tôi gả cho Triệu Chi Ngạo , không muốn thấy tôi sống tốt. Thế mà gọi là ‘thật lòng mừng cho tôi’? Cô là hận tôi không chết ấy chứ!”

Giản Tố Trinh bị mắng đến câm nín.

Cô ta biết, với mức độ oán hận của Lâm Ngộ Phàm, lần này e là không còn đường sống nữa.

Nhưng cô ta không cam lòng.

Đã trọng sinh rồi, sao cuối cùng vẫn phải chết trong tay cô ta?

Còn con cô ta nữa, con trai cô ta là vô tội mà! Nghĩ đến đây, cô ta bật khóc nức nở.

Đột nhiên, cô ta như chợt nhớ ra điều gì, nhớ đến sự nghi ngờ trước đây của Triệu Minh Kiệt, nhớ đến bài báo trên Quang Minh Nhật Báo đã đẩy cả nhà họ xuống địa ngục, người viết bài đó tên là Tứ Mộc.

“Là cô viết bài đó? Cô là Tứ Mộc?”

Giản Tố Trinh vẫn còn đầu óc.

Lâm Ngộ Phàm không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận:“Cô nghĩ sao?”

“Là cô! Trong tên cô có bốn chữ ‘mộc’, lẽ ra tôi phải đoán ra sớm hơn mới đúng! Thì ra… thì ra là cô hại lão Đại và lão Tam bị bắt sao?” Giản Tố Trinh kích động hét lên.

Lâm Ngộ Phàm khẽ cười:“Không chỉ bị bắt đâu. Họ nhất định sẽ bị xử bắn, phòng nhì sẽ bị tịch biên. Còn cô, cũng nhanh nhẹn đấy – gói ghém hành lý, ôm vàng bỏ trốn trong đêm.”

Giản Tố Trinh lau nước mắt đỏ hoe, lúc này cô ta đã chẳng màng sống chết của lão Tam nữa:“Cô tha cho tôi, tha cho con tôi đi. Tôi đời này sẽ làm việc thiện, thắp nhang cầu phúc cho cô, tích đức cho cô sống lâu trăm tuổi. Đúng rồi, cô không muốn biết Triệu Chi Ngạo chết vì sao à? Tôi có thể nói hết cho cô biết, chỉ cần cô tha cho mẹ con tôi.”

“Thử nói xem.”

Giản Tố Trinh lắc đầu:“Nói rồi cô sẽ giết tôi mất.”

Cô ta không thể nói ra bây giờ.

Vì đó có thể là chiếc phao cứu mạng cuối cùng của cô ta.

“Nếu cô nói ra, tôi có thể đảm bảo hai đứa con trai của cô sẽ sống yên ổn, không mất một cọng tóc. Còn nếu cô không nói, thì cả nhà cô cứ cùng nhau xuống suối vàng mà đoàn tụ đi.”

Dĩ nhiên Giản Tố Trinh muốn giữ mạng cho con mình, nhưng cô ta cũng không muốn chết.

“Xin cô tha cho tôi. Cô lấy hết tiền cũng được, nhưng xin cô tha cho tôi. Bọn trẻ còn nhỏ quá, không thể thiếu mẹ…” Giản Tố Trinh vừa khóc vừa giãy giụa cầu xin, nhưng vô ích.

Lâm Ngộ Phàm liếc nhìn đồng hồ: “Không còn nhiều thời gian đâu. Nếu tôi không quay về kịp, con cô sẽ chết đấy.”

Nghe thấy không còn nhiều thời gian, Giản Tố Trinh hốt hoảng.

Về cái chết của Triệu Chi Ngạo, thật ra Giản Tố Trinh cũng không biết được bao nhiêu.

Tất cả là do lão Tam nghe từ chỗ khác rồi kể lại cho cô ta, độ chính xác cũng chưa rõ.

“Là người trong nhà họ giết anh em Triệu Chi Ngạo.”

“Chuyện này sáng nay cô đã nói rồi, nhưng chưa nói rõ. ‘Người trong nhà’ là ai? Ý cô là ai giết họ?”

Giản Tố Trinh lắc đầu nhẹ: “Có thể là đối tác làm ăn, cũng có thể là người trong lão Ngũ phòng. Lúc đó lão Tam chỉ nói với tôi là ‘người mình giết’. Dù sao thì kết quả là, hai anh em Triệu Chi Ngạo và Triệu Lập Tường đều chết, tài sản của Triệu Chi Ngạo bị ba bên chia nhau – một người họ Hùng là đối tác trong công ty, người chú hai của anh ta, và một người làm quan khác.”

