Một tiếng sau, trong phòng riêng ở tiệm Thuận Đức Tường, Thủy Đầu cùng đám anh em lục tục kéo đến.Hắn ghé sát tai Thôi Nguyên thì thầm:“Là hơn sáu mươi thùng hàng, bến Đông Thăng, cũng chiều 30 Tết như bên mình. Còn đi đâu thì chưa rõ. Có thể sang nội địa, cũng có thể đi Nam Dương.”Thôi Nguyên khẽ gật đầu, ra hiệu đã hiểu rồi, sau đó khoát tay gọi cả bọn:“Được rồi, ăn canh rắn nào!”Có người đùa:“Bọn mình ngồi đây ăn canh rắn, Xà Khôn liệu có nghĩ tụi mình cố tình chơi xỏ, ganh ăn tức ở vì bọn nó ôm mối lớn không?”Thủy Đầu bĩu môi:“Kệ cha hắn nghĩ gì. Nếu hắn ngại thì cứ để lại mối lớn cho bọn mình nhận giùm cũng được.”Thôi Nguyên tỏ ra hào sảng:“Năm nay bọn mình cũng kiếm không ít rồi, Tết nghỉ ngơi cho khỏe, năm sau làm tiếp!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương