Qua mùng Năm Tết, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.Nhưng lúc này Lâm Ngộ Phàm lại cả người ướt đẫm mồ hôi, thoả mãn đến mức gần như ngất đi, bị anh quấn lấy đến suýt nữa không còn sức lực để chống đỡ.Đáng lẽ đến lúc đó nên chậm lại, vậy mà anh cố tình không chậm.Anh cứ phải nhịp dồn dập, chiêu nào cũng chuẩn xác, đợt sóng này tràn lên đợt sóng khác, như sóng lớn đập vào bờ, ngay cả thở cũng trở nên xa xỉ, cho đến khi cuối cùng cả hai như bị cuốn thẳng lên tận mây xanh.Phải nghỉ một lúc lâu, Lâm Ngộ Phàm mới thở lại được. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương