Ánh nắng từ cửa sổ rọi vào, sắc mặt Tần Nga vàng vọt hệt như sáp, bà ta vẫn chưa hiểu rõ Lâm Ngộ Phàm rốt cuộc đang có ý gì.Bình thường Giản Tố Trinh khéo léo trong cách cư xử, quan hệ với Lâm Ngộ Phàm cũng tạm coi là không tệ, nhưng nói thân thiết thì không hẳn.Ngay lúc then chốt thế này, Lâm Ngộ Phàm lại muốn gặp Giản Tố Trinh để làm gì?Được Thái Quyên đỡ đứng dậy, Tần Nga liếm môi, dè dặt hỏi:“Cô muốn tam thiếu phu nhân đến gặp cô sao?”“Đúng vậy, bà bảo cô ta đến.”Thấy sắc mặt Lâm Ngộ Phàm không vui, Tần Nga cũng không dám hỏi sâu thêm:“Được, được, tôi biết rồi. Vậy… có cần chuẩn bị gì không?”Lâm Ngộ Phàm liếc bà một cái:“Cứ đến thẳng là được, không cần chuẩn bị gì. Nhưng nếu các người thật sự muốn cứu đại gia và tam gia, thì vẫn nên chuẩn bị trước một chút.”Chuẩn bị gì?Dĩ nhiên là chuẩn bị tiền để lo lót rồi.Tần Nga lập tức gật đầu:“Tôi hiểu. Vậy chuẩn bị bao nhiêu thì hợp lý?”Lâm Ngộ Phàm nhìn dáng vẻ cung kính và khúm núm của bà ta, chỉ thấy vừa tội nghiệp vừa nực cười:“Chuyện đó để sau. Nhưng chuẩn bị càng đầy đủ thì cơ hội càng lớn.”Tần Nga như thấy được tia hy vọng, liên tục gật đầu tỏ ý đã hiểu.Cuối cùng là Quế Hương tiễn họ ra cửa.Tới cổng, Tần Nga ra hiệu bằng mắt, Thái Quyên liền nhét vào tay Quế Hương một nắm bạc trắng.“Chị Quế Hương, trước đây là em không phải, thật lòng xin lỗi. Đây là chút tấm lòng nhỏ, chị nhất định phải nhận nhé.”Quế Hương từ chối vài lần rồi cũng nhận lấy.Tiễn khách xong, cô quay về phòng, khẽ nói với Lâm Ngộ Phàm:“Họ cho em sáu đồng bạc trắng.”Lâm Ngộ Phàm đang vặn chỉnh đài radio, cô ngẩng đầu mỉm cười:“Họ cho thì cứ cầm.”Quế Hương vui vẻ:“Em đi mua tào phớ mà tiểu thư thích ăn nhé.”Lâm Ngộ Phàm cũng không từ chối:“Lấy hai bát.”Quế Hương càng vui:“Dạ. Em sẽ cho thêm chút mật hoa quế.”Người nhà nhị phòng lại lần nữa tụ họp trong phòng bà cụ.Nam ca nhi đi cầu cứu một người họ hàng khác theo hướng khác với Tần Nga cũng vừa trở về.Phía anh chẳng thu được gì, nhưng Tần Nga lại cho rằng mình đã đạt được chút kết quả.“Lâm Ngộ Phàm bảo chúng ta chuẩn bị tiền.”Nghe vậy, bà cụ cũng thấp thoáng thấy được tia hy vọng:“Chuẩn bị bao nhiêu?”“Cô ấy khuyên nên chuẩn bị càng nhiều càng tốt. Còn việc cụ thể xử lý ra sao, cô ấy nói muốn gặp Giản Tố Trinh.”Giản Tố Trinh giật mình:“Cô ấy muốn gặp tôi làm gì?”Cô thật sự không muốn gặp Lâm Ngộ Phàm.Những người khác cũng tỏ ra hiếu kỳ.Nam ca nhi hỏi mẹ:“Chỉ gặp thím ba thôi sao?”Tần Nga:“Cô ấy bảo mẹ về gọi Giản Tố Trinh đến gặp cô ấy.”Nam ca nhi lại hỏi:“Thím tư có đồng ý đi tìm Ủy viên Bạch giúp không?”Tần Nga lắc đầu:“Chưa. Cô ấy nói phải gặp Giản Tố Trinh trước, chắc vẫn là chuyện tiền nong. Dù sao quan hệ giữa hai người họ tốt hơn, nói chuyện cũng dễ hơn. Em dâu ba à, chuyện đến nước này rồi, số tiền tam gia bán đi điền trang, em cũng nên lấy ra để cứu người chứ?”Giản Tố Trinh theo lệ cũ, tìm cách né tránh:“Triệu Minh Kiệt sao có thể đưa tiền đó cho em? Anh ấy gửi ở đâu, để ở đâu, em hoàn toàn không biết.”Tần Nga không tin:“Hai anh em nhà họ đã bị bắt hai ngày, em không tranh thủ lục tìm trong nhà à? Nếu em không tìm được, bọn ta có thể giúp.”Giản Tố Trinh trong lòng chột dạ, thái độ cũng mềm lại:“Để tối em tìm thử xem.”“Phải tìm thật kỹ vào.” Tần Nga bị Lâm Ngộ Phàm làm cho mất mặt, đến giờ vẫn còn tức nghẹn, nhưng lại không thể kể ra chuyện bản thân đã phải quỳ trước cô ấy.Mất mặt quá!Bà thật sự không cam tâm — vì sao Lâm Ngộ Phàm lại coi trọng Giản Tố Trinh, cái loại hai mặt cười cười giả tạo đó, hơn cả mình?Bà cụ nóng ruột, thúc giục:“Vậy thì đừng chậm trễ nữa, Tố Trinh, con đến Cảnh Hoa Lâu một chuyến, xem Lâm Ngộ Phàm nói thế nào. Tốt nhất là vừa liên lạc với Triệu Chi Ngạo, vừa nhờ bên nhà họ tìm cách nhờ vả vị ủy viên kia giúp đỡ.”Giản Tố Trinh không còn lý do gì để từ chối, vì mọi người trong nhị phòng đều cho rằng Lâm Ngộ Phàm tin tưởng cô ta hơn nên mới gọi cô ta đến.Nhưng Giản Tố Trinh thừa biết, người từng bỏ thuốc độc vào nước mận của mình là Lâm Ngộ Phàm thì chắc chắn lần này sẽ không dễ dàng gì, chỉ cần không nhân cơ hội trả thù đã là may lắm rồi.Bị ép phải đi, Giản Tố Trinh giấu một con dao nhỏ trong túi xách. Ai biết được cái con điên họ Lâm đó sẽ làm gì? Gặp tình huống bất ngờ thì còn có thứ để tự vệ.Nửa tiếng sau khi Tần Nga rời đi, Giản Tố Trinh vội vàng tới Cảnh Hoa Lâu.Vừa bước vào vườn hoa, một người làm không quen mặt dẫn đường. Giản Tố Trinh vô tình liếc thấy một người đàn ông đang đứng hút thuốc dưới hành lang phía sau.Người đó trông rất quen mắt… không phải… không phải là Thiết Long từng bị Tần Nga đuổi đi sao?Cô ta quay đầu, trao đổi ánh mắt với Tang Tử, Tang Tử cũng nhận ra — đúng là Thiết Long.Thiết Long sao lại ở đây?Giản Tố Trinh khẽ kéo tay người làm dẫn đường, cười hỏi nhỏ:“Người đang hút thuốc kia là Thiết Long hả?”Người làm cười đáp:“Phải rồi, là người sai vặt do đại thiếu phu nhân đưa tới.”Giản Tố Trinh cười gượng, môi trên dính chặt vào răng, mãi không hạ xuống được, một lúc lâu sau mới sực tỉnh, vội lè lưỡi liếm môi.Vào đến nhà, một bà quản gia ra đón, bảo Tang Tử chờ dưới lầu, chỉ cho một mình Giản Tố Trinh lên.“Tam thiếu phu nhân, túi xách của bà để dưới này nhé.”Giản Tố Trinh không ngờ Lâm Ngộ Phàm lại cảnh giác như vậy, liền vội vàng nói:“Trong túi của tôi có đồ quan trọng.”Quản gia mỉm cười:“Nếu tam thiếu phu nhân không yên tâm, thì có thể đưa cho người làm của mình giữ.”Ở dưới mái nhà người khác, Giản Tố Trinh không thể không nhượng bộ, đành giao chiếc túi có dao găm trong đó cho Tang Tử.Lên tới tầng hai, bước vào một phòng khách nhỏ, người làm dâng một chén trà rồi lui ra, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.“Đại thiếu phu nhân đang nghỉ trưa, phiền bà đợi một chút.”Nhưng đợi mãi vẫn không thấy Lâm Ngộ Phàm đến.Giản Tố Trinh đầy bụng tức — đều là người trọng sinh cả, sao số mình thì toàn gặp chuyện xui xẻo, còn Lâm Ngộ Phàm, một quả phụ, lại có thể hóa phượng hoàng, bay cao như thế?Dáng vẻ của một thiếu phu nhân gia đình danh giá thế này, rõ ràng là cố ý để ra oai với cô.Lại đợi thêm gần nửa tiếng nữa, mới nghe tiếng bước chân ngoài hành lang.Vừa háo hức vừa thấp thỏm nhìn ra cửa, không ngờ chỉ là một người làm vào thêm trà.Giản Tố Trinh không nhịn được hỏi:“Đại thiếu phu nhân các người sao còn chưa tới?”“Có lẽ nghỉ trưa ngủ quên rồi.”“Cô có thể giúp tôi nhắn một tiếng không?”“Tôi cũng không dám gọi đâu. Phiền bà đợi thêm chút nữa.”Người làm nói thì lễ phép nhưng giọng điệu lạnh như băng, chẳng chút nhiệt tình hay thân thiện.Vụ cô bé bán thuốc lá gây xôn xao dư luận, người hầu trong nhà ai nấy bàn tán, đều căm ghét những kẻ phản bội đồng bào. Ai ngờ Hán gian lại là người nhà họ Triệu.Hai ngày nay người nhà nhị phòng đến cầu xin không biết bao nhiêu lần, bề ngoài không ai dám nói gì, nhưng trong lòng, ai cũng nghĩ: người xấu thì nên xuống địa ngục gặp Diêm Vương.Đợi người làm lui ra, lại qua thêm nửa tiếng vẫn không có động tĩnh.Giản Tố Trinh không dám uống nhiều trà, lại buồn đi vệ sinh, mà uống thêm thì càng không chịu nổi, đành phải nhịn.Cô ta thầm quyết: nếu Lâm Ngộ Phàm còn không đến, thì mình sẽ về. Dù sao bản thân cũng không muốn đến, về còn có thể đổ cho bên kia — là Lâm Ngộ Phàm cố ý lạnh nhạt, chứ không phải cô không chịu xuống nước cầu xin.Tâm thế của Giản Tố Trinh khác với Tần Nga. Tần Nga là kiểu phụ nữ truyền thống, chỉ muốn cứu chồng, có thể bỏ cả gia tài.Còn Giản Tố Trinh thì ích kỷ hơn, nếu phải chọn giữa chồng và tiền, chắc chắn cô ta chọn tiền.Cứu chồng cũng được, nhưng không thể dốc hết tiền của mình để cứu.Ngay lúc Giản Tố Trinh sắp hết kiên nhẫn, cửa phòng đột ngột mở ra.Lâm Ngộ Phàm bước vào.Giản Tố Trinh vội nở nụ cười đứng dậy:“Em dâu tư, em đúng là người bận rộn, làm người ta đợi mãi.”Lâm Ngộ Phàm cũng mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô ta:“Ngủ quên mất, bọn họ cũng không gọi.”Ai mà tin được chứ?!Rõ ràng là cố tình.Giản Tố Trinh không dám vạch trần, chỉ nịnh nọt:“Không gặp mười mấy ngày, em dâu tư càng lúc càng trẻ trung mịn màng đó nha.”“Thật sao? Cũng hết cách thôi. Ăn no thì ngủ, ngủ dậy thì đọc sách nghe kịch, mẹ chồng lại thương yêu, muốn mua gì thì mua, thường ngày chẳng có chuyện gì phiền lòng, đâu như chị với đại thiếu phu nhân, chuyện lo lắng nhiều quá. Ấy da, tôi thấy trên đầu chị có cả tóc bạc rồi kìa.”Lâm Ngộ Phàm nói câu này trong khi vẫn tươi cười, giọng điệu như đang tán gẫu với bạn bè, khiến trán Giản Tố Trinh tức đến mức gân xanh nổi cả lên, suýt chút nữa bốc khói.Trong đầu chỉ lặp lại một câu: Mình mọc tóc bạc rồi sao?“Đừng động, tôi nhổ giúp.”Lâm Ngộ Phàm đưa tay ấn đầu Giản Tố Trinh xuống.Cái ấn này làm Giản Tố Trinh giật mình như con lạc đà bị kinh sợ, vội vàng né ra phía sau, khuỷu tay suýt nữa làm đổ tách trà trên bàn.Trên đầu hơi đau nhói một chút, liền nghe tiếng Lâm Ngộ Phàm cười khúc khích.“Chị sợ gì thế? Sợ tôi giết chị à? Đây này, một sợi tóc bạc.”Giản Tố Trinh nhìn sợi tóc bạc mảnh trên tay cô, sắc mặt trắng bệch — cô thật sự đã sợ Lâm Ngộ Phàm sẽ bất ngờ rút dao giết mình.Bởi vì... cô ta đâu phải chưa từng giết mình.Đừng nhìn vẻ ngoài Lâm Ngộ Phàm trông dịu dàng thanh lạnh như mỹ nhân hiền thục, thực ra là một con điên chính hiệu.Toàn thân Giản Tố Trinh túa mồ hôi lạnh, nụ cười gượng gạo trên mặt cũng không giữ nổi, giọng nói hạ thấp xuống đầy dè chừng:“Lâm Ngộ Phàm, cô cố ý phải không? Cô gọi tôi đến đây là cố ý giày vò tôi, đúng không?”“Tôi cố ý gì cơ?”“Vậy cô nói đi, cô định cứu tam gia thế nào? Cô nhờ được Ủy viên Bạch giúp à?”“Cho dù tôi không nhờ được, chồng tôi chắc chắn nhờ được.”“Triệu Chi Ngạo sẽ nghe lời cô sao?”Lâm Ngộ Phàm hơi nhướng mày:“Đã cho rằng Triệu Chi Ngạo không nghe lời tôi, vậy nhà các người còn liên tục đến cầu xin tôi làm gì?”Giản Tố Trinh đưa tay xoa nhẹ chỗ da đầu vẫn còn hơi đau sau khi bị nhổ tóc bạc, nói:“Thử vận may thôi… lỡ như… lỡ như anh ấy nghe lời cô thì sao?”Lâm Ngộ Phàm lập tức suy nghĩ nhanh chóng:“Không đúng. Tại sao chị lại cho rằng Chi Ngạo cần người khuyên mới chịu ra tay giúp các người? Dù sao anh ấy với đại gia cũng là anh em cùng tông cùng họ, lần trước đại gia bị bắt vì chuyện của Quý Sư đoàn trưởng cũng là Chi Ngạo ra tay cứu về. Lần này, tại sao chị lại cho rằng anh ấy sẽ không giúp? Hay là… có chuyện gì khuất tất mà tôi không biết?”Ánh mắt Giản Tố Trinh khẽ dao động, cô ta chớp mắt liên tục, rồi cười gượng:“Có thể có chuyện gì được chứ?”Lâm Ngộ Phàm cảm nhận rõ sự khác biệt giữa thái độ của Giản Tố Trinh và Tần Nga.Tần Nga thì tin chắc rằng Triệu Chi Ngạo sẽ ra tay giúp anh em họ hàng nên mới tìm đến cô, còn Giản Tố Trinh thì lại có vẻ không tin, thái độ không tích cực, rõ ràng là nghĩ anh ấy sẽ không cứu.Lâm Ngộ Phàm nhìn thẳng vào cô ta, hỏi:“Ở kiếp trước, đại gia và tam gia vì chuyện gì mà trở mặt với Triệu Chi Ngạo?”Giản Tố Trinh không ngờ Lâm Ngộ Phàm lại lập tức nắm trúng điểm then chốt, vội giả vờ không biết:“Sao tôi biết được? Tam gia chưa từng nói với tôi.”Lâm Ngộ Phàm không tin. Tuy tình cảm vợ chồng của Triệu Minh Kiệt không gọi là sâu đậm, nhưng họ luôn bàn bạc cùng nhau khi làm việc. Chuyện lớn như vậy, không thể nào Giản Tố Trinh lại không hay biết.“Nếu đến chút tin tưởng đó cũng không có, vậy thì tôi dựa vào đâu để giúp chị? Đến lúc Tần Nga họ hỏi, tôi chỉ cần nói là chị không muốn cứu đại gia và tam gia.”Giản Tố Trinh: “…”Lâm Ngộ Phàm liếc đồng hồ, chưa kịp nói thêm thì Giản Tố Trinh đã chịu thua.“Hồi đó họ trở mặt vì Chi Ngạo biết đại gia và tam gia từng lén làm việc cho Nhật. Anh ấy nói, anh ấy không có loại anh em Hán gian như vậy. Sau đó, anh ấy cắt đứt mọi trợ giúp cho nhà chúng tôi.”Chuyện cũng gần giống với suy đoán của Lâm Ngộ Phàm:“Vậy thì bây giờ chị bảo tôi đi khuyên anh ấy chẳng phải là để tôi tự rước lấy rắc rối, làm ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng chúng tôi sao?”Giản Tố Trinh chợt hiểu ra — có lẽ đây chính là lý do thật sự khiến Lâm Ngộ Phàm gọi cô đến. Cô đoán rằng Lâm Ngộ Phàm đang muốn tìm hiểu xem rốt cuộc ai là người hại chết Triệu Chi Ngạo.“Hay là… chúng ta trao đổi?”“Trao đổi gì?”Giản Tố Trinh nhìn quanh một vòng rồi khẽ hỏi:“Không có ai nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta chứ?”Lâm Ngộ Phàm đáp:“Quế Hương đang đứng gác ngoài cửa. Chỉ cần chị không hét to, thì không ai nghe được đâu.”“Cô biết mà, Triệu Chi Ngạo sẽ không sống qua năm 1950. Nếu anh ấy chết, cô lại phải thủ tiết, đến lúc đó cô thật sự sẽ trở thành quả phụ khắc chồng, chẳng còn được sống sung sướng như bây giờ nữa đâu.”“Rồi sao?”“Cô chắc chắn không biết anh ấy chết như thế nào, đúng không? Cô giúp tôi cứu chồng tôi ra, tôi sẽ nói cho cô biết nguyên nhân cái chết của chồng cô.”Giản Tố Trinh quan sát sắc mặt Lâm Ngộ Phàm — cô và Triệu Chi Ngạo mới cưới không lâu, cho dù chưa có tình cảm sâu đậm, nhưng vì lợi ích của bản thân, chắc chắn cô cũng sẽ không muốn Triệu Chi Ngạo chết sớm.Lâm Ngộ Phàm phản hỏi:“Chị biết sao?”“Biết một chút.”“Biết một chút? Chút đó là to như hạt mè hay hạt đậu xanh?”“Chắc chắn đủ để cô cần dùng tới.”“Vậy tôi dựa vào đâu mà tin chị? Giản Tố Trinh, bây giờ là chị cầu xin tôi, chứ không phải tôi cầu xin chị.”Giản Tố Trinh không dám nhìn Lâm Ngộ Phàm lâu, mắt cứ láo liên, cuối cùng nói:“Tôi nói trước một phần, cô tự cân nhắc xem có đáng tin không.”“Nói thử xem.”“Triệu Chi Ngạo là bị người nhà mình hại chết.”Bị người nhà giết? Ý là người thân cận bên cạnh Triệu Chi Ngạo sao?Lâm Ngộ Phàm lập tức bị khơi dậy sự tò mò:“Người nhà là ai? Ý gì?”“Cô tìm cách cứu tam gia ra, tôi sẽ nói cho cô biết.”Nói xong, Giản Tố Trinh mới nhớ ra Triệu Lễ Kiệt, vội bổ sung:“Còn cả đại gia nữa.”Lâm Ngộ Phàm cười khẽ, không hề xem trọng:“Bịa vài câu dối trá, là tôi phải nghe lời chị sao?”“Tôi nói thật. Nếu có nửa câu là giả, thì trời đánh chết tôi, không được chết yên lành.”“Không có nửa câu nào là giả?”