Bên ngoài trời đã ngả màu vàng sẫm, sắp tối. Lâm Ngộ Phàm liếc thấy Quế Hương xách một bọc nhỏ từ cầu thang phía sau đi lên. Nhìn cái bọc ấy, có lẽ là bánh hồ đào mua về.

Xem ra Thiết Long đã thuận lợi gửi thư đi rồi.

Nghĩ đến việc Triệu Chi Ngạo đang ở trên lầu, không rõ là ở thư phòng hay phòng ngủ, cô chợt lo Quế Hương mang đồ vào phòng ngủ mà chẳng may đúng lúc Triệu Chi Ngạo đang nghỉ trong đó.

Triệu Chi Ngạo không phải người dễ qua mặt, cô sợ Quế Hương không ứng phó được, sẽ lộ sơ hở.

Lâm Ngộ Phàm cầm tách trà trong tay, bất giác nghiêng lệch, làm nước trà nhỏ xuống váy sườn xám.

“Ôi!” – Cô khẽ kêu một tiếng, khiến chú chó con giật mình lùi lại.

Vương Quân Dao quay sang hỏi:“Làm ướt rồi à?”

“Không sao.” – Lâm Ngộ Phàm đứng dậy, phủi nhẹ nước trà trên váy.

Lưu Phương lấy khăn tay ra giúp cô lau:“Về phòng thay đồ đi, giặt ngay thì mới không để lại vết trà.”

Vương Quân Dao cũng giục:“Đi nhanh đi.”

Lâm Ngộ Phàm liền bước nhanh lên lầu.

Rẽ phải, đi sâu vào trong, cô đi ngang qua thư phòng trước. Cửa thư phòng đóng kín, cô bước nhẹ, không nghe thấy tiếng động gì bên trong. Phòng tiếp theo là phòng của Triệu Lập Tường – anh ta còn ở tòa soạn chưa về.

Trong cùng là phòng tân hôn của cô. Còn chưa đến nơi, đã thấy Quế Hương từ trong phòng bước ra.

Quế Hương cũng nhìn thấy cô:“Tiểu thư.”

Lâm Ngộ Phàm đi thẳng vào phòng ngủ, không thấy bóng dáng Triệu Chi Ngạo đâu. Quay lại, thấy Quế Hương cũng vừa bước vào và khép cửa lại.

“Thiết Long gửi thư xong rồi, còn bánh hồ đào em đã để trong tủ.” – Vừa nói, Quế Hương vừa mở tủ áo, lấy bánh ra.

Lâm Ngộ Phàm bật cười:“Có gì đâu mà em còn phải giấu.”

“Thiết Long bảo phải xếp hàng rất lâu mới mua được, em tưởng tiểu thư định đem tặng ai.”

Thật ra, Lâm Ngộ Phàm bảo Thiết Long mua bánh hồ đào ở Phụng Hà Trai chỉ là để chắc chắn anh ta thực sự đến khu tô giới gửi thư.

Dù sao Thiết Long cũng là người mới, muốn xây dựng lòng tin, phải có thời gian.

Lâm Ngộ Phàm thay xong váy sườn xám, đưa cho Quế Hương đem đi giặt, rồi vào phòng tắm kẻ lại chân mày, dặm thêm chút son. Nghe trong phòng ngủ có tiếng động, cô tưởng Quế Hương chưa đi, mở cửa ra thì thấy Triệu Chi Ngạo đang đứng trước bàn, chăm chú nhìn hộp bánh hồ đào trên đó.

Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô, hỏi:“Em mua à?”

Lâm Ngộ Phàm “ừm” một tiếng, không nói thêm gì.

Không khí giữa hai người im lặng đến ngượng ngập, cô bèn nói thêm một câu:“Vừa cho người mua về.”

Triệu Chi Ngạo nhìn cô, gương mặt không biểu lộ rõ cảm xúc, ánh mắt lại lóe lên tia sáng khó nhận ra. Anh bước đến tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra, lấy một hộp xì gà.

“Hôm qua anh Năm em bảo muốn hút xì gà, hộp này là loại thượng hạng từ Jamaica, mấy hôm nữa em nhờ người mang đến tặng anh ấy.”

Lâm Ngộ Phàm cũng không thấy có gì là bất ngờ — dù sao anh còn từng đưa mấy căn nhà để bịt miệng cô, thì một hộp xì gà đã là gì.

Phải rồi, nhà…

Còn chuyện sang tên sổ đỏ nữa.

Cô vừa nhận lấy hộp xì gà, đang định mở miệng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa:

“Thiếu gia, thiếu phu nhân… dùng cơm tối rồi ạ.”

Triệu Chi Ngạo đi ra trước, Lâm Ngộ Phàm đành cất hộp xì gà rồi theo sau.

Bàn ăn tròn bày hơn mười món, nhưng chỉ có năm người ngồi ăn.

Triệu Chi Ngạo vừa ngồi xuống, Lâm Ngộ Phàm cũng theo sau.

Vương Quân Dao vẫn đang bận chỉ đạo người làm đóng thùng đồ. Lưu Phương thì bảo người giúp việc đem chú chó con ra ngoài cho ăn. Triệu Cảnh Tú ngồi cạnh Lâm Ngộ Phàm.

Vương Quân Dao đi tới nói:“Mấy hôm nay bận đến lú đầu, giờ mới nhớ ra phải sai người đi mua bánh hồ đào của Phụng Hà Trai. Ai ngờ họ đóng cửa lúc năm giờ, không kịp mua. Để lát nữa mẹ nhờ người xoay cách khác xem sao.”

Triệu Chi Ngạo đẩy nhẹ bát cơm mà người làm đưa tới:“Ngộ Phàm đã mua hai hộp rồi, đủ dùng.”

Lâm Ngộ Phàm: “!”

Vương Quân Dao hơi ngạc nhiên:“Ngộ Phàm cũng biết Chi Ngạo thích ăn bánh hồ đào của Phụng Hà Trai sao?”

Thật ra cô không biết chút nào.

Cô cũng không tiện phủ nhận, thì ra hộp xì gà vừa rồi là màn “đáp lễ” cho chuyện này.

Cô liền mỉm cười chữa lời:“Chỉ mua được hai hộp thôi.”

“Tiệm đó là vậy đấy, muốn mua nhiều cũng không bán. Trừ khi có quan hệ.”

Mọi người ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa. Triệu Chi Ngạo quay sang hỏi em họ:“Cảnh Tú, em còn một năm nữa là tốt nghiệp trung học nhỉ? Sau khi tốt nghiệp định làm gì?”

Triệu Cảnh Tú tuy hoạt bát, nhưng với đại ca họ mình thì vừa kính vừa sợ.

Cô lắc đầu bối rối:“Em cũng chưa biết nữa…”

Lưu Phương cũng không có định hướng gì. Trong mắt bà, phụ nữ học đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ có con đường lấy chồng, nên chuyện học tiếp hay không cũng không quan trọng.

Triệu Chi Ngạo nói:“Có thể sắp tới sẽ có chiến tranh. Thím hai và Cảnh Tú chi bằng dọn đến Cảng Thành cùng bọn cháu. Một là tránh chiến sự, hai là để Cảnh Tú học tiếp. Nếu học thêm một năm ở đó, sau này có thể thi vào đại học Cảng Thành.”

Vương Quân Dao vui mừng nhìn mẹ con Lưu Phương, liền tiếp lời:“Cách sắp xếp này rất tốt. Cả nhà đoàn tụ, còn gì bằng.”

Bà không ngờ mình chưa kịp mở miệng thì Triệu Chi Ngạo đã chủ động nghĩ thay cho họ. Chắc hẳn là Lâm Ngộ Phàm vừa nãy ở trong phòng đã nói với anh chuyện này?

Chắc chắn là vậy rồi.

Nghĩ đến đó, Vương Quân Dao liếc nhìn Lâm Ngộ Phàm ngồi đối diện, trong mắt lộ rõ vài phần hài lòng và vui vẻ.

Triệu Chi Ngạo dứt khoát lên tiếng:“Vậy cứ quyết định như thế.”

Lưu Phương vẫn không nói gì, nhưng trong lòng đã thấy mừng rỡ. Triệu Cảnh Tú thì vui sướng ra mặt — chuyện ban nãy còn thấp thỏm bất an, giờ đã được giải quyết nhanh gọn.

Lưu Phương lo lắng hỏi:“Chuyện chuyển trường liệu có dễ không?”

Triệu Chi Ngạo đáp:“Cháu sẽ cho người lo liệu ổn thỏa.”

Triệu Cảnh Tú cười cười, nhưng lại thở dài:“Em sợ mình thi không đậu đại học.”

Lâm Ngộ Phàm cũng thấy vui lây, bèn động viên:“Thi vào đại học Cảng Thành không khó đâu, Cảnh Tú chịu khó học thêm, nhờ thầy cô giúp đỡ môn tiếng Anh là được.”

Cảnh Tú tuy tính cách hoạt bát, nhưng lại không tự tin trong học hành.

“Em học cái ‘ai-pồ’, ‘bần-na-na’ còn không xong nữa…”

Lâm Ngộ Phàm phải mất vài giây mới nhận ra cô bé đang nói đến apple và banana, cố nhịn cười, dịu dàng nói:“Nếu em muốn học, mỗi sáng đến tìm chị, chị dạy em mấy thứ căn bản trước. Khi nào sang Cảng Thành thì tìm giáo viên người Anh dạy tiếp.”

Triệu Cảnh Tú ngạc nhiên:“Chị dâu biết tiếng Anh à?”

Dù Lâm Ngộ Phàm ăn mặc rất hợp thời, nhưng trong suy nghĩ của Triệu Cảnh Tú, chị dâu vẫn là một kiểu phụ nữ truyền thống.

Thực ra hồi nhỏ Lâm Ngộ Phàm học tư thục, đến trung học mới vào trường nữ sinh, chỉ học qua vài chữ tiếng Anh sơ sài. Nhưng sau này sang Cảng Thành, phải làm việc với văn bản tiếng Anh mỗi ngày, nên vì công việc, cô vừa đi làm vừa học thêm ngoại ngữ, mất mấy năm trời mới nâng được trình độ, thậm chí còn giỏi hơn vài sinh viên đại học trong văn phòng.

Tuy nhiên cô không tiện kể nhiều, chỉ cười khiêm tốn:“Chị cũng chỉ tàm tạm thôi.”

Triệu Cảnh Tú lập tức nhìn cô đầy ngưỡng mộ:“Tiếng Anh giỏi là quá giỏi rồi!”

Triệu Chi Ngạo vẫn lặng lẽ ăn, mãi một lúc sau mới nói với em họ:“Vậy thì nghe lời chị dâu đi.”

Lưu Phương vừa mừng vừa lo:“Không làm phiền Ngộ Phàm chứ?”

Giúp đỡ cô bé một chút, Lâm Ngộ Phàm cũng rất vui:“Không phiền đâu ạ. Ở nhà cháu cũng rảnh mà.”

Mọi chuyện đã an bài, Vương Quân Dao gắp cho Lâm Ngộ Phàm một miếng thịt thăn:“Ăn đi con, đồ ăn nguội hết rồi.”

Ăn tối xong, Triệu Chi Ngạo không ra ngoài nữa mà ở trong phòng thu dọn hành lý. Những món đồ cần mang theo cũng không nhiều, anh còn cất luôn hai hộp bánh hồ đào do Lâm Ngộ Phàm mua vào va-li.

Lâm Ngộ Phàm ở dưới nhà ngồi hóng mát cùng Vương Quân Dao, đến khoảng chín giờ mới về phòng.

Vừa vào phòng, cô thấy Triệu Chi Ngạo đã tắm xong, đang ngồi trên ghế salon xem tài liệu, Quế Hương cũng biết ý không vào theo hầu hạ.

Lâm Ngộ Phàm từ phòng tắm bước ra, thấy rèm cửa đã kéo lại. Tối nay trời khá oi bức, tắm xong vẫn thấy da dính dính mồ hôi, rất không dễ chịu.

Cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ sau ghế sofa, soi gương chải tóc. Thấy thời cơ hiếm có, cô bèn vòng vo hỏi:

“Về mấy căn nhà anh cho em, lúc sang tên cần chuẩn bị giấy tờ gì?”

Triệu Chi Ngạo vẫn cúi đầu xem tài liệu, đáp dửng dưng:

“Cầm theo con dấu cá nhân, đến văn phòng luật ký tên là được. Chuyện sang tên, luật sư sẽ lo.”

Thấy anh không hề nhắc gì đến thời gian cụ thể, Lâm Ngộ Phàm hơi bực bội.

“Nếu đến Cảng Thành rồi, anh dám nuốt lời không đưa nhà cho em…”

Triệu Chi Ngạo cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt như đang hỏi: Nếu không đưa, em tính làm gì?

“Không đưa, em sẽ làm loạn đấy.” Lâm Ngộ Phàm nhắc nhở — trong tay em còn giữ bí mật của anh đấy.

Triệu Chi Ngạo bật cười, “Em định làm loạn kiểu gì?”

Cô quấn mấy lọn tóc trên lược gỗ, liếc nhìn anh trong gương, chẳng hề e dè:“Anh sợ gì, em sẽ làm đúng cái đó.”

Câu này nghe như vừa nũng nịu vừa dọa dẫm. Triệu Chi Ngạo khẽ khép lại tập tài liệu, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm.

Vài căn nhà thôi, anh còn chưa đến mức nuốt lời.

Trong thời buổi loạn lạc này, một cuộc hôn nhân giữa hai người chưa hiểu gì về nhau, thiếu niềm tin là điều khó tránh khỏi.

Nhưng nghĩ đến hộp bánh hồ đào cô đã chuẩn bị cho mình, nét cau mày giữa trán anh cũng dần giãn ra.

Bên ngoài truyền đến tiếng leng keng của chuông xe đạp, Triệu Chi Ngạo đứng dậy, cầm tài liệu ra ngoài.

Một lúc sau quay lại, trong tay anh đã có hai tờ giấy — là bản hợp đồng chuyển nhượng, ngoài chữ ký và dấu vân tay, còn có cả con dấu cá nhân của anh.

“Đến Cảng Thành, em mang theo cái này cùng giấy tờ nhà, nhờ Thẩm Đặc giúp tìm luật sư làm thủ tục.”

Đọc kỹ nội dung hợp đồng, cuối cùng Lâm Ngộ Phàm cũng thấy yên tâm.

“Anh yên tâm, em sẽ không bán đứng anh đâu.” Rồi cô còn đùa thêm: “Trừ khi có dao kề cổ.”

Triệu Chi Ngạo ngẩn người, rồi bật cười:

“Muộn rồi, ngủ thôi.”

Nói xong, anh đi về phía giường.

Lâm Ngộ Phàm âm thầm nhếch môi nghĩ bụng: Đã không làm được gì, mà ham muốn vẫn cao ghê.