Nghe đến đây, Lâm Ngộ Phàm đã biết ngay Giản Tố Trinh biết chẳng được bao nhiêu: “Cô nghe ai đồn vậy?”

“Lão Tam nghe từ người khác. Nghe nói là chú hai của Triệu Chi Ngạo đánh bạc thắng được ít tiền, lúc say rượu thì buột miệng nói ra.”

Lâm Ngộ Phàm lắc đầu: “Chỉ có vậy thôi à?”

Thật ra đó đã là tất cả những gì Giản Tố Trinh biết. Một người nội trợ như cô ta thì làm sao có thể nắm rõ chân tướng sự việc.

Nhưng trong lúc đầu óc chợt lóe lên ý nghĩ cầu sống, Giản Tố Trinh lại cố vớt vát.

“Xét cho cùng cũng là chị em một thời, Ngộ Phàm , cô hãy tha cho tôi, tha cho cả Bình ca nhi và Đông ca nhi. Cô cứ để chúng tôi rời đi an toàn, tôi hứa sẽ viết thư nói hết sự thật cho cô sau.”

Lâm Ngộ Phàm nhìn chằm chằm vào cô ta, thu lại nụ cười, lạnh giọng: “Đến nước này rồi mà cô vẫn còn cò kè mặc cả, kéo dài thời gian…”

“Cô cũng đâu muốn lại làm góa phụ nữa đúng không? Chỉ cần cô tha cho chúng tôi, tôi nhất định sẽ nói ra hết. Nếu biết trước sự thật, có khi Triệu Chi Ngạo đã không phải chết, cô cũng có thể sống phú quý cả đời. Còn nếu tôi dám lừa cô, chồng cô bản lĩnh như vậy, dù tôi trốn đến chân trời góc bể anh ta cũng tìm ra được. Tôi có chừng mực, tôi biết thân biết phận mà…” Giản Tố Trinh nói nhanh như sợ không kịp.

Lâm Ngộ Phàm lạnh nhạt nói: “Tôi thấy cô không biết thân biết phận gì cả.”

“Hay là… cô vốn không muốn Triệu Chi Ngạo sống? Cô nghĩ nếu hắn chết, cô có thể thừa kế tài sản của hắn? Không thể nào đâu! Cô là phụ nữ, không có con cái, căn bản không thể thừa kế di sản của hắn. Cô không đấu lại bọn họ đâu!” Giản Tố Trinh nghiến răng nói, giọng đầy căm phẫn.

Lâm Ngộ Phàm lạnh lùng nhìn cô ta: “Nói vậy thì, hai đứa con trai chẳng có mấy giá trị với cô nữa rồi.”

“Không! Không phải! Chúng nó là mạng sống của tôi mà, xin cô, đừng làm hại chúng. Chúng còn quá nhỏ, còn chưa hiểu chuyện gì cả. Thật ra… thật ra tôi chỉ biết chừng đó thôi, tôi đã nói hết rồi. Người họ Hùng đó, chú hai của Triệu Chi Ngạo, còn một kẻ làm quan, ba người đó không ai là người tốt. Cô biết được vậy là đủ để đề phòng rồi. Làm ơn tha cho hai đứa nhỏ đi…”

Lâm Ngộ Phàm lại liếc nhìn đồng hồ, hơi tiếc nuối nói: “Tiếc là… không kịp nữa rồi.”

“Không kịp gì cơ?” Giản Tố Trinh hoảng loạn, nước mắt nước mũi trào ra. “Cô là thím của chúng mà, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy?”

Ánh đèn pin hắt lên khuôn mặt đầy bùn đất của cô ta, méo mó vì hoảng loạn.

“Xin cô… xin cô tha cho chúng. Tôi chỉ có hai đứa con trai thôi, hu hu hu…” Giản Tố Trinh bị trói cả tay chân, quằn quại như con tằm trong kén, vừa khóc vừa cố bò đến gần Lâm Ngộ Phàm .

Lâm Ngộ Phàm cúi đầu nhìn cô ta, vẻ đáng thương kia có chút lay động đến dây thần kinh cuối cùng của sự thiện lương trong cô.

Nhưng khi nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra, người đàn bà trước mắt này hoàn toàn không đáng để thương hại.

Lâm Ngộ Phàm cuối cùng vẫn nghiến răng, lặp lại: “Không kịp nữa rồi. Anh năm tôi nhờ Thanh bang ra tay, cô biết đấy, bọn họ làm việc luôn độc ác, tàn nhẫn. Tôi đã nhắc rồi, chần chừ sẽ hại mạng con cô. Nhưng vì cô quá ích kỷ, chỉ lo bảo toàn tính mạng, hết nói dối lại kéo dài thời gian, bây giờ thì tôi cũng hết cách. Là chính cô tự tay hại chết Bình ca nhi và Đông ca nhi… vì sự ích kỷ của cô.”

“Không! Không đời nào! Bình ca nhi và Đông ca nhi sẽ không chết!” Giản Tố Trinh gào lên, điên dại chửi rủa.

“Tôi vốn không định giết cô.” Lâm Ngộ Phàm nói tiếp, giọng nhẹ tênh nhưng lạnh lẽo, “Tôi chỉ muốn cô sống không bằng chết. Và cách duy nhất để khiến cô đau đến tận xương tủy, chính là cướp đi thứ cô quan tâm nhất. Ngoài tiền ra… chỉ còn hai đứa con trai của cô.”

“Lâm Ngộ Phàm ! Đồ tiện nhân! Cô sẽ không chết tử tế đâu!”

Lâm Ngộ Phàm cười khẩy: “Bây giờ… là cô không chết tử tế.”

Vì sợ Giản Tố Trinh kêu la quá lớn sẽ thu hút người dân quanh đó, mà Lâm Ngộ Phàm cũng đã quá mệt mỏi với tiếng khóc lóc ầm ĩ của cô ta, nên cô cúi xuống nhặt miếng vải dưới đất, định nhét vào miệng cô ta.

“Ta phải giết mày!” Mắt Giản Tố Trinh đỏ rực như sắp phát điên, chẳng hiểu sao cô ta lại bộc phát ra sức mạnh kinh người, dù bị trói mà vẫn có thể lao về phía Lâm Ngộ Phàm .

Lâm Ngộ Phàm lùi lại mấy bước, không xa đó, Lâm Ngộ Vũ phản ứng cực nhanh, chạy đến đá mạnh một cú vào người Giản Tố Trinh.

“Bộp!”

Đầu Giản Tố Trinh va thẳng vào tảng đá.

Xung quanh bỗng yên tĩnh hẳn.

Chỉ còn tiếng lá tre xào xạc và tiếng ếch kêu từ phía ao vọng lại.

Giản Tố Trinh nằm bất động dưới đất, máu chảy ra từ đầu.

Không phải là chết thật rồi chứ?

Lâm Ngộ Vũ định bước tới xem thì thấy cô ta run rẩy ngẩng đầu dậy.

Giản Tố Trinh nhìn anh ta, uất ức gọi: “Ba… Đầu con đau quá…”

Lâm Ngộ Vũ: “!”

“Ba, con đói rồi. Con muốn ăn bánh nếp hoa quế… Ba từng nói… nói sẽ mua cho con mà…”

Lâm Ngộ Vũ rủa một tiếng: “Đm! Ai là ba mày? Đừng có gọi bậy!”

Giản Tố Trinh lại quay sang nhìn Lâm Ngộ Phàm , ánh mắt tội nghiệp: “Bà ơi… không phải con ăn vụng đâu… bà đừng đánh con… bà ơi…”

Lâm Ngộ Phàm : “!”

Thiết Long – người đang canh gác từ đê đất bên kia – cũng chạy tới.

Chỉ thấy Giản Tố Trinh uốn éo trên đất như con sâu: “Con… con muốn ị…”

Thiết Long trợn tròn mắt, gọi một tiếng: “Tam thiếu phu nhân, cô sao vậy?!”

“Con muốn ị… con muốn ị…”

Thật ra, kế hoạch ban đầu của họ đúng là muốn ép cô ta phát điên. Nhưng chẳng ngờ, mới nửa đường cô ta đã có dấu hiệu thần kinh bất ổn.

Lâm Ngộ Vũ thử dò xét: “Này Giản… Con trai cô chưa chết. Cô mà còn giả điên nữa, tôi quay về giết nó đầu tiên.”

Giản Tố Trinh ánh mắt đờ đẫn, không chút phản ứng cảm xúc nào: “Ba ơi… con là con gái mà… con không phải con trai… Con muốn ị… ị…”

“Hai đứa con cô vẫn sống, đang ở nhà chị họ cô đó.”

“Con muốn ị…”

Lâm Ngộ Vũ nhìn chằm chằm cô ta, nói tiếp: “Chúng tôi chỉ hù dọa cô thôi. Này! Cô mà còn như vậy nữa, tôi đào hố chôn sống cô bây giờ!”

Nói rồi anh ta lại đá thêm một cú.

“Con ị rồi… ba ơi…”

Thiết Long quay đầu nhìn Lâm Ngộ Phàm , mặt đầy hoang mang: “Đại thiếu phu nhân…”